Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Phu Quân Ta Là Kẻ Si Tình
Chương 2
Ta cùng Thẩm Việt vào cung dự tiệc. Trên đường đi, chúng ta gặp biểu đệ của hắn – Triệu Diệu.
Triệu Diệu nhảy xuống ngựa, không khách sáo mà bước thẳng lên xe ngựa của chúng ta. Hắn quan sát ta từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khó chịu, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì, hỏi Thẩm Việt:
"Biểu ca, đây chính là tân phu nhân của huynh?"
Thẩm Việt nhíu mày, giọng trách cứ:
"Không được vô lễ! Phải gọi là đại tẩu."
Triệu Diệu hừ lạnh một tiếng, cố ý kéo dài giọng, nói:
"Biểu ca, ta nghe nói khi huynh ở biên cương đánh trận, có người ở nhà vẫn ăn ngon ngủ yên, chẳng lo lắng chút nào?"
Sắc mặt Thẩm Việt tối lại:
"Lại là ai bịa chuyện này?"
"Biểu ca, phó tướng của huynh nói đấy! Ngày nào huynh cũng ghen tị nhìn thư nhà của đồng đội, còn thường xuyên hỏi xem có ai từ kinh thành gửi thư cho huynh không."
Gương mặt Thẩm Việt thoáng mất tự nhiên, hắn quay sang nhìn ta một cái rồi nói:
"Đừng nghe hắn nói bậy! Không có chuyện đó."
Ta: ……
Chúng ta mới thành thân nửa tháng thì Thẩm Việt đã phải đi biên cương, ta thật sự chưa kịp có tình cảm gì với hắn.
Hơn nữa, từ lâu ta đã không còn hứng thú với trà đạo, tất nhiên sẽ không giả bộ gửi thư làm màu.
Hơn nữa, mỗi tháng hắn đều gửi thư về, nhưng chưa từng yêu cầu ta hồi âm.
Triệu Diệu quan sát phản ứng của chúng ta, lập tức hiểu ra, mặt đầy vẻ tức giận, oán trách Thẩm Việt:
"Biểu ca, huynh đi biên cương lâu như vậy, nàng ta một bức thư cũng không gửi! Rõ ràng không hề quan tâm đến huynh!"
Câu này kích hoạt năng lực phòng thủ trà xanh của ta.
Ta lập tức đáp ngay một cách nhẹ nhàng nhưng đầy đạo lý:
"Biên cương chiến sự căng thẳng, ta chỉ lo thư từ qua lại sẽ khiến chàng phân tâm."
Sau đó, ta khẽ cúi đầu, đôi mắt long lanh, giọng nói chậm rãi, vừa tự trách vừa đau lòng:
"Thẩm Việt, chàng không nhận được thư của ta, chắc hẳn rất thất vọng, đúng không? Biểu đệ nói đúng, ta không phải một thê tử tốt."
Quả nhiên, Thẩm Việt lập tức nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng như nước:
"Không, Thiện Thiện là người vợ tốt nhất. Được lấy nàng là phúc phận của ta từ kiếp trước.
"Thiện Thiện với ta tâm linh tương thông, dù không có thư từ, ta vẫn cảm nhận được nàng luôn nhớ mong ta."
Hắn nói xong, lập tức quay sang lạnh lùng nhìn Triệu Diệu, giọng cứng rắn:
"Ngươi cũng nghe rồi đấy, Thiện Thiện chỉ lo ta phân tâm thôi. Sao có thể nói nàng ấy không quan tâm ta?"
Triệu Diệu: ……
"Biểu ca, huynh đi đánh trận bị mất não rồi à?"
Dứt lời, hắn tức giận nhảy xuống xe ngựa.
Đến hoàng cung, còn một lúc nữa yến tiệc mới bắt đầu.
Tỷ tỷ ta sai người đến truyền lời, bảo ta đến gặp nàng.
Tỷ tỷ mặc cung trang màu tím, trên đầu cài đầy trâm vàng và châu ngọc, quý phái rực rỡ, hoàn toàn khác xa hình tượng dịu dàng yếu đuối trước đây.
