Nhất Thế Hoàng Phi

Chương 1



Ta là đệ nhất mỹ nhân ốm yếu của kinh thành, được ban hôn cho Lục hoàng tử—một kẻ cũng bệnh tật quấn thân.

Ngày đại hôn, ta bất ngờ có được năng lực đọc tâm.

Tân lang có vẻ ngoài thanh lãnh cấm dục của ta, cứ đi ba bước lại ho vài tiếng, lạnh nhạt nói với ta:

"Tối nay ta ngủ ở thư phòng, nàng tùy ý."

Cứ tưởng hắn không thích ta, nhưng giây tiếp theo, ta liền nghe thấy tiếng lòng đầy mãnh liệt của hắn—

Hôm nay vô tình chạm vào eo và tay của Yểu Yểu, chậc, mềm mại thơm tho quá mức, không nỡ buông tay. Không uổng công ta quỳ suốt một đêm ở ngự thư phòng.

Nương tử của ta quả nhiên không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thật sự khiến người ta nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng. Thật muốn nhìn nàng khóc đến hoa lê đái vũ vì ta trên giường.

Haiz, chỉ tiếc Yểu Yểu thân thể yếu ớt, cũng không biết còn sống được bao lâu? E là chịu không nổi chuyện phòng the, thôi, cứ nuôi thêm một thời gian nữa vậy.

Ta: "?"

Lão Lục này, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy?

Không chỉ nguyền rủa ta đoản mệnh, mà còn thèm khát thân thể ta?

 

1.

Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, tên gọi Giang Vô, từ nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên.

Phụ mẫu bảo rằng ta từng trải qua mấy cơn bạo bệnh, suýt chút nữa liền “ngỏm” rồi.

À phải, mẫu thân ta còn nói, “ngỏm” chính là chết. Người lúc nào cũng có thể thốt ra những lời kinh thế hãi tục, đến mức chúng ta chẳng thể hiểu nổi.

Cũng chính vì thân thể yếu ớt, ta mới bị đổi tên thành “Vô”.

Ta thắc mắc: “Vì sao lại là ‘Vô’?”

Họ đáp: “Tên càng hèn mọn, càng dễ nuôi.”

Ta lại hỏi: “Vậy sao không đặt là Cẩu Tử? Thiết Trụ? Chữ ‘Vô’ có gì hèn đâu?”

Mẫu thân lập tức cướp lời: “Bởi vì tình cảm đến muộn còn rẻ mạt hơn cả cỏ.”

Sau này, ta nghe phụ thân kể lại, hóa ra mẫu thân từng định đặt tên ta là Giang Thảo Thảo, hoặc Giang Thâm Tình.

May mà phụ thân đọc sách nhiều hơn mẫu thân, cuối cùng mới chọn chữ “Vô”.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy thân thể ta yếu nhược, nhưng được cái phụ mẫu ban cho một dung mạo xuất chúng.

Lâu dần, ta liền có danh hiệu “Đệ nhất bệnh mỹ nhân kinh thành”.

Nói thật, ta từ tận đáy lòng không thích cái danh xưng này chút nào.

Dù gì hiện tại, nhờ vào luyện võ nhiều năm, ta đã khỏe mạnh vô cùng.

Một tay dễ dàng nhấc được thanh huyền thiết trọng kiếm nặng mấy chục cân, thậm chí còn có thể vung kiếm mà múa một đoạn hoa tay.

Mẫu thân nhìn ta đầy vẻ thất vọng, thọc ngón tay vào trán ta, thở dài chua xót:

“Không thích cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo con giống ta, chẳng thông văn chương, không thể trở thành đệ nhất tài nữ kinh thành. Mẫu thân đành bỏ ra một số tiền lớn, tạo cho con danh phận ‘bệnh mỹ nhân’.”

“Kinh thành toàn là kẻ giàu sang quyền quý, nếu con muốn nổi bật, muốn lan truyền danh tiếng, nhất định phải tạo dấu ấn sâu sắc trong lòng thiên hạ.”

Ta còn có thể nói gì đây?

