Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nhất Thế Hoàng Phi
Chương 11
Hiện trường hỗn loạn.
Không ai biết Thục phi có bao nhiêu đồng lõa, cũng không rõ vẫn còn bao nhiêu thích khách ẩn mình.
Tiêu Tố vẫn nắm chặt tay ta, che chở ta trong vòng bảo vệ của hắn.
Hắn dường như quên mất ta biết võ, hoàn toàn không cần một kẻ bệnh tật như hắn bảo vệ.
Hoàng hậu ch.ế.c tại chỗ, hoàng đế mệt mỏi ngồi lại long ỷ, trong mắt tràn đầy tang thương, nhìn về phía Thục phi.
Thục phi bình tĩnh quỳ xuống, hai tay bị thị vệ khóa chặt ra sau, hai bên cổ bị kề chặt lưỡi đao sáng loáng.
Bà ta ngước nhìn hoàng đế và hoàng hậu, vừa cười vừa khóc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bà khàn giọng nói, bi thương mà thê lương:
"Có các ngươi làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền, cũng đáng.
Hậu duệ tướng môn, thà ch.ế.c không chịu sống hèn, càng không sợ cái c.h.ế.c.
Ta cắn răng sống nhục đến ngày hôm nay, chỉ vì đợi khoảnh khắc lấy mạng các ngươi.
Ta, Phạm Thư, từ lâu đã bị loại khỏi gia phả Phạm gia.
Những gì ta làm hôm nay, chỉ là hận thù cá nhân, không liên quan đến phủ Định Quốc Tướng Quân.
Sau khi ta c.h.ế.c, không vào hoàng lăng, cũng không trở về phần mộ Phạm thị.
Ta nguyện làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không siêu sinh."
Dứt lời, bà ta nhìn lên bầu trời đêm phía ngoài cung, rút dao c.ắ.t cổ mình.
M.á.u chảy như suối.
Thân thể bà ta từ từ ngã xuống, hơi thở yếu dần.
Trước khi nhắm mắt, bà ta nhìn về phía Tiêu Tố, cố gắng mở miệng đầy m.á.u, như muốn nói ra hai chữ ‘trả oan’.
Bên kia, thị vệ đã tóm được kẻ bắn tên, nhưng hắn đã tự s.á.t ngay tại chỗ.
Hoàng đế ra lệnh điều tra toàn bộ cung trong cung ngoài, sau đó hoàn toàn ngất lịm.
Yến tiệc bị ép phải kết thúc, tất cả diễn ra quá nhanh, đến khi rời khỏi hoàng cung, ta mới có cảm giác như vừa tỉnh khỏi một cơn mộng dài.
Ta quay sang Tiêu Tố, hỏi:
"Ngươi có biết kế hoạch của Thục phi không?"
Không khó để lý giải vì sao trước đó bà ta lại yêu cầu hoàng đế xóa tên mình khỏi gia phả Phạm thị.
Chỉ để bảo toàn danh tiếng của Phạm gia.
Bà thà làm ‘tội nhân g.i.ế.c vua’, thà làm ‘kẻ phản bội Phạm gia’, cũng không muốn danh tiếng Định Quốc Tướng Quân phủ bị vấy bẩn.
Tiêu Tố trầm mặc một lát, giọng nói cực kỳ nặng nề:
"Không biết.
Từ lần gặp mặt trước, ta và Thục phi chưa từng nói chuyện thêm lần nào."
Lần gặp mặt trước đó, hẳn là khi hắn và Thục phi tranh chấp vì ta.
"Có lẽ, bà ấy sợ liên lụy đến ta."
Hắn nói, giọng khàn đặc, từng câu từng chữ chậm rãi vang lên:
"Thục phi đối với ta, vừa là thầy, vừa là mẫu thân.
Bà ấy dạy ta kiếm pháp Phạm gia, truyền thụ ám ngữ độc môn, dạy ta mưu lược chiến trường.
Nếu không có bà ấy, sẽ không có Tiêu Tố của ngày hôm nay.
Nếu bà ấy không tiến cung, chắc chắn sẽ trở thành một vị nữ tướng kiêu hùng, văn võ song toàn."
Đáng tiếc, không có nếu như…
33
Năm thứ hai mươi tám Thừa Bình, ngày mười sáu tháng tám, giờ Sửu.
Tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế, Tề Đức Long, mang theo khẩu dụ triệu kiến Tiêu Tố vào cung.
