Nhất Thế Hoàng Phi

Chương 3



 

Ta: “……”

Ngươi xong rồi!

Tay ngứa quá!

Ta phải làm sao đây?

Thật sự muốn đánh hắn một trận!

 

10.

Tiêu Tố cẩn thận múc cho ta một bát cháo loãng, màu sắc nhạt nhẽo đến mức hoàn toàn không khơi dậy chút thèm ăn nào.

Cả bàn thức ăn cũng nhạt nhẽo đến phát sợ.

Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Không biết trước đây Vương phi dùng thuốc gì?"

Ta lén trợn mắt, suýt chút nữa đã buột miệng:

"Ngươi mới cần uống thuốc ấy!"

May mà câu "uống thuốc" chưa kịp thốt ra.

Ta chỉ mỉm cười uyển chuyển, đổi giọng nhẹ nhàng nói:

"Phu quân đoán thử xem? Chàng cứ thử đoán xem nào."

Tiêu Tố không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn, rõ ràng không muốn phí công đoán bừa.

Cho đến khi ta nghe được giọng nói trong lòng hắn, mới biết mình đã đoán sai.

[Phu quân! Yểu Yểu lại gọi ta là phu quân!.]

[Nàng chắc chắn đã bị phong thái anh tuấn của ta mê hoặc.]

[Phải làm sao bây giờ? Ta nên làm gì để thể hiện khí chất phong hoa tuyệt đại của mình?.]

[Thôi bỏ đi, không nghĩ ra. Vậy gắp thức ăn cho nàng vậy.]

...

Lão Lục, ngươi có thể bớt tự biên tự diễn không?!

Ngươi không thấy mệt, nhưng ta mệt!

Ta cố gắng bịt tai giả điếc, không để ý tới mớ suy nghĩ lộn xộn của hắn, rồi nhẹ nhàng lấy khăn che mặt, giọng nghẹn ngào:

"Đại phu nói, cơ thể ta đã không còn cứu được nữa. Mỗi bữa ăn là một bữa ít đi, vì thế muốn ăn gì thì cứ ăn, tránh để sau này tiếc nuối."

"Cho nên... bình thường ta không uống thuốc."

Nói thẳng ra là: Đừng hạn chế khẩu phần ăn của ta nữa!

Nếu không, ta thật sự sẽ lật bàn đấy!

Tiêu Tố cầm đũa mà run tay, "cạch" một tiếng, đôi đũa rơi thẳng xuống bàn, lông mày nhíu chặt:

"Sao lại như vậy?"

Dưới ánh mắt hoài nghi của hắn, ta không chút do dự gật đầu lia lịa.

Thức ăn quá mức thanh đạm, khiến ta chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt bát xuống.

Không ngờ Tiêu Tố cũng lập tức bỏ đũa theo, sau đó dịu giọng nói:

"Nếu nàng thấy không khỏe, hôm nay không cần vào cung thỉnh an nữa. Đừng miễn cưỡng chính mình."

"Dù sao ta và bà ta nhìn nhau đã thấy khó chịu, chẳng có tình cảm mẹ con gì."

Ta không hỏi hắn và Thái phi vì sao bất hòa.

Nếu hắn không tự nói, dù ta có hỏi cũng chưa chắc hắn chịu trả lời.

Ta lắc đầu, dịu dàng mà kiên định:

"Vẫn phải đi. Không những đi, mà còn phải đi thật long trọng, để cho cả kinh thành đều biết."

Dứt lời, ta khẽ lấy khăn tay che môi, giả bộ ho nhẹ, tiện thể ho ra một ngụm máu.

Trừ ta và Tiểu Đào, không ai biết đây là huyết tương đã chuẩn bị trước.

Đã diễn thì phải diễn trọn vẹn, mới không lộ sơ hở.

Tay ta khẽ siết lấy khăn tay dính máu, cơ thể dần mềm nhũn.

Tiểu Đào có mắt nhìn, lập tức tiến lên đỡ ta.

Ai ngờ Tiêu Tố nhanh hơn một bước, Tiểu Đào bị đẩy lùi ba bước.

Hắn vội vàng đỡ lấy ta, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt chân thật chứ không hề giả bộ.

