Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 1
1.
Khi Tống Dịch đề nghị ly hôn, tôi vừa bưng món ăn cuối cùng từ trong bếp ra.
Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.
Tôi vốn định cùng anh ấy trải qua một buổi tối ngọt ngào, thậm chí còn mở sẵn một chai rượu vang quý đã cất giữ nhiều năm.
Không ngờ Tân Tân lại bất ngờ xuất hiện ngay vào giờ cơm, còn mang theo một chiếc bánh kem, nói là muốn chúc mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Nhưng vẫn vui vẻ tiếp đón cô ta.
Vừa đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, Tống Dịch, người ngồi đối diện tôi, bỗng trầm giọng lên tiếng.
“Em đừng bận nữa. Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc.
Tân Tân ngồi sát bên cạnh Tống Dịch, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch, bụng cô ta hơi nhô lên, trên mặt thoáng hiện chút ửng đỏ, hai tay không ngừng vân vê chiếc thìa sứ trước mặt.
Không khí trở nên kỳ lạ.
Dường như trong khoảng thời gian tôi bận rộn trong bếp, giữa họ đã có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi rút một tờ giấy ăn lau tay, cởi tạp dề, bật cười trêu chọc: “Sao nghiêm túc quá vậy? Cứ như thể anh bị mời lên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật vậy.”
Vẻ mặt của Tống Dịch thoáng có chút không tự nhiên, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Là thế này…” Anh ta hắng giọng, dường như có điều khó nói.
Một lúc lâu sau, anh ta mới tiếp tục: “Thẩm Tinh, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi sững sờ.
Sau đó theo phản xạ nói: “Anh nói gì vậy? Có người ngoài ở đây, không sợ bị cười sao!”
Trong lòng tôi có chút trách móc, cảm thấy anh ta nói đùa không đúng lúc.
Phản ứng của tôi khiến sắc mặt Tống Dịch hơi khó coi.
Ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt căng thẳng của Tân Tân bên cạnh, rồi hít một hơi thật sâu, nhìn tôi nói: “Anh biết lúc này đề nghị ly hôn với em là quá đột ngột, thời gian qua anh cũng đau khổ và giằng co rất nhiều. Nhưng anh không muốn tiếp tục giấu giếm nữa.”
Sau đó, anh ta hít một hơi sâu, thành thật thú nhận với tôi:
“Anh và Tân Tân đã ở bên nhau rồi.”
Trong đầu tôi như có tiếng sét đ á n h ngang.
“Anh nói cái gì?”
Giọng tôi vì quá sốc mà cao vút lên.
2.
Tôn Thiến Thiến là con gái của người giúp việc từng làm trong nhà tôi.
Mẹ cô ta đã làm giúp việc cho gia đình tôi hơn mười năm, dành dụm tiền để chữa bệnh cho người chồng nằm liệt giường.
Hồi nhỏ, Tôn Thiến Thiến lúc nào cũng đen nhẻm, gầy gò, nhỏ bé.
Bố mẹ tôi thấy cô ta đáng thương nên từ khi cô ta học tiểu học đã bắt đầu chu cấp tiền học.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục cho đến vài năm trước, khi nhà máy của bố tôi phá sản.
Mẹ cô ta cũng rời khỏi nhà tôi.
Lúc ấy, Tôn Thiến Thiến vừa mới vào đại học, nhà tôi không chỉ phá sản mà còn gánh trên vai một khoản nợ lớn. Chính tôi đã tiếp tục giúp đỡ để cô ta có thể học hết đại học.
Trong ấn tượng của tôi, Tôn Thiến Thiến chỉ là một cô gái nhỏ hơn tôi sáu, bảy tuổi, ngoan ngoãn, nhìn qua thì yếu đuối, mong manh.
Tôi chưa từng nghĩ rằng cô ta và Tống Dịch lại có bất kỳ mối quan hệ nào.
Tôi không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Nhưng Tống Dịch dường như đã hạ quyết tâm.
Anh ta dứt khoát nắm lấy tay Tôn Thiến Thiến bên cạnh, hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Anh ta nhìn tôi, giọng điệu bình thản nhưng dứt khoát:
“Tân Tân vừa đi khám, cô ấy có thai rồi. Đứa bé là của anh!”
Thông tin quá mức bất ngờ khiến tôi trong chốc lát không biết phải phản ứng thế nào.
3.
Tống Dịch có chút không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, anh ta tiếp tục nói:
“Anh biết điều này rất tàn nhẫn với em, nhưng anh không thể để con mình vừa sinh ra đã mang thân phận con riêng.”
“Chúng ta đã kết hôn bảy năm, nhưng em vẫn chưa mang thai. Mẹ anh ngày nào cũng thúc giục, anh cũng chịu áp lực rất lớn.”
“Còn nữa, Thiến Thiến mới 23 tuổi, anh lớn hơn cô ấy bảy tuổi. Cô ấy đã từ bỏ tiền đồ rộng mở để chọn ở bên một người đàn ông có gia đình như anh. Anh không thể phụ cô ấy, cũng không thể để người ta chỉ trỏ sau lưng cô ấy.”
“Anh cầu xin em hãy buông tay, tác thành cho anh và Thiến Thiến. Khi ly hôn, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em trong việc phân chia tài sản.”
Lời anh ta như một lưỡi dao sắc bén, đâm xuyên thẳng vào tim tôi.
Những năm sau kết hôn, chúng tôi luôn tránh thai. Nguyên nhân là vì trước đó cả hai đều tập trung phát triển sự nghiệp.
Sau này, nhà máy của bố tôi lại gặp khủng hoảng, phá sản, nợ nần chồng chất.
Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, nên việc có con cứ thế bị trì hoãn.
Anh ta hiểu rõ từng bước trong quá trình đó.
Tối nay, tôi vốn định nhân dịp này để nói với anh ta về chuyện sinh con.
Không ngờ… anh ta lại tặng tôi một “niềm vui bất ngờ” lớn đến vậy.
Hóa ra, khi một người rơi vào trạng thái phẫn nộ tột cùng, họ sẽ bật cười.
“Vậy sao? Vậy anh định chia cho tôi bao nhiêu tài sản?”
Công ty trong nhà là do tôi và anh ta cùng gây dựng.
Trên mặt tôi vẫn giữ nụ cười, nhưng móng tay đã siết sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói.
Tống Dịch vừa định lên tiếng.
Tôn Thiến Thiến lập tức kéo vạt áo anh ta, cắt ngang lời anh ta.
Cô ta sợ anh ta nhất thời xúc động mà nói ra điều gì đó khiến tôi được chia nhiều tài sản hơn chăng?
Cô ta nghẹn ngào, giọng điệu mang theo tiếng khóc:
“Anh Dịch, sao anh không bàn trước với em một tiếng rồi mới nói thẳng với chị như vậy? Anh làm thế chẳng khác nào biến em thành kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của anh.”
Tôi lại bị chọc cười.
Thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô ta định nghĩa bản thân như thế nào.
Chẳng lẽ, trong mắt cô ta, người không được yêu mới là kẻ thứ ba sao?
Xem ra, những năm tôi giúp đỡ cô ta ăn học, tất cả kiến thức đều ném cho chó gặm rồi.