Giờ Dần, hướng hoàng thành vang lên tiếng chuông tang, tổng cộng bốn mươi tám hồi.
Tiếng chuông ấy báo hiệu hoàng đế băng hà.
Sau khi rồng về trời, tất cả quan tự, cung miếu trong kinh thành đều phải đánh ba vạn tiếng chuông để bái tế.
Toàn quốc mặc đồ tang, trong một trăm ngày, không nơi nào được phép diễn kịch, ca hát, trong một tháng, không ai được cử hành hôn lễ.
Ta dậy từ sớm, chải đầu rửa mặt, thay sang y phục màu trắng tang.
Quản sự vội vàng đến bẩm báo, nói bên ngoài vương phủ có người cầu kiến, chỉ đích danh muốn gặp Tiêu Tố.
Hắn không có mặt, ta đành phải tự mình ra xem.
Người đứng ngoài cửa là một nam nhân mặc hắc y, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, đầu đội đấu lạp, cố tình kéo thấp vành mũ, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt.
Hai tay hắn đầy vết chai, đặc biệt vết chai nơi hổ khẩu tay phải rất dày, hẳn là người luyện võ đã lâu.
Xác nhận danh tính của ta xong, hắn để lại một phong thư, rồi lập tức rời đi.
Trên thư viết bốn chữ "Tố nhi thân khải", ta lờ mờ đoán ra, hẳn là do Thục phi để lại cho Tiêu Tố.
Giờ Mão cuối, Tiêu Tố quay về vương phủ, ta liền đem thư giao cho hắn.
Hắn mở thư, ta vô tình liếc nhìn, phát hiện bên trên là một loại ký hiệu mà ta không đọc được, hẳn là ám ngữ độc môn của Phạm gia.
Xem xong thư, hắn đặt tờ giấy lên nến, đốt sạch, rồi nhẹ giọng nói:
"Thục phi nói rằng, nếu ta không thể rửa sạch oan khuất của Phạm gia sau khi lên ngôi, bà ấy c.h.ế.c cũng không nhắm mắt, sẽ hóa thành ác quỷ nguyền rủa ta."
Ta giật mình, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Hắn tiếp tục:
"Yểu Yểu, trong truyền vị chiếu thư, quả thực là viết tên ta."
Chiếu thư kia rốt cuộc là do tiên đế thực sự ban xuống, hay do Thục phi giả mạo, không ai biết rõ.
Tiên đế thật sự muốn truyền ngôi cho Thái tử, hay là Tiêu Tố, giờ cũng chẳng thể truy vấn.
Nhưng chỉ có cái tên được ghi trên chiếu thư, mới có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, được bá quan ủng hộ.
Cổ họng ta nghẹn lại, giọng nói không giấu được run rẩy:
"Ta tin… ngươi sẽ trở thành một hoàng đế tốt."
Tiên đế đã băng hà, vậy thì hôn thư giữa ta và Tiêu Tố chẳng khác nào một tờ giấy trắng chưa đóng dấu ấn quan, không còn cần thiết phải dựa vào sự chấp thuận của hoàng đế.
Lúc này, nếu muốn hòa ly, chính là thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng còn chưa kịp lấy ra hòa ly thư, hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, liền nói trước một bước:
"Vậy là… cuối cùng nàng vẫn muốn rời khỏi ta?"
Không đợi ta trả lời, hắn nắm lấy tay ta, kéo thẳng ra ngoài:
"Ta đưa nàng đến một nơi."
"Đi đâu?"
Nghĩ đến việc trong sách, hắn từng gặp thích khách ám sát trước khi đăng cơ, lòng ta bỗng siết chặt, cả đường cảnh giác nhìn quanh, sợ có biến cố xảy ra.
Nhưng chúng ta không rời vương phủ, chỉ từ tiền viện đi vào hậu viện, lộ trình hoàn toàn khác so với những gì được viết trong sách.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong hậu viện có một cây hoàng cát cổ thụ cao lớn, tán lá xum xuê.
Lúc này, trên cành cây gần như treo đầy những tờ giấy tuyên hoàng đã ố vàng theo thời gian.
Mỗi một tờ giấy đều có một bức họa, bên cạnh còn có chữ viết.
Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn ta, giọng trầm thấp nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng:
"Nàng đã hỏi ta, tại sao ta nhận ra chữ của nàng, ta trúng độc ra sao, ta vì sao thích nàng, từ khi nào đã thích nàng?"