"Nàng đã thành thế này rồi, còn vào cung làm gì? Đi thỉnh an cái gì?! Ta lập tức đưa nàng đi khám bệnh!"

Nói rồi, hắn bước nhanh định rời đi.

Ta kịp thời kéo ống tay áo hắn, khóe mắt đọng lệ, dịu dàng nói:

"Phu quân không thể. Dung bà bà nói không sai, lễ nghi không thể bỏ, thỉnh an vẫn phải làm."

"Chàng không cần lo lắng, ta không sao, ta tự biết sức khỏe mình.

"Huống hồ, ta không muốn ai vì việc này mà trách chàng bất hiếu, nói chàng không biết lễ nghi, không tôn trọng quy củ. Nếu Hoàng thượng trách phạt, khiến chàng chịu khổ, Yểu Yểu sẽ rất áy náy."

Tất nhiên, đây chỉ là lời khách sáo, hoàn toàn không phải suy nghĩ thật của ta.

Hôm nay nếu ta không vào cung, chỉ e Thái phi thực sự tưởng ta là quả hồng mềm dễ bóp.

Huống hồ, ta đã gả cho Tiêu Tố, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Thái phi, chỉ bằng giành thế chủ động trước.

Thế nhưng, Tiêu Tố lại tin sái cổ, ánh mắt nhìn ta càng thêm xót xa thương tiếc.

[Không ngờ, Yểu Yểu làm tất cả vì ta. Hóa ra, trong lòng nàng có ta.]

[Ta là phu quân của nàng, vậy mà lại không bảo vệ được nàng. ]

[Ta đáng chết!]

 

11.

Vào khoảng đầu giờ Tỵ, mặt trời dần lên cao, ta cùng Tiêu Tố ngồi xe ngựa đến cửa cung.

Xuống xe, ta lập tức được nâng lên một cỗ kiệu mềm, đưa đến cung Vị Ương.

Theo quy củ, ta vốn không có tư cách ngồi kiệu trong hoàng cung.

Nhưng Tiêu Tố nói rằng ta trọng bệnh, nếu tự mình đi đến cung Vị Ương, sẽ làm bệnh tình nghiêm trọng hơn, nên đặc biệt xin thánh chỉ cho ta.

Hắn chu toàn mọi việc, ngược lại khiến ta dâng lên một chút áy náy.

Nếu hắn biết ta lừa hắn, nhất định sẽ tức giận lắm.

Tiêu Tố bước đi bên ngoài kiệu, ta lén vén rèm, có chút chột dạ mà liếc nhìn hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn qua, khó hiểu hỏi:

"Sao vậy?"

Lập tức, ta nghe thấy tiếng lòng của hắn—

[Ánh mắt này của Yểu Yểu không đúng lắm?]

[Lẽ ra nàng phải cảm động đến rơi nước mắt vì sự chu đáo của ta, sau đó nói muốn lấy thân báo đáp, rồi nhào vào lòng ta đòi hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao mới đúng chứ?]

[Sao bổn vương lại cảm thấy ánh mắt của nàng giống như đang có lỗi với ta? Không lẽ…]

[Yểu Yểu có tình nhân bên ngoài rồi? Tên hoang nam nào dám mơ tưởng đến nàng?! Hắn có thể đẹp trai bằng bổn vương sao? Có thể trong sạch như bổn vương sao? Có thể có tám múi cơ bụng như bổn vương sao?!]

Cái gì?!

TÁM MÚI CƠ BỤNG?!

Ta lập tức bắt được điểm quan trọng, mắt sáng rực, ánh mắt lặng lẽ liếc xuống dưới.

Ta không tin!

Trừ phi… cho ta sờ thử.

Khoan! Ta bị hắn kéo suy nghĩ đi xa rồi!

Nhận ra khóe miệng mình sắp cong lên quá mức, ta vội vàng thu hồi ánh mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, tránh để hắn phát hiện ta đang có suy nghĩ không đứng đắn.

Không được! Nếu cứ để hắn tự tưởng tượng tiếp, chắc chắn sẽ càng ngày càng đi xa.

Ta vội vàng lên tiếng, thở dài một hơi:

"Sáng nay Dung bà bà bị mất mặt ở Dục Vương phủ, đoán chừng Từ nương nương sẽ không dễ dàng bỏ qua ta, nên có chút căng thẳng thôi."