Chỉ có thể chống cằm, nhìn con ếch không xa nhảy ùm xuống ao sen—

“Bõm” một tiếng, vẫn là “bõm” mà thôi.

 

2.

Quả đúng như lời mẫu thân nói, ta nhờ vào danh hiệu “Đệ nhất bệnh mỹ nhân kinh thành” mà nổi danh thiên hạ.

Chỉ là, có những lời đồn khi lan truyền đi lại biến đổi đến mức khó tin.

Ban đầu, người ta chỉ nói ta yếu ớt như cành liễu trước gió, bệnh tật mong manh, tựa như Tây Thi, chỉ cần gió thoảng qua là có thể ngã xuống.

Nhưng rồi đến hiện tại, toàn bộ kinh thành lại đồn đoán— ta còn sống được bao lâu nữa?

Bất cứ ai nhìn thấy dung mạo ta, đều không khỏi tiếc nuối mà than thở:

“Một tiểu nương tử xinh đẹp đến vậy, sao lại mắc bệnh hiểm nghèo chứ? Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc mà.”

Ta: “?”

Các người có chút lễ độ nào không vậy?

Mỗi lần nghe thấy những lời đồn này, ta đều muốn chạy lên tranh luận một phen.

Nhưng mẫu thân lại cản ta, bảo rằng ta phải giữ sự thần bí, không thể tự mình ra mặt, nếu không số bạc bỏ ra xây dựng danh tiếng này chẳng khác gì ném xuống sông.

Vậy là lời đồn ngày càng lan xa, càng lúc càng thái quá.

Thậm chí, các sòng bạc lớn nhỏ trong kinh thành còn đặc biệt mở ra một kèo cược, đặt xem ta còn sống được bao lâu.

À, chuyện gì đây?

Có tiền không kiếm chính là đồ ngốc.

Thế nên ta cũng lén lút đặt cược ẩn danh ở khắp các sòng bạc.

Không tốn chút sức lực nào, ta đã dễ dàng kiếm được một khoản tiền lớn, dù phải rưng rưng nước mắt nhận bạc.

Đúng là thơm thật!

Nhưng vì lời đồn “đoản mệnh” này, ta lại vướng phải một rắc rối khác.

Từ khi ta cập kê, số người đến cửa cầu thân nhiều không kể xiết, ngay cả bậc cửa bằng gỗ mun tốt nhất của phủ ta cũng bị giẫm nát không biết bao nhiêu lần.

Những kẻ đó ai nấy đều mang lòng dạ lang sói, chẳng qua đều nghĩ rằng cưới ta chẳng khác gì mua được một tấm vé trọn gói: vừa thăng quan phát tài, vừa “tặng kèm” một quả phụ vắn số, lại còn được kế thừa gia sản phủ Thừa tướng.

Từ đó có xe, có nhà, có bạc, một bước lên đỉnh nhân sinh. 

Quả là mỹ mãn biết bao!

Để dẹp loạn chuyện này, ta liền nhờ phụ thân thả ra một điều kiện.

Nếu ta chết, phu quân của ta phải tuẫn táng theo.

Vậy là đám người kia cuối cùng cũng chịu an phận.

 

3.

Khi thánh chỉ tứ hôn truyền đến phủ ta, ta quả thực vô cùng ngạc nhiên.

Lúc đó, ta đang luyện kiếm trong hậu viện, mồ hôi đầm đìa, hai má đỏ bừng vì vận động quá sức.

Nghe thấy có chỉ triệu, ta đành vội vàng rửa mặt qua loa, thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó uyển chuyển tựa liễu rủ trong gió, chậm rãi bước ra tiền viện.

Công công tuyên chỉ – Tề Đức Long, thấy sắc mặt ta hồng hào, liền tươi cười nói:

"Xem ra Giang cô nương quả thực hỷ sự lâm môn, tinh thần phấn chấn! Xung hỷ đúng là có tác dụng!"

Có tác dụng hay không, ta không biết.

Ta chỉ cảm thấy bệ hạ cũng quá liều lĩnh đi!

Đã xem bát tự hợp mệnh chưa?

Ta với Lục hoàng tử có khắc nhau không?