"Tất cả câu trả lời đều ở đây."
34
Ta ngẩng đầu, từng bức tranh hiện lên trước mắt.
Năm Thừa Bình thứ mười bảy, trong tranh là một thiếu niên đang quỳ gối trước cổng cung, bị phạt. Một bé gái lén lút đưa cho hắn một miếng điểm tâm.
"Đói rồi phải không? Đây là ta lấy từ yến tiệc trong cung, mau ăn đi."
"Ngươi phạm tội gì mà không chỉ bị đánh, còn bị phạt quỳ?"
"C.h.ế.c rồi, mẫu thân ta đến tìm, ta phải đi đây..."
Năm Thừa Bình thứ hai mươi, thiếu niên bị bắt nạt trong Thái Học Viện.
Cô bé nhắm chặt mắt, rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt hắn.
"Không được bắt nạt hắn!"
"Ta là con gái của Hàn Lâm Viện Biên Tu Giang Tung - Giang Dao!"
Giang Tung—là tên của phụ thân ta.
Năm ấy, phụ thân ta quả thực đang làm chức Hàn Lâm Viện Biên Tu.
Tại sao lại trùng hợp đến thế?
Vẫn là năm Thừa Bình thứ hai mươi, thiếu niên bôi thuốc cho cô bé, nàng cười xòa, vỗ vai hắn an ủi.
"Ai da, không đau, thật sự không đau chút nào!"
"Này, nam nhi có nước mắt không dễ rơi, ngươi đừng khóc nữa!"
"Bọn họ thường xuyên bắt nạt ngươi sao?"
"...Ngươi lại khóc rồi! Ngươi làm bằng nước sao? Ta không hỏi nữa, ngươi đừng khóc mà!"
Năm Thừa Bình thứ hai mươi mốt, hai người cùng ngồi dưới gốc cây.
"Ta phải rời kinh rồi. Mẫu thân muốn đưa ta đến Tùng Lộ Thư Viện bên ngoài thành để học, nói nơi đó non nước hữu tình, thích hợp dưỡng bệnh."
"Mẫu thân còn nói, thân thể ta yếu nhược, đều do tên gọi không tốt, nên muốn đổi thành Giang Vô."
"Nhưng ta cảm thấy mẫu thân như đã thay đổi, nhất định là có chuyện giấu ta."
Năm Thừa Bình thứ hai mươi lăm, thiếu nữ phát bệnh, được đưa đến chùa Phật tĩnh dưỡng.
Nàng trồng hoa, gảy đàn, chép kinh, tọa thiền, thậm chí còn có vài bức vẽ những tư thế kỳ lạ.
Chỉ một cái liếc mắt, ta liền nhận ra đó là Bát Đoạn Cẩm mà mẫu thân dạy ta.
Năm Thừa Bình thứ hai mươi sáu, thiếu niên tìm đến chùa, thiếu nữ mừng rỡ chạy đến.
"Ê! Là ngươi sao? Cuối cùng cũng được ra khỏi cung rồi sao?"
"Ngươi không biết đâu, ta ở đây buồn đến mức sắp mốc meo rồi!"
"Mẫu thân ta rất tốt, còn tốt hơn cả mẫu thân ruột của ta."
Năm Thừa Bình thứ hai mươi tám, hai người thành thân.
Bái đường.
Hợp cẩn giao bôi.
Thậm chí còn có động phòng hoa chúc, nhưng trong tranh, hai người chỉ ôm nhau ngủ yên.
Hai người về nhà, quỳ trước từ đường nghe huấn thị.
Bên cạnh viết:
"Một, trước khi Yểu Yểu khỏi bệnh, không được động phòng.
Hai, không được lừa gạt, không được giấu diếm, phải tôn trọng nàng, toàn tâm toàn ý với nàng.
Ba, không được nạp thiếp, không được nuôi ngoại thất, không được có tiểu tam.
…
Cuối cùng, ngươi không thể làm hoàng đế."
Ta đoán được ai là người đã đặt ra những quy định này.
Không để Tiêu Tố làm hoàng đế, có lẽ là để tránh đi vào vết xe đổ trong sách.
Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, mùa hạ, thiếu nữ nằm trên giường bệnh, thiếu niên dỗ nàng uống thuốc.
"Đắng quá."
"Ta có thể không uống được không?"
Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, mùa đông, tuyết rơi đầy trời.
Trong tranh, thiếu nữ ngã vào lòng thiếu niên, một mũi tên xuyên qua ngực.
