Nhất Thế Hoàng Phi

Chương 2



Nhân lúc hắn còn đang kinh ngạc nhìn ta, ta lại giật lấy chén rượu của hắn:

“Phu quân, chén này ta cũng uống giúp chàng nhé!”

Hắn thân thể vốn đã yếu ớt, ngộ nhỡ uống một chén liền ngủm tại chỗ, ta lại bị gắn mác khắc phu, vậy chẳng phải sau này không tìm được phu quân thứ hai sao?

Hắn đầy vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói:

“Hợp cẩn tửu phải hai người cùng uống mới đúng quy củ…”

Ta vội vã lắc lắc tay áo hắn, giọng điệu ngọt ngào:

“Phu quân, ta thích uống rượu hoa quả, chàng nhường ta đi mà.”

Hắn lập tức nghiêm mặt, chấn chỉnh ta:

“Không được tham rượu.”

Ta nhìn bình rượu, bắt đầu suy tư.

Nếu một bình uống hết, chắc chắn sẽ say.

Say rồi thì… còn động phòng kiểu gì?

Bỗng nhiên, ta nghĩ ra kế.

Làm bộ sơ ý, trượt tay đổ hết rượu xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng.

Có hơi… chóng mặt.

Ta vừa định mở miệng giải thích, thì giọng nói kỳ quái kia lại vang lên trong đầu.

[Phu quân? Vừa rồi Yểu Yểu gọi ta là phu quân? Phải làm sao đây, bổn vương thật muốn danh chính ngôn thuận với nàng.]

[Nương tử nhà ta quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, eo thon, da trắng, chân dài, thật sự là sắc đẹp khó cưỡng. Không uổng công ta quỳ một đêm trong ngự thư phòng. Ta thật muốn xem nàng trên giường khóc lả như hoa lê dầm mưa.]

[Đáng tiếc Yểu Yểu thân thể yếu, chẳng biết còn sống được bao lâu. Chắc hẳn không chịu nổi hoan ái, thôi thì tạm thời nuôi thêm một thời gian vậy.]

...

Ta: "???"

Lão Lục, ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy!

Không chỉ trù ta đoản mệnh, còn thèm khát thân thể ta?

Đồ hạ lưu!

Chưa dừng lại ở đó, một lát sau, lại nghe thấy hắn tự chửi bản thân:

[Khụ, Tiêu Tố ơi Tiêu Tố, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, hoàn toàn đi ngược lại đạo lý quân tử! Yểu Yểu của ngươi là băng thanh ngọc khiết, sao có thể nghĩ về nàng như thế?]

Ta: "……"

Ngươi đang tự phỉ nhổ chính mình sau khi ảo tưởng về ta xong?

Hắn chắc chắn không bị đa nhân cách chứ?

 

7.

Trong lòng ta chửi thầm không ngớt, nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn lễ độ, ra vẻ đoan trang của một bệnh mỹ nhân đệ nhất kinh thành.

Ta giả bộ run rẩy, rụt rè quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ của bình rượu, giọng nói yếu ớt tự trách:

"Phu quân, thật xin lỗi. Yểu Yểu không phải cố ý. Đều là tại thân thể ta quá yếu, mới uống có một chén rượu hoa quả đã thấy mệt, ngay cả bình rượu cũng cầm không vững."

Nói đến đây, ta lén lấy hai giọt rượu bôi lên mặt, giả vờ rơi nước mắt:

"Đây là hợp cẩn tửu của chúng ta, lại còn do chính tay phu quân chuẩn bị, vậy mà ta làm đổ mất rồi, thật đáng tiếc. Nếu phu quân muốn trách phạt, Yểu Yểu nguyện ý chịu đựng."

Hắn trầm mặc hồi lâu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Ta nghĩ hắn đang tức giận vì ta làm hỏng nghi thức giao bôi, phí hoài tấm lòng của hắn.

Ai ngờ, trong đầu ta lại vang lên tiếng lòng của hắn:

[Cái bình rượu nát này, sao lại dễ vỡ đến thế?!]