Tiêu Tố khẽ thở phào, nắm lấy tay ta đang đặt trên rèm kiệu, cười nhẹ trấn an:

"Có ta ở đây."

[Thì ra là vậy. Ta biết ngay mà, Yểu Yểu trong lòng có ta.]

Tay hắn lạnh băng, giữa tiết trời tháng Năm mà vẫn như một cục băng, khiến ta run lên một cái.

Có lẽ hắn tưởng ta đang sợ hãi, nên lại càng nắm chặt tay ta hơn.

Không phải đâu, đại ca!

Ngươi thật sự không có chút nhận thức nào về nhiệt độ cơ thể mình sao?

Nhưng so với bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Tố, ánh mắt của Thái phi Từ thị còn sắc bén hơn dao.

Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng ta và Tiêu Tố đã chuyển thế mấy trăm lần rồi.

Không biết còn tưởng hắn và bà ta là huyết hải thâm thù, còn ta chỉ là kẻ xui xẻo bị liên lụy.

Bỏ qua chuyện của ta không bàn đến, mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ, rốt cuộc là hận thù đến mức nào, mà lại căng thẳng như vậy?

 

12.

Cung Vị Ương không như cái tên hoa mỹ của nó, trái lại có chút lạnh lẽo, vắng vẻ, hoang tàn.

Sớm đã nghe nói Thái phi Từ thị thất sủng nhiều năm, xem ra lời đồn không sai.

Nhưng dù đã thất sủng, người bên cạnh bà ta vẫn ngang ngược càn rỡ như vậy, nếu còn được sủng ái, e rằng càng hống hách hơn nữa.

Vừa đến nơi, ta và Tiêu Tố không được bước vào chính điện, bị bỏ mặc ngay trước cửa cung.

Từ thị không thèm liếc nhìn ta, chỉ lạnh lùng phun ra một câu:

"Không cần dâng trà. Bản cung không xem ngươi là con dâu."

"Nhưng để các ngươi nhớ đời, hôm nay phải quỳ trước cung ba canh giờ mới được đứng dậy."

Ta không quan tâm.

Dù không thể đổ thuốc vào trà, nhưng ta còn kế khác.

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, nhu mì đáp:

"Nương nương dạy rất phải."

Quỳ thật sao? Không thể nào.

Chỉ là ta không ngờ, Tiêu Tố lại vì ta tranh cãi với Từ thị, thậm chí suýt rút kiếm đối chọi.

Hắn kéo ta dậy, chắn trước mặt ta, trong mắt đầy xót xa:

"Yểu Yểu, hôm nay nàng cố chấp vào cung thỉnh an, đã làm tròn lễ nghi tổ tông. Không cần quỳ trước bà ta, bà ta không xứng."

Dứt lời, hắn nắm tay ta định rời đi, ngay lúc đó tiếng lòng của hắn vang lên.

[Ta biết ngay lão yêu bà này không có ý tốt, kiểu gì cũng bày trò hành hạ chúng ta.]

[Nếu không phải Yểu Yểu hiền lành, hiểu chuyện, kiên quyết vào cung thỉnh an, ta sao có thể để nàng đến đây chịu khổ?]

[Nếu hôm nay Yểu Yểu xảy ra chuyện gì, ta nhất định khiến bà ta không sống yên.]

Nghe xong, ta mặt nóng bừng.

Ta, hiền lành?

Ta, hiểu chuyện?

Ngươi có chút hiểu lầm về ta rồi đấy!

Ta xưa nay không bao giờ nhường nhịn ai.

Ai không động vào ta, ta cũng chẳng động vào ai.

Ai chọc ta, ta trả gấp trăm lần!

Nhưng ta không thể để hắn kéo đi, màn kịch quan trọng nhất vẫn chưa bắt đầu, sao ta có thể rời đi chứ?

Vì vậy, ta mềm giọng, khó xử đến mức rưng rưng nước mắt:

"Phu quân, ta không sao. Chỉ là quỳ ba canh giờ, nhiều nhất cũng chỉ tàn phế hai cái chân thôi. Dù sao bà ấy cũng là sinh mẫu của chàng, là vãn bối, sao có thể bất kính?"

