Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 2
4.
Tôn Thiến Thiến đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt tôi rồi “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Chị à, xin lỗi chị. Em biết dù em có giải thích thế nào thì chị cũng không thể tha thứ cho em. Là em có lỗi với chị.”
“Nếu chị muốn trách, thì hãy trách em. Là em không thể kiềm chế được tình cảm của mình mà yêu anh Dịch. Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Cô ta vừa khóc vừa nấc nghẹn, nước mắt lăn dài trên má.
Đôi mắt đỏ hoe, trông như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Nhưng tôi lại nhìn thấy trong đôi mắt đầy nước ấy ánh lên sự đắc ý và khiêu khích.
Tôi giơ tay lên, một cái tát giáng mạnh xuống mặt cô ta.
Tôi tát cô ta, bởi tôi đã hoàn toàn thất vọng về cô ta.
Giọng tôi khàn đặc, run rẩy hỏi: “Tại sao chứ? Trên đời này thiếu gì đàn ông…”
Tôn Thiến Thiến đỏ bừng mặt, nhưng giọng điệu lại không hề nao núng.
“Chị à, gia đình chị đã giúp đỡ em nhiều năm, em vô cùng biết ơn. Nhưng tình yêu vốn là ích kỷ, em không thể vì lòng biết ơn mà từ bỏ tình cảm của mình.”
“Hơn nữa, chị và anh Dịch kết hôn bao nhiêu năm mà vẫn không có con. Anh ấy có cả một sản nghiệp lớn như vậy, chẳng lẽ có thể không có người thừa kế sao?”
Từng lời từng chữ của cô ta khiến tôi tức đến run cả người, tôi giơ tay định tát thêm một cái nữa.
Nhưng Tống Dịch nhanh chóng lao đến, chắn trước mặt Tôn Thiến Thiến, mạnh mẽ đỡ lấy cái tát đó.
Anh ta bảo vệ cô ta phía sau lưng, kéo giãn khoảng cách giữa tôi và họ.
“Thẩm Tinh, tất cả là lỗi của anh. Nếu em muốn đánh, muốn mắng thì cứ trút hết lên anh. Đừng trách Thiến Thiến, cô ấy vô tội.”
Cảnh tượng này như một lưỡi dao đâm sâu vào tim tôi.
Tôi không nhịn được mà cười lạnh, chế giễu:
“Cô ta vô tội sao? Vậy ý anh là anh cưỡng ép cô ta à? Nếu vậy, sao cô ta không báo cảnh sát mà còn cam tâm tình nguyện sinh con cho anh? Đúng là một cặp trời sinh, kẻ khốn nạn và ả đàn bà đê tiện!”
Sắc mặt Tôn Thiến Thiến từ đỏ chuyển sang trắng bệch, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Ánh mắt Tống Dịch dần dần trở nên lạnh lùng, giọng anh ta cũng tràn đầy cay độc:
“Thẩm Tinh, em tự tích chút khẩu đức đi. Đừng ăn nói ác độc như vậy. Thiến Thiến đơn thuần, lương thiện, cô ấy và em vốn không cùng một loại người.”
“Vì muốn có được hợp đồng, em chẳng ngại uống đến say mèm với mấy gã đàn ông trong giới kinh doanh, bị người ta ôm ấp sờ mó. Ai mà biết em có làm ra chuyện gì quá đáng hơn không? Nói về đê tiện, ai có thể so được với em?”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy độc địa, như thể tất cả những suy nghĩ đen tối trong lòng cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi miệng.
5.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ầm”, toàn bộ m á u trong cơ thể như dồn hết lên đỉnh đầu.
Cơn giận dữ khiến tôi mất đi lý trí.
Tôi vớ lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, ném thẳng về phía Tống Dịch.
Chiếc ly sượt qua chân mày anh ta, rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Âm thanh vỡ vụn chói tai vang lên giữa không gian tĩnh lặng, sắc bén như từng mảnh kính đâm vào tim tôi, đau đớn đến tột cùng.
“Tống Dịch, đồ khốn nạn!”
Gương mặt Tống Dịch tái nhợt trong chốc lát. Anh ta biết mình đã lỡ lời, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng tôi không cho anh ta cơ hội.
Tôi túm lấy tất cả bát đĩa trên bàn, đổ thẳng vào người họ.
“Cút! Cả hai người, cút ngay cho tôi!”
Tôi gào lên, giọng khản đặc, gần như phát điên.
M á u rỉ ra từ vết thương trên trán Tống Dịch. Anh ta nhìn tôi nổi điên, vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Tôn Thiến Thiến trốn sau lưng anh ta, khuôn mặt đầy kinh hãi, chỉ biết ôm chặt bụng mình.