[Nếu làm tay Yểu Yểu bị thương, bổn vương nhất định san bằng chín đời nhà nó!]

Ngay sau đó, hắn khẽ thở dài, ánh mắt dịu đi đôi phần, giọng điệu cũng mang chút bất đắc dĩ:

"Đứng dậy đi. Phủ Dục Vương không thiếu hạ nhân, không cần nàng làm những việc này."

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, ngoan ngoãn đáp:

"Phu quân nói đúng."

Sớm biết hắn dễ lừa như vậy, ta đã không phí lời giải thích lắm thế.

Nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu, rốt cuộc Tiêu Tố nhìn trúng ta ở điểm nào?

Thích dung mạo ta?

Thích việc ta đoản mệnh?

Hay là coi trọng chức quan của phụ thân ta?

Trên đời này, làm gì có thứ tình cảm nào vô duyên vô cớ.

Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, hắn nhất định là thèm thuồng thân thể ta!

Đáng ghét, đúng là nam nhân!

Sau khi hạ nhân dọn dẹp xong mảnh vỡ, hắn lại hờ hững mở miệng:

"Đêm nay ta ngủ thư phòng, nàng tùy ý."

Đêm tân hôn không động phòng, hắn lại chạy sang thư phòng?

Hắn đang diễn vở kịch "lùi một bước để tiến hai bước" sao?

Ta đang đoán già đoán non suy nghĩ của hắn, thì giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu ta.

[Ai hiểu cho ta đây? Yểu Yểu ngay cả khi làm chuyện sai cũng đáng yêu đến thế.]

[Càng nhìn càng muốn ăn nàng vào bụng, từng khúc từng khúc nuốt trọn. Nếu không rời đi ngay, bổn vương thật sự không thể kiềm chế được nữa.]

Hắn siết chặt nắm tay sau lưng, một bước ba cơn ho, chậm rãi di chuyển ra cửa.

[Sao Yểu Yểu không giữ ta lại?]

[Chỉ cần nàng mở miệng, ta cái gì cũng đồng ý.]

Bước chân hắn dần chậm lại.

Có lẽ để thu hút sự chú ý của ta, hắn ho càng lớn tiếng hơn.

Ta biết hắn cố tình, nhưng giả vờ như không phát hiện, lơ đãng nhìn lên xà nhà, hoàn toàn im lặng.

[Chỉ còn một bước nữa là ra khỏi cửa rồi.]

[Nói đi mà, nói đi, nói nhanh lên!]

Nghe hắn sốt ruột đến mức muốn gào lên, ta bỗng dưng muốn đùa giỡn hắn một phen.

Ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi phòng, ta chậm rãi lên tiếng:

"Phu quân, chờ đã."

Hắn lập tức thu chân, cao lớn đứng trước cửa, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được niềm vui:

"Chuyện gì?"

[Yểu Yểu thông suốt rồi? Định giữ ta lại?]

[Chờ đã, có cần giả bộ từ chối một chút không?]

Ta không cho hắn cơ hội từ chối.

Một tay đẩy hắn thẳng ra ngoài, giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lùng:

"Phu quân ngủ ngon. Phu quân sớm nghỉ ngơi. Phu quân mai gặp lại."

Dứt lời, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại, then cửa cài chặt.

Hành động mượt mà, trơn tru, không một chút do dự.

Bên ngoài cửa, ta nghe thấy giọng lòng của Tiêu Tố dần trở nên tức tối.

[Ngủ ngủ ngủ, ngủ cái quỷ gì!]

[Có nương tử thơm ngát, mềm mại trong lòng không ôm, lại bắt ta ngủ một mình?!]

[Nếu không phải sợ Yểu Yểu thân thể yếu ớt, ta còn lâu mới muốn ngủ thư phòng!]

 

8.

Trời còn chưa sáng, ta đã bị tiếng ồn ào bên ngoài cửa phòng đánh thức.