"Hôm nay dù có quỳ đến hộc máu mà c.h.ế.c, cũng là điều nên làm."

Tiêu Tố vẻ mặt phức tạp, vừa thương tiếc, lại vừa tự trách bản thân bất lực.

"Yểu Yểu, nàng quá thiện lương rồi. Nàng tôn kính bà ta là trưởng bối, nhưng bà ta căn bản không xem nàng là người.”

"Hổ dữ còn không ăn thịt con, kẻ tàn nhẫn thế này, có nhận làm gì?"

Từ thị tức giận đến phát run, chỉ tay thẳng vào Tiêu Tố, quát lên:

"Hay lắm, rất hay! Tiêu Tố, ngươi là nghịch tử, là nghiệt súc!”

"Bản cung sinh ra ngươi đúng là một sai lầm! Sớm biết vậy, năm đó ta đã g.i.ế.c ngươi!"

"Nếu không có ngươi, bản cung sao có kết cục hôm nay?!"

Tiêu Tố mặt không đổi sắc, nhếch môi cười nhạt:

"Năm đó, ta còn chưa tròn tháng, bà đã muốn g.i.ế.c ta một lần rồi. Nếu không có người cứu giúp, ta sớm đã chết."

"Bà có lẽ quên mất, thân thể ta bây giờ, cũng là do bà mà ra."

Lời này vừa dứt, bàn tay nắm chặt của hắn khẽ run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên cô tịch.

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn lại hắn đơn độc giữa nhân gian.

Ta không khỏi có chút mềm lòng, vô thức nắm chặt tay hắn, như một cách trấn an.

Hắn rõ ràng sững sờ, kinh ngạc nhìn ta, nhưng rất nhanh vui sướng hiện rõ trên mặt.

[Hu hu hu... Yểu Yểu chủ động nắm tay ta!]

[Nàng nhất định là đau lòng vì ta.]

[Quả nhiên, đàn ông biết giả vờ đáng thương mới khiến người ta yêu thương!]

[Nàng yêu ta!]

[Yểu Yểu, may mắn ta vẫn còn có nàng.]

Hắn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập tình ý, nhưng ta lại không dám đối diện.

Chúng ta vốn chỉ là hôn nhân do thánh chỉ an bài, không có tình cảm.

Sự thâm tình không lý do của hắn, ta thật sự không dám tin có bao nhiêu phần chân thật.

Nhưng Từ thị càng nhìn Tiêu Tố, sắc mặt càng khó coi, trầm mặc một lúc mới cười lạnh:

"Đừng tưởng ta không biết ngươi và con tiện nhân Phạm Thư kia qua lại."

"Nàng ta chỉ lợi dụng ngươi, ngươi lại thật sự coi nàng ta là người tốt sao?"

Phạm Thư.

Ta hơi cau mày.

Phạm Thư vốn là con gái của danh tướng Phạm Lỗ, cũng là Thục phi từng sủng ái một thời.

Năm đó biên quan thất thủ, có người dâng tấu cáo buộc Phạm Lỗ thông đồng với địch, dẫn đến thất bại.

Hoàng đế vốn đa nghi, lập tức triệu Phạm Lỗ hồi kinh, đẩy vào ngục.

Toàn bộ Phạm gia bị xét xử, không một ai thoát khỏi.

Từ đó về sau, biên cương liên tiếp thất thủ, càng khiến Hoàng đế tin chắc Phạm Lỗ từng thông địch, ra lệnh tru diệt toàn tộc.

Thục phi thoát chết, nhưng bị đày vào lãnh cung, trở thành người duy nhất còn sống của Phạm gia.

Nhiều năm qua, không ít người muốn minh oan cho Phạm gia, nhưng không ai thoát khỏi liên lụy, người thì bị giáng chức, kẻ thì bị cách chức.

Nếu Hoàng đế biết Tiêu Tố có quan hệ với Thục phi, hắn chắc chắn cũng không tránh khỏi vạ lây.

Từ thị vốn không ưa Tiêu Tố, nhưng lại giữ kín chuyện này, là muốn dùng nó để uy hiếp hắn, hay thực sự còn chút ân hận dành cho hắn?

Ai mà biết được?

Quan trọng hơn, Tiêu Tố và Thục phi có quan hệ gì?