Không sợ ta “xung” hắn đến mức đi đời nhà ma à?

Dù sao thì ta có bệnh đâu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta không hề bài xích cuộc hôn nhân này.

Nghe đồn Lục hoàng tử Tiêu Tố dung mạo như ngọc, dáng người phong nhã, tính cách lại thanh lãnh đạm bạc.

Tuổi đã quá nhược quán, thế nhưng không có thông phòng, không có thị thiếp.

Chỉ tiếc rằng tài cán bình thường, trong số các hoàng tử chẳng có gì nổi bật, lục nghệ quân tử không có cái nào tinh thông. Mẫu tộc lại không quyền thế, bản thân còn là một kẻ ốm yếu.

Nhưng mà…

Hắn có địa vị thì cũng có nhan sắc, không có tài cán thì cũng có nhan sắc, mà có nhan sắc thì… vẫn là có nhan sắc.

Vậy thì ta còn gì để không hài lòng?

Dù sau này hắn có thực sự c.h.ế.c, ta với hắn vốn chẳng có tình cảm sâu đậm gì, đương nhiên cũng chẳng đau lòng.

Từ nay về sau, ta cứ thế mà nằm trên giường hắn, ở trong phủ hắn, tiêu tiền của hắn, rồi dưỡng mười tám hai mươi tiểu tình nhân.

Ồ hố, chẳng phải sung sướng biết bao sao?

Thế nên, ta vui vẻ nhận thánh chỉ, thuận tiện hỏi thêm vài câu để xác nhận không có điều kiện tuẫn táng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Chỉ là, ta thực sự không hiểu, ta và Tiêu Tố chưa từng quen biết, tại sao hoàng thượng lại tứ hôn cho chúng ta?

Không giống như ta lạc quan thoải mái, mẫu thân lại phiền muộn đến mức mặt mày nhăn nhúm.

Người dường như vô cùng không muốn ta thành thân với Tiêu Tố, nhưng vì thánh chỉ đã ban, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Trước ngày ta xuất giá, mẫu thân mắt đỏ hoe, nắm chặt tay ta, quyến luyến không rời, liên tục căn dặn:

"Yểu Yểu à, con ngàn vạn lần không được động chân tình với Tiêu Tố. Nhớ kỹ lời của mẫu thân!"

Thật kỳ lạ.

Mẫu thân ta trước nay luôn ăn nói kinh người, câu trước chẳng dính câu sau.

Nhưng hôm nay lại đặc biệt nghiêm túc dặn dò, ta chưa từng thấy người cẩn thận như vậy, cảm giác như trong lời còn có ẩn ý.

Chưa kịp hỏi rõ, ta đã bị đưa lên kiệu hoa, chỉ có thể vén rèm, thò đầu ra đáp vội:

"Nương, con biết rồi!"

Dù sao mẫu thân ta nói cũng rất có lý.

Nam nhân như y phục, cái cũ không đi, cái mới sao đến?

Ta làm sao có thể vì một cây cổ thụ như Tiêu Tố mà t.r.e.o cổ cả đời được chứ?

 

4.

Khi bước xuống kiệu hoa, chiếc quạt hỉ trong tay che mất tầm nhìn, tà áo cưới rườm rà lại vướng vào chân, khiến ta mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Dưới con mắt của bao người, ta không thể làm mất hình tượng bệnh mỹ nhân, càng không thể lộ ra võ công.

Bởi vậy, ta chỉ có thể ngấm ngầm điều chỉnh lực đạo, để mình ngã trông không quá thảm hại.

Nhưng không ngờ, Lục hoàng tử Tiêu Tố—kẻ vẫn luôn yếu ớt ốm đau—lại nhanh tay lẹ mắt vào lúc này.

Một tay hắn nắm lấy tay ta, một tay đỡ lấy eo ta, sau đó...

Kiên trì chưa đầy ba giây.

Cả hai cùng ngã sõng soài trên đất, hắn trở thành tấm đệm thịt dưới thân ta.

Ta quá bất cẩn rồi!

Dù sao hắn cũng là thật sự ốm yếu, làm sao có thể đỡ nổi ta chứ?