"Sáng tối thỉnh an, giờ này đã gần Thìn mà Vương phi còn chưa dậy, thật là ngạo mạn quá mức! Một câu thỉnh an mà phải ba lần thúc giục, lại để nương nương nhà ta chờ dài cổ! Quả thực vô giáo dưỡng, không biết kính trên nhường dưới, chẳng coi nương nương ra gì!"

Giọng nói the thé của một lão phụ nhân, từng chữ từng câu đều hùng hổ dọa người, chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.

Nghe giọng điệu đó, không khó để đoán ra bà ta chính là người hầu thân cận của Thái phi Từ thị – mẫu thân của Tiêu Tố.

Đúng là theo quy củ, ngày thứ hai sau khi tân hôn, ta phải vào cung thỉnh an nàng ta.

Nhưng nếu ta không khiến tám chữ ‘vô giáo dưỡng, không biết kính trên nhường dưới’ này thành sự thật, vậy chẳng phải ta quá không biết điều rồi sao?

Ngay lúc ta còn đang suy nghĩ xem nên giả bộ bệnh liệt giường thế nào, Tiểu Đào—nha hoàn hồi môn của ta, đã đứng ra phản pháo.

"Bà già nhà bà từ đâu chui ra vậy? Sao ăn nói vô lý thế! Tiểu thư nhà ta từ nhỏ thân thể đã yếu, trước giờ ở nhà luôn được phu nhân và Thừa tướng đại nhân sủng ái, ngày nào cũng ngủ đến tự nhiên tỉnh. Sao vừa mới gả đi, đã bị nhà chồng quản thúc? Đây là đạo lý gì?"

Trong nhà, mẫu thân chưa bao giờ lấy tam cương ngũ thường, nữ giới nữ huấn để ràng buộc ta. Ngược lại, bà thường xuyên nhắc bên tai ta về bình đẳng nam nữ, một vợ một chồng.

Bà nói:

"Nam nhân có thể đọc sách làm quan, nữ nhân cũng có thể. Anh hùng không phân nam nữ, nữ nhân cũng không kém gì nam nhân."

Ta không biết bà học những lời này từ đâu, nhưng nghe rất thuận tai, cũng cực kỳ đồng tình.

Vậy nên, lời của Tiểu Đào hôm nay có phần đại nghịch bất đạo, nhưng cũng là lẽ thường tình.

Nàng ấy biết rõ ta giả bệnh, nhưng bây giờ vì bảo vệ ta, đành phải thuận theo mà nói dối giúp.

Lão phụ nhân ngoài cửa giọng điệu châm chọc:

"Ta là người hầu bên cạnh Thái phi, còn ngươi là thứ gì? Một con nha đầu nho nhỏ mà dám càn rỡ trước mặt ta? Nghe nói Giang tiểu thư là một bệnh mỹ nhân, có phải hôm nay cố tình mượn cớ ra vẻ để kiêu ngạo làm bộ làm tịch không?"

Tiểu Đào không chịu thua, vỗ mạnh xuống bậc cửa, lớn tiếng mắng lại:

"Chính bà mới giả bộ đấy! Bà là đồ xấu xí lại thích làm trò! Mụ già chanh chua, nhà bà ở biển đấy à, mà quản rộng như vậy?"

Nói xong, nàng lập tức gào khóc thảm thiết.

"Oa oa oa! Tiểu thư của ta ơi, người thật là khổ mệnh mà! Mới vừa qua cửa một ngày đã bị đối xử thế này, sau này còn chịu đựng thế nào nữa? Chẳng phải sẽ bị bọn họ chèn ép đến ch.ế.c sao!"

Tiểu Đào thông minh lanh lợi, nói chuyện lại sắc bén.

Bị mẫu thân ta t.i.ê.m nhiễm, nàng không học được bao nhiêu lời hay, nhưng cách mắng người thì học đầy đủ.

Bà già kia sao có thể lợi thế hơn?

Hai bên càng cãi càng hăng, ta vẫn nằm trên giường giả c.h.ế.c, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù.