"Phu quân, đừng khóc."
"Bệnh của ta... vốn dĩ đã không sống lâu được."
"Thay ta chăm sóc phụ mẫu ta."
Thiếu niên ôm nàng khóc đến tan nát cõi lòng, cầu xin nàng đừng rời đi.
Cùng năm ấy, hắn giương mũi tên đâm vào chính trái tim mình, gục ngã trước một ngôi mộ.
Trên bia khắc bốn chữ—Mộ của ái thê Giang Vô.
Bức tranh cuối cùng dừng lại ở năm Thừa Bình thứ hai mươi chín.
"Có người nói với ta rằng, ta rất quan trọng với thế giới này.
Có lẽ nếu ta ch.ế.c đi, mọi thứ sẽ có cơ hội làm lại từ đầu."
"Vậy nên ngươi đã tự s.á.t? Còn dùng chính mũi tên đã g.iế.c nàng?"
"Phải."
"Nếu chẳng có cơ hội nào để quay lại thì sao?"
"Dù có c.h.ế.c chín lần, ta cũng không hối hận. May mắn thay, ta đã gặp lại nàng."
Giờ đây, ta cuối cùng cũng hiểu.
Hắn không giống với Tiêu Tố trong sách, hắn chưa từng lợi dụng Giang gia, chưa từng làm hoàng đế, thậm chí vì muốn cứu Giang Vô mà chấp nhận c.hế.c theo nàng.
Nhưng ta… có phải người trong tranh không?
Dù nàng có cùng khuôn mặt, tên gọi, thân phận, cha mẹ với ta, nhưng ta chưa từng cùng Tiêu Tố trải qua những điều ấy.
Ta và nàng là hai con người khác nhau.
Tiêu Tố chấp niệm là nàng, không phải ta.
"Tiêu Tố, đáng tiếc ta không phải nàng."
"Nàng chính là nàng, nàng chính là Yểu Yểu của ta.
Mặc dù ta không rõ tại sao kiếp này nàng không mắc bệnh, cũng không tiến cung, nhưng ta yêu nàng, ta sẽ không nhận sai.
Mắt có thể nhìn lầm, nhưng tim ta thì không."
Ta không biết phải giải thích thế nào.
Hoặc có lẽ, dù ta có nói gì, hắn cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.
Chìm trong yên lặng hồi lâu, hắn dường như bị rút cạn sức lực, ngước nhìn phương đông nơi ánh sáng mờ nhạt sắp ló dạng, nhẹ giọng nói:
"Hậu cung không phải chốn tốt đẹp gì.
Thục phi, Từ thị, hoàng hậu, hoàng quý phi, có người vì tình mà đau khổ, có người vì quyền mà chịu nhọc, có người bị thù hận làm mờ mắt.
Cuối cùng, tất cả bọn họ đều thay đổi, mất đi chính mình.
Yểu Yểu, ta biết nàng không muốn trở thành một trong số họ, không muốn bị giam cầm trong tường thành hoàng cung.
Ta để nàng đi. Chỉ mong cả đời này nàng có thể bình an, không ưu không phiền."
35
Trước khi Tiêu Tố đăng cơ, Thái tử khởi binh tạo phản, nghe nói là mưu kế của cữu cữu hắn.
Bọn họ ban bố cáo thị khắp thiên hạ, tố cáo Tiêu Tố hạ độc tiên đế, sửa đổi chiếu thư truyền ngôi, không danh chính ngôn thuận.
Chưa đầy bốn ngày, quân đội của Thái tử bị Tân Phụ Cương dẫn binh trấn áp.
Kết cục của cuộc binh biến này là: Thái tử tự sát, cữu cữu hắn bị tống giam, phán lưu đày.
Tiêu Tố đăng cơ, đổi niên hiệu Đức Chiêu, vừa lên ngôi đã ban xuống ba đạo thánh chỉ.
Thứ nhất, giảm nhẹ thuế khóa, lao dịch.
Thứ hai, rửa sạch oan khuất của Phạm gia.
Thứ ba, tuyên cáo thiên hạ hòa ly.
Hắn chấp thuận đơn từ quan của phụ thân ta.
Sáng sớm hôm ấy, ta dẫn theo Tiểu Đào, cùng phụ mẫu rời khỏi kinh thành, khi trời vẫn chưa sáng hẳn.
Ra khỏi cổng thành, ta vén rèm xe, ngoảnh đầu nhìn lại.
Dưới ánh bình minh đầu ngày, trên tường thành dường như có một người đứng lặng, dõi mắt nhìn theo xe ngựa dần khuất bóng.
Ta không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng dường như nghe thấy giọng của Tiêu Tố, vọng đến từ nơi xa.
Hắn đang nói lời từ biệt với ta, giọng yếu ớt và xa xôi.
Sau khi rời kinh, chúng ta về quê nhà của phụ thân, Du Châu.
Không lâu sau, Tân Phụ Cương giục ngựa đến, tìm ta từ biệt.
Hắn nói:
" Yểu Yểu, ta phải trở lại Bắc Cương rồi."
"Giống như muội từng nói, ở vị trí nào, phải làm tròn trách nhiệm vị trí ấy. Ta phải tiếp tục đuổi theo ngọn gió vạn dặm."
"Lần sau gặp lại, không biết là năm nào tháng nào… cũng có thể là vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại nữa."
"Trước khi đi, ta thèm tay nghề của dưỡng mẫu, nên đặc biệt ghé Du Châu ăn một bữa."
Phụ mẫu ta đã nhận hắn làm nghĩa tử, vậy nên hắn cũng chính thức là ca ca ta.
Trước khi rời đi, mẫu thân ta vội vã chuẩn bị một túi lớn lương khô, sợ hắn đói dọc đường.
Ta không có gì để tặng, đành trả lại ngọc bội cho hắn.
Hắn không nhận, cười nói:
"Đều là người một nhà, muội còn khách sáo làm gì?"
Ta chỉ đành nói:
"Ca ca bảo trọng."
Hắn vẫy tay, giơ roi thúc ngựa, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái, dần dần xa khuất.
Không lâu sau, Giang Dao Nguyệt cũng đến.
Nàng nói:
"Kẻ đánh cắp y thư nhà Biển, vứt bỏ sư phụ ta năm đó, không chỉ bị tước danh vị ngự y, còn vì dã tâm bất chính mà bị tống vào ngục."
"Đến lúc ta về Thiệm Châu, báo tin này cho sư phụ. Dưới suối vàng, người cũng có thể nhắm mắt rồi."
Ta hỏi:
"Sau đó thì sao? Có dự định gì chưa?"
Nàng nhìn về phương Bắc Cương, khẽ cười:
"Có lẽ sẽ đến biên cương, vào quân doanh, cứu giúp nhiều người hơn."
"Nếu nơi đó không cần ta, ta sẽ lang bạt khắp nơi, truyền bá y thuật Biển gia."
Nàng quả thật khác biệt với Giang Dao Nguyệt trong sách.
Nàng dốc lòng theo đuổi con đường mình chọn, nhưng tuyệt đối không bị ràng buộc bởi ái tình.
Thế gian này, có nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu rất nhiều.
Ví dụ như trách nhiệm.
Dường như mỗi người xung quanh ta, đều sống thấu triệt hơn ta rất nhiều.
Ta ngập ngừng, hỏi thăm bệnh tình của Tiêu Tố.
Nàng khẽ nhíu mày, làm bộ bấm đốt ngón tay, rồi bán tín bán nghi đáp:
"Chắc là không lâu nữa đâu, cùng lắm chỉ vài năm thôi."
Chỉ còn vài năm?
Ta không dám suy nghĩ sâu hơn về câu nói ấy.
Là bệnh tình hắn chỉ còn vài năm để sống, hay là chỉ còn vài năm để khỏi bệnh?
Tiễn bọn họ đi, cuộc sống dần trở lại bình yên.
Năm thứ hai ở Du Châu, phụ thân mở một tư thục.
Không ngờ trạng nguyên năm ấy, sau làm tể tướng, giờ lại gặp cảnh mở tư thục mà không có môn sinh.
Phụ thân bèn dựng một tấm biển trước cửa, viết rằng:
"Bất kể nam nữ, chỉ cần muốn học chữ, đều có thể vào học miễn phí."
Mẫu thân cũng góp sức quản lý, chạy đôn chạy đáo giúp phụ thân tuyên truyền khắp nơi.
Dần dà, môn sinh của tư thục ngày càng đông.
Ta và Tiểu Đào cũng vào giúp việc.
Không lâu sau, mẫu thân mở thêm một nữ học bên cạnh tư thục.
Không dạy tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường, cũng không dạy cách lấy lòng trượng phu, mà dạy nữ nhân tự lập, không phụ thuộc vào ai, dạy họ cách làm nghề, kiếm tiền nuôi sống chính mình, nếu bị bất công, phải biết phản kháng.
Ngoài ra, mẫu thân còn bảo ta dạy họ một ít thuật phòng thân.
Chỉ tiếc, ngày lành không kéo dài lâu, quan phủ đóng cửa tư thục.
Nguyên do là một nữ môn sinh, vì bị phu quân bạo hành nhiều năm, cuối cùng chịu không nổi mà phản kháng, sơ ý đánh ch.ế.c chồng mình.
Nàng bị thứ sử bắt giam, khép vào tội gi.ế.c người, phán xử trảm thị chúng.
Nhưng còn chưa kịp hành hình, thứ sử đã bị điều tra ra tội danh tham ô, nhận hối lộ, bị cách chức.
Tân thứ sử xử lý vụ án công bằng, trả tự do cho nữ nhân, đồng thời cho mở lại tư thục.
Tháng sau, triều đình ban bố hai đạo chính sách.
Thứ nhất, cho phép nữ tử nhập học, khuyến khích nữ tử tham gia kinh doanh, tự lập mưu sinh.
Thứ hai, nam nữ bình quyền. Nếu hôn nhân không hòa hợp, nữ tử cũng có thể chủ động hòa ly, không cần dựa vào quyết định của nhà chồng.
36
Năm thứ ba ở Du Châu, Đức Chiêu Đế vẫn để trống hậu cung.
Thiên hạ chỉ biết trong lòng hắn có một người, nhưng không ai biết nàng tên họ là gì.
Tháng bảy năm ấy, Đức Chiêu Đế bất ngờ hạ chiếu nhường ngôi.
Tân đế là Tiêu Dụ, vừa mới đến tuổi cắt tóc, là đệ thập tam hoàng tử— ấu đệ cùng phụ khác mẫu của Tiêu Tố.
Còn Đức Chiêu Đế là sống hay c.hế.c, không ai biết rõ.
Tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tin tức truyền đến Du Châu, đã là mười ngày sau.
Từ khi nghe chuyện này, ta cứ cảm thấy thần trí mơ hồ, đến mức lúc giảng dạy tại nữ học cũng mắc không ít sai sót.
Mẫu thân sợ ta xảy ra chuyện, dứt khoát tạm thời đóng cửa nữ học.
Bà và Tiểu Đào cả ngày canh chừng ta, không rời nửa bước.
Phụ thân cũng nhờ đám trẻ trong tư thục, nghĩ đủ cách chọc ta vui.
Thật ra, từ khi Giang Dao Nguyệt đến Du Châu, ta đã dự liệu trước sẽ có ngày này.
Nhưng đến khi thật sự nghe thấy, ta vẫn cảm thấy khó tin.
Ta cố gắng giải thích với họ rằng không cần lo lắng, ta sẽ không làm chuyện dại dột.
Nhưng bọn họ không tin.
Bị canh giữ chặt chẽ mấy ngày, ta cảm thấy ngột ngạt, đúng lúc này lại đến lễ Vu Lan Bồn, bèn tìm cớ ra ngoài giải sầu.
Tối nay, Du Châu náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Trên phố, đèn lồng sáng như ban ngày, trên sông Cù, đèn hoa đăng trôi dập dềnh như những vì sao nhỏ.
Ta cũng thả một chiếc đèn nước, cầu chúc bình an tiêu tai cho Tiêu Tố.
Ngọn đèn theo làn sóng lăn tăn, dần dần trôi về trung tâm dòng nước.
Ta lặng lẽ nhìn ánh nến lập lòe, khẽ thì thầm:
"Tiêu Tố, nếu có luân hồi, kiếp sau đừng chấp niệm nữa."
Nhìn theo chiếc đèn nước trôi xa, cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt, ta mới xoay người rời đi.
Có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, khi đứng lên, ta chợt cảm thấy tối sầm trước mắt.
Đợi đến khi tầm nhìn khôi phục, ta nhìn thấy Tiêu Tố khoác một thân áo trắng, đứng ngay trước mặt.
Ngọn đèn rực rỡ phía sau lưng hắn, lại khiến hắn trông như một vị tiên giáng trần.
Giọng hắn khẽ vang lên, mang theo chút trêu chọc lẫn nghiêm túc:
"Nếu ta nhất định phải chấp niệm thì sao?"
"Yểu Yểu."
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Trăng Sáng Bên Thềm. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!