Ngay sau đó, bên tai ta vang lên giọng nói trong trẻo như ngọc của hắn:

"Tê... "

Ta tưởng Tiêu Tố bị ta đè đến mức bị thương, liền ngẩng đầu định dịu dàng hỏi han đôi câu.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, những lời hắn nói khiến ta hoàn toàn ngẩn người.

[Mềm quá, mịn quá. Liệu chỉ cần bóp nhẹ một cái có gãy không? Động phòng thực sự không có vấn đề gì chứ?]

Ta trố mắt nhìn hắn: "?"

Cái gì mà mềm với mịn?

Rõ ràng hắn không hề mở miệng, vậy giọng nói này từ đâu ra?

Có lẽ do thấy ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Tố hơi nhíu mày, dò xét nhìn ta, lạnh nhạt hỏi:

"Làm sao vậy?"

Ta áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng, mỉm cười lắc đầu, trong ánh mắt dò xét của hắn đứng dậy, đáp:

"Không có gì, đi thôi."

Dưới tiếng nhạc hỉ náo nhiệt, ta được Tiêu Tố nắm tay dẫn vào đại đường.

Lòng bàn tay hắn nóng rực, còn hơi ướt mồ hôi.

Xem ra bệnh tình thực sự không nhẹ.

Không trách được người trong kinh thành đều nói hai ta rất xứng đôi, một bệnh mỹ nhân, một bệnh hoàng tử, cùng nhau bệnh đến cuối đời. Nếu có thể đồng sinh đồng tử, vậy còn tiết kiệm được một khoản tiền mua quan tài.

Ánh chiều tà phủ kín khắp không gian, ta liếc sang bên cạnh, vừa vặn thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, gương mặt tinh tế như họa, môi đỏ răng trắng, nhờ sắc đỏ của hỷ phục mà càng thêm phần diễm lệ.

Ta quan tâm hỏi: "Ngươi ổn không? Hay là..."

Bỏ qua bái đường nhé?

Còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã lạnh giọng ra lệnh, không cho phép ta phản đối:

"Đừng nói nữa."

Được rồi, sự nhiệt tình rơi vào khoảng không lạnh lẽo.

Ta thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn như búp bê mà hoàn thành nghi lễ, chán chường cúi đầu đếm số hạt trân châu trên quạt hỉ.

Một hạt.

Hai hạt.

Ba hạt...

Bất chợt, bên tai lại vang lên giọng nói kỳ quái kia.

[Bổn vương không được? Bổn vương không được? Bổn vương không được? Yểu Yểu vậy mà nghi ngờ ta không được?!]

[Ta nên nói thế nào để nàng hiểu? Ta được! Rất được! Cực kỳ được!]

[Nhưng nếu nói thẳng ra, có phải quá đường đột, dọa nàng sợ không?]

[Nhưng nếu không giải thích rõ, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ta trong lòng nàng sao? Cái lòng tự tôn chết tiệt này, rốt cuộc ta nên làm gì đây?]

...

Tận đến khi được đưa vào động phòng, ta mới chính thức chấp nhận sự thật—ta có thể nghe được tiếng lòng của Tiêu Tố.

 

5.

Trời vừa sập tối, Tiêu Tố đến sớm hơn ta dự đoán rất nhiều.

Lúc đó, ta vừa mới gặm xong nửa cái đùi gà bọc lá sen, phần còn lại chưa kịp ăn, đành vội vàng ra hiệu cho nha hoàn hồi môn Tiểu Đào giấu đi.

Những mẩu xương vương vãi trên mặt đất, ta cũng nhanh chóng đá vào gầm giường, xóa sạch mọi dấu vết.

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.

Ta hoảng hốt lau sạch dầu mỡ trên tay bằng khăn tay, sau đó nâng quạt hỉ che mặt, ngồi đoan trang trên giường cưới, làm ra dáng vẻ một bệnh mỹ nhân yếu đuối, nhu mì, đoan chính.

Tiêu Tố vừa bước vào đã một bước ba cơn ho, khiến ta theo phản xạ suýt giơ tay bịt mũi.