Chẳng ngờ, lão bà ngoài cửa gào lên:

"Người đâu! Trói con nha hoàn này lại, đánh cho nó vỡ mồm! Dám bất kính với Thái phi, đây chính là kết cục!"

"Phép tắc của tổ tiên, không thể vì một mình Vương phi mà phá hoại. Dù hôm nay có trọng bệnh nằm liệt giường, cũng phải khiêng vào cung thỉnh an!"

Nghe câu này, ta biết bà ta dẫn người tới.

Tiểu Đào sao có thể đấu lại nhiều người?

Ta lập tức bước xuống giường, mang giày, cầm lấy áo choàng.

Nhưng còn chưa kịp ra ngoài, thì giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Tố vang lên ngay cửa.

"Dừng tay. Là bổn vương ra lệnh, bất cứ ai cũng không được quấy rầy giấc ngủ của Vương phi, có gì không ổn?"

Bà già kia lạnh giọng nói:

"Phu vi thê cương. Vương gia, người cũng quá cưng chiều tân nương rồi!"

Giọng Tiêu Tố trầm thấp, mang theo sự cảnh cáo:

"Dung bà bà, ngày thường bổn vương tôn trọng bà lớn tuổi, nên gọi bà một tiếng ‘bà bà’. Nhưng không ngờ bà lại không biết thân biết phận."

"Nơi này là phủ Dục Vương, không phải cung Vị Ương của bà ta.

"Cho dù Yểu Yểu có làm gì sai, đó cũng là bổn vương ngầm đồng ý. Khi nào đến lượt bà ở đây lắm miệng?"

Hắn vẫn luôn giữ giọng điệu lạnh nhạt xa cách, nhưng giờ lại mang theo một tia khó chịu lộ rõ.

Ngay lúc này, ta lại nghe được giọng nói trong lòng hắn.

[Mụ già chết tiệt, đang nói cái quái gì vậy? Ta không sủng ái nương tử của mình, chẳng lẽ đi sủng ái bà chắc?]

Dung bà bà không cam lòng, tiếp tục nói:

"Vương gia, người định trở mặt với Thái phi sao? Hiếu thuận là phẩm đức lớn nhất, chẳng lẽ không sợ người đời chỉ trích Vương phi bất hiếu?"

Hắn không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn:

"Bà ta đã từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa? Bây giờ lại đến dạy chúng ta phải hiếu thuận?"

Dung bà bà lập tức cứng họng, không thể phản bác.

"Bà nói Vương phi không có giáo dưỡng, không biết kính trên nhường dưới? Theo ta thấy, chính bà mới là kẻ không biết tôn ti trật tự!"

"Nàng là Vương phi của ta, cũng là chủ tử của bà. Một nô tài như bà có tư cách gì đánh giá nàng?"

Có lẽ vì kích động, hắn ho khan liên tục, nghe mà khiến người ta đau lòng.

Nhưng sau khi ngừng ho, hắn lại nói một câu đầy khí thế:

"Hôm nay Vương phi khi nào tỉnh dậy, thì khi đó vào cung. Nếu Thái phi nguyện ý chờ thì cứ chờ, không muốn chờ thì cũng miễn cho ta đi thỉnh an."

Hắn ra lệnh:

"Tuấn Phong, tiễn khách."

Ta mặc áo khoác bỗng khựng lại.

Hắn đuổi bà ta đi rồi?

Ta còn chưa kịp ra mặt mà?

Dung bà bà càng lúc càng xa, vẫn còn gào lên:

"Vương gia, người không sợ Hoàng thượng trách tội sao..."

Hắn nhẹ giọng cười nhạt:

"Mọi hậu quả, ta tự gánh vác."

Sau đó, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Trong ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn của Tiêu Tố in trên cửa.

Hắn hơi nghiêng người, liếc nhìn vào trong phòng, thấp giọng dặn dò Tiểu Đào:

"Đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi."

Ta lại nghe thấy giọng lòng hắn.

[Trách phạt sao? Cũng không phải lần đầu tiên.]