Tống Dịch nghiến răng, mắt đỏ ngầu:
“Đồ điên! Cô đúng là một kẻ điên!”
“Tôi thật sự không hiểu nổi, trước đây tôi đã nhìn trúng cô ở điểm nào nữa! Thiến Thiến nói không sai, cô đúng là một mụ đàn bà chanh chua, đanh đá!”
Anh ta giật mạnh tay Tôn Thiến Thiến, giận dữ kéo cô ta rời đi, đập mạnh cánh cửa trước khi biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tiếng cửa đóng sầm lại như một tảng đá lớn nện thẳng vào tim tôi, đè nặng đến mức tôi không thể thở nổi.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng khôi phục sự im lặng.
Một sự im lặng đến đáng sợ, đè nén, tựa như một cái miệng vô hình đang từng chút một nuốt chửng tôi.
Toàn bộ sức lực trong cơ thể bị rút sạch, hai chân tôi mềm nhũn, ngồi bệt xuống ghế.
Tôi rất muốn khóc, nhưng hốc mắt cay xè, lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Người đàn ông từng yêu thương tôi hết mực, giờ đây lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo, để lộ bộ mặt ghê tởm đến cùng cực.
Cô gái mà gia đình tôi đã giúp đỡ suốt mười mấy năm, từng gọi tôi là chị, từng nói rằng cô ta mang ơn tôi suốt đời.
Thế mà sau lưng tôi, cô ta đã sớm lên giường với chồng tôi.
Hình ảnh hai bàn tay họ đan chặt vào nhau hiện lên trong đầu khiến dạ dày tôi quặn thắt, cảm giác buồn nôn dâng trào, gần như không thể kìm nén.
6.
Tôi muốn phát tiết, muốn gào thét, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, chẳng thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Trái tim quặn thắt đến mức đau đớn, ngay cả hàm răng cũng run lên từng hồi.
Cuối cùng, tôi vẫn nhìn nhầm người.
Từng cùng anh ta vượt qua biết bao gian nan vất vả, từng đồng hành bên anh ta từ hai bàn tay trắng cho đến khi có được sự nghiệp huy hoàng ngày hôm nay.
Những ngày tháng bận rộn trong căn phòng làm việc chật hẹp, những lần vì tiết kiệm chi phí mà ôm hết mọi việc vào người… tất cả vẫn còn rõ ràng trong ký ức.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại nắm tay một người phụ nữ khác, nói với tôi rằng cô ta đã mang thai.
Trái tim tôi đau đớn.
Cả cơ thể tôi cũng đau đớn.
Khi chúng tôi kết hôn, công ty chỉ mới khởi nghiệp, gần như không có bất kỳ lợi thế cạnh tranh nào.
Muốn có thị trường, tất cả đều phải tự mình mở đường.
Nhà tôi dù có một xưởng may nhỏ, nhưng chuyên làm xuất khẩu quần áo, hoàn toàn không liên quan đến ngành phần mềm mà chúng tôi đang khởi nghiệp.
Những mối quan hệ của bố tôi cũng không thể giúp ích gì cho lĩnh vực này.
Tống Dịch vốn là kiểu người kiêu ngạo tận xương tủy, không bao giờ chịu hạ mình để đi tìm kiếm cơ hội hợp tác.
Vì thế, tôi đã chủ động nhận trách nhiệm tìm kiếm thị trường, còn anh ta phụ trách kỹ thuật và duy trì hệ thống.
Những năm ấy, để có được hợp đồng, tôi thường xuyên phải ra ngoài tiếp khách.
Có lúc, những kẻ khách hàng có ý đồ xấu cố tình làm khó tôi, ép tôi uống cạn từng ly rượu trắng trước mặt.
Nhưng tôi uống rất giỏi.
Thậm chí tửu lượng còn tốt hơn nhiều đàn ông khác.
Trong môi trường làm ăn, phần lớn mọi người đều có chừng mực, tôn trọng đối phương.
Nhưng cũng có những kẻ dựa vào men rượu để giở trò với phụ nữ.
Thỉnh thoảng, khi thấy tủi thân, tôi cũng sẽ than thở với Tống Dịch đôi câu.
Anh ta nghe xong, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng.
Anh ta ôm tôi thật chặt, nói rằng cả đời này anh ta sẽ không bao giờ phụ bạc tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến, những lời tâm sự đầy ấm ức khi ấy, cuối cùng lại trở thành con dao đâm ngược vào chính tôi.