Hắn tiến đến gần, nhẹ nhàng vén đi quạt hỉ trong tay ta.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, không còn gì che chắn trước mặt, ta rốt cuộc cũng được nhìn rõ diện mạo hắn dưới ánh nến đỏ rực trong phòng tân hôn.

Quả nhiên là dung nhan như thần tiên giáng thế.

Hắn như ngọc, lạnh lùng mà thanh thoát.

Mà đặc biệt nhất là nốt lệ chí nơi khóe mắt phải, làm gương mặt hắn tuy có phần lạnh nhạt nhưng lại vương chút tà mị quyến rũ.

Không trách được người ta nói:

"Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, dưới trăng nhìn quân tử."

Tiêu Tố cứ thế nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng khẽ che môi, ho khan kịch liệt mấy tiếng.

Tựa như rất khó chịu, nhưng sau khi hơi thở ổn định lại, giọng nói của hắn trầm thấp mà ôn hòa:

"Nàng thân thể yếu, đừng ăn đồ dầu mỡ quá nhiều."

Ta cứng đầu phản bác: 

"Ta không có ăn..."

Lời còn chưa dứt, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua môi ta.

Dính đầy dầu mỡ.

Hắn nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy dò xét, như thể muốn chất vấn ta đến cùng.

Ta mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức sửa lời:

"Ta không có ăn... nhiều."

Ngay lúc ấy, ta lại nghe thấy giọng nói kỳ quái vang lên trong đầu.

[Môi của Yểu Yểu mềm thật. Không biết có vị gì. Bổn vương thật muốn nếm thử.]

Ta run rẩy toàn thân, nổi hết da gà.

Trời đất ơi!!!

Hắn là đồ biến thái!

Ta có thể hưu phu không?!

Mà Tiêu Tố trước mặt vẫn giữ vẻ thanh lãnh cấm dục, dáng vẻ như một chính nhân quân tử không nhiễm bụi trần, thậm chí không thèm nhìn ta thêm một cái.

"Lần sau không được tái phạm."

Dứt lời, hắn nhíu mày, lấy chiếc khăn bên cạnh lau tay.

Thế nhưng ngay sau đó…

[Khốn kiếp! Cái khăn chết tiệt gì thế này, lại còn nếm được vị của nương tử ta trước cả ta?!]

[Quá đáng lắm rồi! Ta còn chưa được hưởng đã bị nó chiếm tiên cơ! Phải tiêu hủy, nhất định phải tiêu hủy! ]

Chỉ thấy hắn tức tối quăng mạnh khăn xuống đất, như thể hận không thể giẫm lên nó mấy cái cho hả giận.

[Tức chết mất! Bổn vương còn chưa có phúc phận ấy, cái khăn này lại dám? Ta phải đem nó thiêu rụi!]

Ta: "?"

Hắn chắc chắn không phải đa nhân cách sao???

 

6.

Hắn cầm chén hợp cẩn tửu đến trước mặt ta, đưa một ly cho ta, giọng điệu ôn hòa:

“Thân thể nàng yếu, không thích hợp uống rượu mạnh. Ta đã đặc biệt sai người chuẩn bị rượu hoa quả, không hại sức khỏe, nàng cứ yên tâm.”

Ta: “……”

Tổ tông nhà ngươi!

Ngươi mà nói như vậy, ta càng không yên tâm!

Chẳng trách vừa nãy ăn gà bọc lá sen, ta cảm thấy rượu uống vào nhạt nhẽo vô vị, một hơi nốc cả bình mà không có chút men say. Ban đầu ta còn tưởng là rượu giả pha nước.

Vậy mà hóa ra là rượu hoa quả?

Vì đề phòng bị lộ, ta đã sớm dặn Tiểu Đào đổi sang rượu mạnh Lê Hoa Túy. Chỉ tiếc còn chưa kịp uống, hắn đã tới rồi.

Mà bây giờ, rượu hợp cẩn trong chén hắn rót ra, chính là Lê Hoa Túy!

Sợ bị phát hiện, ta lập tức bước lên, nhanh chóng nhận lấy chén rượu từ tay hắn, một hơi cạn sạch.

Chương tiếp
Loading...