[Có đáng chịu, hay không đáng chịu, ta đều đã chịu đủ rồi. Thêm một cái, cũng chẳng sao.]

[Không biết Yểu Yểu đã tỉnh chưa?]

[Nếu nàng nghe thấy ta bảo vệ nàng như vậy, chắc chắn sẽ cảm động đến mức yêu ta đến c.h.ế.c phải không?]

[Thôi kệ, ngày tháng còn dài, sớm muộn gì nàng cũng mê ta mà.]

[Yểu Yểu à Yểu Yểu, nàng mau khỏe lại đi.]

 

9.

Không biết có phải ta suy nghĩ nhiều hay không, nhưng cảm giác câu nói cuối cùng của Tiêu Tố không chỉ đơn thuần ám chỉ sức khỏe của ta, mà dường như còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.

Thế nhưng, dù cố gắng lục lọi trí nhớ, ta vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào liên quan đến hắn.

Chỉ có thể chắc chắn một điều: trước khi thành thân, ta chưa từng gặp hắn.

Suy nghĩ càng lúc càng rối loạn, ta hoàn toàn mất đi cơn buồn ngủ.

Gọi Tiểu Đào vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, đồng thời bắt đầu tổng hợp lại mối quan hệ giữa Tiêu Tố và Thái phi Từ thị.

Có lời đồn rằng hắn và Từ thị bất hòa, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết.

Nhìn từ tình hình sáng nay, có thể thấy Dung bà bà rõ ràng là nhận lệnh từ Thái phi mà đến.

Thế nhưng hắn thà để ta ngủ thêm, chứ không chịu đánh thức ta, lại còn gọi Thái phi là "Từ nương nương" thay vì "mẫu phi".

Chỉ nhiêu đó cũng đủ để thấy quan hệ mẹ con này căng thẳng đến mức nào, thậm chí còn tệ hơn so với lời đồn.

Khi ta đến tiền thính, Tiêu Tố đã ngồi sẵn ở đó, chờ ta cùng dùng bữa.

Nghe thấy động tĩnh, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, hơi nghiêng đầu nhìn ta.

Rồi bỗng ngây người trong chốc lát, như thể quên mất phải nói gì.

Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu ta.

[Chậc, môi nàng hồng nhuận quá, nhìn mềm mại như quả đào mật, thật muốn cắn một miếng.]

...

Ta vô thức nhìn lên trời, lòng đầy khinh bỉ.

Mới vừa rồi còn thấy hắn nghĩa khí đầy mình, giờ thì tất cả ấn tượng tốt đẹp đều sụp đổ.

Bên ngoài bảnh bao đạo mạo.

Bên trong bỉ ổi vô sỉ.

Ngươi đúng là cao thủ ngụy trang!

[Thật muốn nhốt nàng vào phòng, ngày đêm không phân biệt, chỉ để một mình ta ngắm.]

...

Ta không thể chịu đựng thêm nữa, liền hướng gió ho nhẹ hai tiếng, giọng yếu ớt nhu mì:

“Phu quân nhìn thiếp như vậy là có chuyện gì sao? Có phải cách ăn mặc của thiếp có gì không ổn?”

Lúc này, hắn mới khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, thản nhiên dời mắt đi:

“Không có gì không ổn. Dùng bữa đi.”

Mà ta lại nghe thấy lời thì thầm trong lòng hắn.

[Tiêu Tố ơi Tiêu Tố, ngươi là đồ háo sắc! Giữa ban ngày ban mặt mà suy nghĩ cái quái gì vậy!.]

...

Ta lập tức gật đầu tán thành.

Tiêu Tố, ngươi là đồ háo sắc! Đồ mặt dày vô sỉ!

Còn chưa mắng xong, giọng nói quen thuộc lại vang lên:

[Muốn nghĩ, thì cũng phải đợi đến buổi tối mới đúng.]

...

Ta: “……”

Ngươi xong rồi!

Tay ngứa quá!

Ta phải làm sao đây?

Thật sự muốn đánh hắn một trận!

Chương trước Chương tiếp
Loading...