Thấy ta có chút ngạc nhiên, nàng chớp mắt một cái, cười nói:
"Trà xanh không phải nhìn vào trang phục hay trang sức, mà phải xem lời nói và hành động."
Sau khi trao đổi với ta một số tâm đắc về trà học, tỷ tỷ đột nhiên hỏi:
"Muội và Thẩm Việt sống thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút, đáp:
"Tàm tạm."
Tỷ tỷ khẽ nhướng mày, ánh mắt như đang xem kịch vui, nói:
"Lâm Dư Bạch đã trở về. Một lát nữa muội sẽ gặp hắn."
Ta: ……
Bất kỳ một trà xanh nào cũng sẽ có một thiên địch, người có thể nhìn thấu ta ngay lập tức.
Tỷ như tình địch của phụ thân ta.
Tỷ như tình địch của tỷ tỷ ta.
Nhưng vì trình độ của họ cao, đến nay vẫn chưa từng gặp kẻ nào không thể đối phó.
Ta thì khác, trà nghệ không tinh, lại xui xẻo gặp phải đối thủ khó nhằn nhất đời—Lâm Dư Bạch.
Hắn không phải tình địch của ta, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn đối đầu với ta.
Lúc ta còn phát triển trà học, mỗi lần hắn xuất hiện là y như rằng sẽ vạch trần ta ngay lập tức, khiến ta đến bây giờ vẫn chẳng có lấy một người bạn.
May mà mấy năm trước, hắn thi đỗ trạng nguyên, bị phái ra ngoài làm quan.
Yến tiệc đã được một nửa, Thái hậu và Hoàng thượng rời đi, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn.
Chỗ ngồi của nam và nữ cách biệt, ta đi ra ngoài hóng mát thì gặp biểu muội của Thẩm Việt – Triệu Ninh, cùng với muội muội của Lâm Dư Bạch – Lâm Tĩnh An.
Triệu Ninh vốn không có ý định để ý đến ta, ngược lại, Lâm Tĩnh An mỉm cười dịu dàng, nói:
"Thẩm phu nhân cũng ra đây hít thở không khí sao?"
Bản năng trà xanh khiến ta theo phản xạ quan sát bốn phía.
Phía sau có một hồ nước sâu, nhưng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng.
Xa xa nơi hành lang có mấy vị phu nhân đang thưởng hoa.
Ta lập tức nở một nụ cười còn dịu dàng hơn nàng ta:
"Đúng vậy, vừa rồi uống chút rượu, bỗng thấy đau đầu quá."
Triệu Ninh đắc ý châm chọc:
"Muội thấy tỷ nên đau đầu thật đấy, ta nghe nói biểu ca từ biên cương mang một nữ tử về phủ."
"Triệu Ninh!" Lâm Tĩnh An khẽ quát.
Triệu Ninh bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm:
"Tĩnh An tỷ, chuyện này kinh thành ai ai cũng biết, nàng ta sớm đã mất hết thể diện rồi."
Ta: ?
Ta thản nhiên đáp:
"Đúng là có chuyện này, nhưng nữ tử ấy là con gái của một cựu thuộc hạ của phụ thân Thẩm Việt. Vì nhớ nhà nên nàng ấy đã về rồi."
Lâm Tĩnh An bỗng đưa tay che miệng, khẽ nói:
"Nhưng ta nghe nói, là do tỷ…"
Nói đến đây, nàng ta cố ý dừng lại.
Triệu Ninh tiếp lời:
"Rõ ràng là do tỷ ghen tuông, ép nàng ta rời đi!"
Ta đã đoán được ý đồ của hai người này—một người đẩy ta vào thế bị động, một người đứng chờ xem ta kích động để dễ dàng ra tay.
Ta lập tức cúi mắt xuống, giả vờ đau lòng:
"Trên đời này, có nữ nhân nào cam tâm chia sẻ phu quân với người khác?"
Nói đến đây, ta lại ngước mắt lên, nở nụ cười kiên cường nhưng đầy uất ức, như thể ta yêu Thẩm Việt đến tận xương tủy:
"Nhưng nếu Thