Nhất Thế Hoàng Phi

Chương 10



Lời Tuấn Phong chân thành, có vẻ là sự thật.

Vậy nên đêm Vu Lan đó, không phải Tiêu Tố cố tình thử ta, mà đúng là do ta tự chuốc họa vào thân mà lộ tẩy.

Hắn là nam chính, ta chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ qua đường, cần gì đến ta cứu mạng chứ?

Hầy... nghiệt chướng mà!

Ra khỏi phủ, quả nhiên xe ngựa của vương phủ đang đỗ cách đó không xa.

Ta đi đến, dừng lại cách xe một bước, nhẹ giọng nói:

"Vương gia, người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn bụng sẽ đói.

Thân thể là của chính mình, hà tất phải làm khổ bản thân?"

Hắn vẫn không trả lời, nhưng trong đầu ta chợt vang lên mấy câu than trách:

[Đồ vô tâm. Ngay cả liếc mắt cũng chẳng muốn, đã chán ghét ta đến vậy sao?

Muốn rời xa ta sao?]

[Rõ ràng là ngươi gạt ta, giấu ta, vậy mà vẫn nói như thể mình đúng lắm.]

[Bản vương ngay cả giận ngươi cũng không nỡ, trách ngươi một câu cũng chẳng đành.]

[Từ lúc ngươi rời đi, ta chưa từng có một đêm nào ngủ ngon.]

[Tim ta đâu phải đá, cũng sẽ thấy đau lòng.]

Nghe xong, ta không nhịn được mắng chính mình một câu, "Phi! Tra nữ!"

Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cũng giấu ta không ít chuyện, xem như hai bên hòa nhau.

Ta đứng lặng hồi lâu, hắn vẫn chẳng đáp.

Ta nhướng mày, thở dài: 

"Vương gia, nếu người không nói gì, vậy ta quay về đây."

Nói rồi xoay người, chưa kịp bước đi, cả người liền bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp, rắn rỏi.

Quanh thân lập tức tràn ngập hương tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc, xen lẫn một chút mùi thuốc đắng chát.

"Yểu Yểu, ta sai rồi, đừng phớt lờ ta nữa. Cùng ta về nhà, được không?"

Ta bị hắn siết chặt đến không thể động đậy, cố gắng nói: 

"Trước tiên buông ta ra đã."

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Ta khó nhọc hít thở, giọng hơi yếu đi: 

"Nếu còn không buông, ta thật sự sẽ bị ngươi siết c.h.ế.c đấy."

Hắn lập tức nới lỏng vòng tay, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ bối rối, như một tín đồ ngoan đạo đang chờ đợi phán quyết từ thần linh.

Ta bỗng nhiên rất muốn biết, nếu hắn cũng đứng trước số phận giống ta, hắn sẽ lựa chọn thế nào.

"Vương gia, nếu ngươi biết rõ rằng yêu ta sẽ khiến ngươi mất mạng, ngươi vẫn sẽ yêu ta sao?"

"Cho dù lao vào lửa đỏ, ta cũng không hối hận. Ít nhất trong khoảnh khắc tự thiêu ấy, ta có được ánh sáng."

"Nếu chỉ để kéo dài hơi tàn mà trốn tránh tình cảm của mình, vậy có khác gì kẻ hèn nhát? Trên thế gian này, ta vĩnh viễn sẽ luôn kiên định chọn nàng."

Ta lại hỏi: 

"Không hối hận sao?"

"Hết thảy dù có c.h.ế.c trăm lần, ta cũng không hối hận."

Tuy chín lần chết, vẫn chưa từng hối hận.

Trong lòng hắn, ta thực sự quan trọng đến vậy sao?

Trước khi đi, mẫu thân kéo ta lại, dịu dàng nói: 

"Con gái ngoan, nếu con không muốn về, vậy thì đừng về. Dù thánh thượng có trách tội, vẫn còn ta và cha con chống đỡ cho con."

Phụ thân cũng gật đầu phụ họa: 

"Đúng vậy. Tuy rằng Cữu vương xem ra cũng không tệ, nhưng ta chỉ có một bảo bối như con, nhất định không thể để con chịu ấm ức."

Mẫu thân lập tức quay đầu lườm phụ thân, bất mãn hỏi: 

"Gì đây? Ông bị hắn mua chuộc rồi à? Lại còn nói giúp hắn nữa. Hắn tốt hay không ta không biết, nhưng nếu ông mà dám thiên vị hắn, ta lập tức đào một cái hầm chôn sống ông luôn!"

Phụ thân vội vã giơ tay đầu hàng, cười khổ: 

"Ôi chao, tổ tông của ta ơi, ta nào dám!"

Nhìn phụ mẫu tranh cãi, ta khẽ liếc về phía xa, nơi Tiêu Tố đang đứng.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, trong đó dường như chẳng chứa gì ngoài ta.

Thân ảnh hắn đơn độc giữa gió, mong manh đến mức khiến ta có cảm giác hắn có thể đổ gục bất cứ lúc nào.

Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: 

"Phụ thân, mẫu thân thực ra hắn đối với con rất tốt, con chưa từng cảm thấy không hài lòng."

Mẫu thân giật mình như gặp đại địch, kinh hãi thốt lên: 

"Hỏng rồi! Con bắt đầu nói đỡ cho hắn, chẳng lẽ… con đã thích hắn rồi?"

Ta bỗng dưng sững người.

Không hiểu vì sao, trong lòng ta dâng lên một cảm giác rối loạn kỳ lạ.

"Không thể nào! Con sẽ không thích hắn!"

Mẫu thân vẫn định nói gì đó, nhưng ta vội vàng cắt ngang: 

"Mẫu thân yên tâm đi, con biết rõ giới hạn của mình. Trời to đất rộng, bản thân mình vẫn là quan trọng nhất."

Dứt lời, ta kéo Tiểu Đào lên xe ngựa của vương phủ.

Ta muốn biết, Tiêu Tố vì sao lại chấp niệm với ta đến vậy?

Muốn gỡ chuông, cần tìm người buộc chuông.

Nếu có thể hóa giải chấp niệm của hắn, liệu ta có thể rời khỏi hắn không?

 

30

 

Không đầy ba ngày, vào ngày mùng năm tháng tám năm thứ hai mươi tám của Thừa Bình, một chuyện bí ẩn trong hoàng cung bị thái tử phanh phui.

Hoàng quý phi cùng Tứ hoàng tử bị tống vào ngục, toàn bộ tộc Tôn thị—gia tộc bên ngoại của Hoàng quý phi—cũng bị liên lụy, đồng loạt bị bắt giam.

Hóa ra, năm đó Hoàng quý phi sinh ra không phải hoàng tử, mà là một công chúa câm.

Từ sớm, nàng ta đã lo lắng mình không thể sinh con trai, nên đã nhờ gia tộc tìm một bé trai mới sinh trong dân gian, tráo đổi thành hoàng tự.

Mà tiểu công chúa câm kia, bị người của Tôn gia ném xuống hộ thành hà suýt c.h.ế.c đuối, may nhờ Nhị công tử nhà Phạm gia—khi ấy đang giữ chức thống lĩnh tuần thành—cứu được.

Không khó để đoán ra, tiểu công chúa từng suýt c.h.ế.c đuối năm đó, chính là cung nữ câm dẫn ta đến gặp Thục phi hôm ấy.

Hoàng quý phi dù có tội, nhưng hoàng đế cũng không truy cứu công chúa. Ngài ban cho nàng phong hiệu “Minh Châu”, từ đó trong cung có thêm một Tứ công chúa, nhưng lại bớt đi một Tứ hoàng tử.

Không rõ vì lý do gì, Thục phi đột nhiên chủ động nhận sai trước hoàng đế, thừa nhận Phạm gia là tội thần.

Bà ta nói rằng trước tiên mình là phi tần, sau đó mới là Phạm Thư, mong thánh thượng hạ chỉ, xóa tên bà khỏi gia phả Phạm thị.

Tứ công chúa cũng quỳ xuống cầu xin cho bà ta.

Cuối cùng, hoàng đế vẫn chấp thuận.

Ngài cũng nghĩ đến công lao nuôi dưỡng của Thục phi đối với Tứ công chúa, nên hạ chỉ thả bà ra khỏi lãnh cung, chuyển đến Vĩnh An Cung.

Nghe nói những ngày sau đó, vô số tấu chương tố cáo Tôn thị tham quan ô lại, cậy quyền mưu lợi, áp bức bách tính, coi thường mạng người, bí mật nuôi quân riêng liên tiếp được dâng lên ngự án.

Hoàng đế vừa nhìn thấy tấu chương, giận đến mức đầu bệnh tái phát, lập tức hạ lệnh tru di cả tộc Tôn thị.

Trong đó, không ít chứng cứ là do phụ thân ta thu thập.

Ông nói, chờ đến thời điểm này mới dâng lên là kế hoạch đã bàn bạc trước với Tiêu Tố.

Cũng khó trách vì sao Tứ hoàng tử lại muốn trừ khử hắn—một khi những chuyện này bị phanh phui, hắn ta sẽ không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi nữa.

Giờ đây, Tứ hoàng tử và Tôn gia đã bị d.i.ệ.t trừ, kẻ từng vu oan giá họa cho Giang gia trong nguyên tác cũng đã biến mất.

Phụ thân ta không còn đề cập đến chuyện từ quan, nhưng ta biết, phụ mẫu ta đều muốn rời khỏi kinh thành.

Dù là du ngoạn sông núi hay cày cấy nơi thôn dã, so với chốn quan trường đầy rẫy hiểm nguy này, cuộc sống ấy chắc chắn tự do hơn nhiều.

Nhưng vì không thể yên tâm để ta lại đây, bọn họ chỉ có thể ở lại kinh thành.

Sau khi Tôn gia bị hành quyết, kinh thành mưa liên tiếp nhiều ngày.

Những tán cây trong vương phủ đều bị gột rửa sạch sẽ, khi mặt trời ló rạng, ánh sáng chiếu xuống khiến lá cây lấp lánh đến chói mắt.

Buổi trưa hôm ấy, Tiêu Tố hiếm hoi có được chút nhàn rỗi, ta cùng hắn đối diện nhau dùng bữa.

Vừa định hỏi hắn vài chuyện, lời còn chưa thốt ra, hắn đột nhiên ho khan mấy tiếng, rồi phun ra từng ngụm máu tươi, sau đó ngất lịm ngay tại chỗ.

Lúc này ta mới biết—hôm hắn vào cung tìm ta, trước đó đã bị thích khách của Tứ hoàng tử ám sát một lần.

Vết thương trên người hắn vẫn chưa kịp xử lý tử tế, đã vội vã nhập cung.

Rời hoàng cung, hắn lại đứng ngây ngốc bên ngoài Giang phủ hồi lâu.

Tuấn Phong khuyên hắn quay về trị thương, nhưng hắn chỉ chỉ vào lồng ngực, nói rằng:

"So với đau đớn trên thân thể, nơi này còn đau hơn."

Cho đến khi đau đến mức bất tỉnh, Tuấn Phong mới dám đưa hắn hồi phủ.

Sau đó, hắn bận rộn liên thủ với Thái tử đấu lại Tứ hoàng tử, lao lực quá độ, khiến vết thương cũ tái phát.

Những chuyện này, hắn chưa từng nhắc đến với ta, thậm chí từ khi ta quay về vương phủ, hắn cũng dọn sang thư phòng ngủ.

Ta vốn còn thắc mắc không hiểu hắn vì sao lại thay đổi, hóa ra là vì thương thế chưa lành.

Giang Dao Nguyệt bắt mạch xong, nói rằng hắn tạm thời không có gì đáng ngại, lúc ấy ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta cùng nàng sóng vai bước ra ngoài, tiện tiễn nàng rời phủ.

Đây là lần đầu tiên ta gặp lại nàng từ khi nàng trở thành ngự y, khí chất nàng có vẻ trầm ổn hơn trước.

Ta nhìn nàng, hỏi: 

"Giang cô nương phát hiện ta giả bệnh từ khi nào?"

Nàng cười nhẹ, đáp: 

"Có nhân tất có quả. Nhân là bệnh trạng, quả là thuốc chữa. Nhân quả không tương xứng, tự nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Nói rồi, nàng ngập ngừng mở lời, giọng đầy cẩn trọng:

"Ngươi sẽ không vì chuyện đó mà trách ta chứ? Ngươi là nữ tử đầu tiên ta kết giao trong kinh thành, ta không muốn…"

"Hiểu mà. 'Hỏi lương tâm không thẹn' thôi."

Lời vừa dứt, ta và nàng nhìn nhau cười.

Tiêu Tố là kim chủ của nàng, nàng nói thật với hắn cũng là lẽ đương nhiên, ta có gì phải trách nàng chứ.

Khi nàng sắp bước lên xe ngựa, ta không nhịn được mà hạ giọng nhắc nhở:

"Giang cô nương, cung quy nghiêm ngặt, không giống bên ngoài tự do, mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Đặc biệt là khi hầu hạ bên cạnh thánh thượng, càng phải thận trọng, nhất là với những thang thuốc dùng mỗi ngày."

Nàng tuy không hiểu ý, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp:

"Đa tạ, ta nhớ rồi."



31

 

Buổi chiều, Tiêu Tố tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy ta ngồi bên giường, ngây người một lát, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, như trời quang sau cơn mưa.

"Ta còn tưởng..."

Ta cười nhạt: 

"Tưởng ta sẽ không từ mà biệt, đúng không?"

Dù có rời đi, ta cũng không cần phải vội vã ngay lúc này.

Một khi đã quyết định quay về, ta sẽ chọn cách rời đi đường đường chính chính.

"Đã bệnh không chịu chữa, tất cả là tự làm tự chịu, mau uống thuốc đi."

Nói xong, ta đặt chén thuốc vào tay hắn.

Hắn vừa ngửi thấy mùi thuốc, liền cau mày thật chặt.

"Thuốc này cũng quá đắng rồi, nếu như Yểu Yểu có thể đích thân đút ta uống thì tốt biết mấy."

Ngay sau đó, hắn chợt nhíu mày, mặt đầy vẻ đau đớn: 

"Hừm... vết thương thật sự rất đau, tay ta dường như không nhấc lên nổi."

Ta giọng nhẹ nhàng nhưng lời lại đầy uy hiếp: 

"Ngươi bị thương là tay trái, tay phải có sao đâu."

Hắn càng thêm đáng thương: 

"Nằm lâu quá, tay phải cũng bị tê rồi."

"Vậy sao..."

Ta mỉm cười gật đầu, không vạch trần lời nói dối của hắn, quay đầu nhìn về phía cửa, gọi: 

"Tuấn Phong, vào đây đút thuốc cho vương gia của ngươi đi."

Tuấn Phong vốn đang thò đầu hóng chuyện, vừa nghe ta gọi liền vội vã quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy, tự lẩm bẩm rồi chuồn mất:

"Ôi, ta đột nhiên nhớ ra trong bếp còn đang sắc thuốc..."

Trước khi đi, hắn còn cố tình vòng lại kéo theo Tiểu Đào rời khỏi.

Tiêu Tố nhìn bóng lưng hắn, nụ cười trên mặt càng sâu.

[Không tệ, tháng sau tăng lương cho ngươi.]

Ta liếc hắn một cái, hắn lập tức thu lại nụ cười, ho khan vài tiếng, giọng có chút yếu ớt:

" Yểu Yểu nếu không muốn, vậy cứ để đó đi. Ngươi nói đúng, tất cả đều là ta tự chuốc lấy, đáng lẽ phải chịu chút khổ sở.

Nếu ta cứ như vậy mà c.h.ế.c đi, ngươi có thể thuận lợi rời khỏi đây, cũng coi như là việc cuối cùng ta làm cho ngươi."

Ta nắm chặt tay, không thể nhịn thêm được nữa:

"Vương gia, ngươi có cảm thấy mình rất giống bông bạch liên hoa trong vườn nhà ta không?"

Hắn nghiêm túc đáp:

"Liên hoa thanh khiết cao thượng, ‘xuất trần mà không nhiễm, gột sạch mà không kiêu’, Yểu Yểu đang khen phẩm hạnh ta thanh cao sao?"

"Vương gia nói sao thì cứ vậy đi. Ngươi vui là được."

Lời vừa dứt, ta lập tức một tay cầm chén thuốc, một tay bóp cằm hắn, dứt khoát đổ thuốc vào miệng.

Một hơi uống sạch.

Hắn bị sặc đến mức ho sù sụ, gương mặt tái nhợt cũng bị đỏ bừng.

Nhìn xem, ta còn trị không được ngươi sao?

"Chỉ là tiện tay giúp đỡ, vương gia không cần quá cảm kích."

Nói rồi, ta thuận miệng bổ sung:

"Nếu thật sự muốn cảm tạ, chi bằng thực tế một chút, chẳng hạn như bạc."

Hắn bất đắc dĩ cười, giọng điệu trêu chọc: 

"Tham bạc."

"Không thể nói như vậy. Huynh đệ rõ ràng tiền bạc, phu thê cũng vậy."

"Không cần phiền phức như thế. Toàn bộ gia sản của vương phủ đều là của nàng, bản vương cũng là của nàng."

"..."

Ơ? Câu tỏ tình quê mùa gì đây?

Câu cuối cùng thật sự không cần thiết, làm ta nổi hết da gà.

Ta đặt chén thuốc xuống, đứng dậy: 

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến khi ngươi khỏe lại, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng."

Hắn không từ chối, chỉ gật đầu: 

"Được."

 

32

 

Năm ngày sau, đúng dịp Trung thu, hoàng đế mở dạ yến trong cung.

Tất cả quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được phép mang theo gia quyến tham dự.

Lúc khai tiệc, trăng vừa tròn vành vạnh, sáng tỏ giữa trời.

Hoàng đế và hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, bên phải là các hoàng tử và phi tần, ta và Tiêu Tố ngồi ngay dưới Thái tử.

Bên trái là hàng ngũ quan viên và gia quyến. Phụ thân ta, với vị thế đứng đầu văn thần, ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái.

Giang Dao Nguyệt cũng có mặt tại yến tiệc, nhưng vị trí của nàng hơi khuất ở hàng thứ hai, lặng lẽ ăn uống, không muốn quá thu hút sự chú ý.

Chếch trước mặt nàng chính là Tân Phụ Cương, vừa vặn đối diện ta.

Bữa tiệc đang diễn ra, Thục phi đột nhiên tâu rằng đã chuẩn bị một vở kịch đặc biệt để dâng lên hoàng đế.

Hoàng đế vô cùng vui vẻ, lập tức truyền lệnh cho gánh hát tiến lên biểu diễn.

Nhưng khi vở kịch diễn được nửa chừng, gương mặt hoàng đế trầm xuống, bỗng nhiên hất mạnh chén rượu xuống đất, giận dữ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào Thục phi quát lớn:

"To gan! Ngươi đang ám chỉ trẫm ngu muội, s.á.t hại trung thần sao?"

Vở kịch ấy tái hiện lại bi kịch năm đó Phạm gia quân bị cô lập, bất lực tử thủ Thiên Thủy thành.

Phạm gia trưởng tử, thứ tử chiến tử sa trường, chủ quân trong kịch lại nghe theo lời gièm pha, bức hại vị tướng trung liệt.

Thục phi từ chỗ ngồi đứng lên, đơn độc đối mặt với hoàng đế, giọng nói như lưỡi dao sắc bén:

"Chẳng lẽ không phải sao?

Phủ Định Quốc Tướng Quân, cả tộc Phạm thị trung quân ái quốc, đổi lại chỉ là hoài nghi và di.ệ.t môn tru s.á.t.

Phạm Kỳ, Phạm Lận chiến tử nơi biên quan, Định Quốc Tướng Quân cùng phu nhân, cả nhà trên dưới hơn một trăm nhân mạng đều bị xử tử.

Cháu trai duy nhất của huynh trưởng ta, khi ấy mới vừa mười một tuổi, bị giam cầm trong ngục, bệnh c.h.ế.c oan khuất.

Ngươi ngoan cố cố chấp, ngu xuẩn vô minh, tin vào lời kẻ gian.

Ngươi làm vua mà bất minh, làm phu quân mà bất nhân, làm phụ thân mà bất nghĩa.

Sao có thể xứng với hai chữ ‘Minh quân’?"

Hoàng đế tức giận đến run rẩy, ôm lấy ngực, đột nhiên phun ra một búng máu đen, thân thể lảo đảo suýt ngã.

Hoàng hậu hốt hoảng đỡ lấy ngài, lập tức truyền lệnh triệu Giang Dao Nguyệt đến xem bệnh, đồng thời hạ chỉ tống Thục phi vào ngục.

Đúng lúc này, từ góc tối phía sau bữa tiệc, một mũi tên lạnh lẽo bất ngờ bắn ra, xuyên thẳng vào tim hoàng hậu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...