Tình cũ lâu ngày sinh tình?

Khoan đã, chẳng lẽ đây chính là điều mẫu thân từng nói: “Tiểu mẫu văn học”?

Mũ xanh trên đầu ta lại là của chính ta?!

Ta như con mòe bị chọc ngứa, muốn ngồi xổm ăn dưa, nhưng thông tin quá nhiều, tiêu hóa không xuể.

Hay là, các người kể kỹ thêm chút nữa đi?

Mấy chuyện bí mật này, không phải ai cũng có thể nghe được đâu!

 

13

Đúng lúc này, Hoàng thượng đến cung Vị Ương, phía sau còn có phụ thân ta cùng vài vị đại thần.

Những người này đều là đồng liêu hoặc môn sinh của phụ thân, may mà khoảng cách đủ xa, chắc hẳn chưa kịp nghe thấy lời của Từ thị.

Trước đó, khi vào cung, ta đã cho Tiểu Đào đi trước, cố ý tìm phụ thân trên con đường hoàng đế hồi cung sau triều sớm, rồi bịa chuyện thêm mắm dặm muối, để cả triều đình đều biết chuyện hôm nay Từ phi đã làm.

Sau đó, phụ thân ta liền dẫn Hoàng thượng đến cung Vị Ương, tạo điều kiện để ta trực tiếp mách tội ngay tại trận.

Ngay thời khắc Hoàng thượng bước vào, ta nắm bắt thời cơ, phun ra một ngụm máu, mắt trợn trắng, cả người đổ xuống.

Dáng vẻ này, hệt như bệnh cũ tái phát, nguy kịch vô cùng.

"Yểu Yểu!"

Tiêu Tố phản ứng nhanh ôm chặt lấy ta, lần này hắn đứng vững, không bị kéo ngã theo.

Còn chưa đến gần, phụ thân ta đã bắt đầu khóc lóc kể lể.

"Hoàng thượng! Người phải làm chủ cho thần! Con gái thần đang khỏe mạnh, mới gả đi hai ngày đã gặp phải tai họa thế này! Suýt chút nữa bị Từ nương nương bức tử!"

Dừng một lát, phụ thân ta tiếp tục nhập vai, giọng nghẹn ngào:

"Thần một đời tận trung vì triều đình, tự hỏi trên không thẹn với thiên tử, dưới không hổ với bách tính, chỉ duy nhất có lỗi với nữ nhi của mình!"

"Hoàng thượng, người cũng là phụ thân, xin hãy thương xót cho tấm lòng của vi thần!"

Ta nằm trong lòng Tiêu Tố, thở gấp, mở mắt yếu ớt, phối hợp tiếp tục tung đòn chí mạng:

"Phụ thân… nữ nhi không sao…"

"Nương nương bắt con quỳ phạt, cũng là có ý tốt. Bà ấy chỉ muốn dạy con quy củ mà thôi."

"Nói cho cùng, cũng là do con yếu ớt quá. Nếu sáng nay không bị người của nương nương hù dọa, khiến bệnh cũ tái phát, thì cũng sẽ không làm lỡ thời gian thỉnh an."

"Nếu không làm lỡ thời gian thỉnh an, nương nương có lẽ cũng sẽ không trách phạt con."

"Hoàng thượng, phụ thân… con không trách nương nương… khụ khụ khụ…"

Ta vừa nói vừa rơi nước mắt, lại ho ra một ngụm máu, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Tiêu Tố hiếm khi để lộ sự hoảng loạn, hắn vội vã lấy tay áo lau đi máu dính trên môi ta, giọng đầy tự trách:

"Yểu Yểu, nàng quá lương thiện rồi. Nếu không phải vì bà ta, nàng đâu đến mức này. Ta lập tức đưa nàng đi gặp thái y!"

[Yểu Yểu hôm nay ho ra nhiều máu như vậy, không biết còn có thể sống bao lâu nữa? Chúng ta vừa mới thành thân, còn nhiều chuyện chưa làm cùng nhau.]

[Lẽ ra, ta không nên đưa nàng vào cung ngay từ đầu.]

[Đều tại ta! Đều tại ta! Là ta không bảo vệ được nàng!]

Ta: "……"

Chương trước Chương tiếp
Loading...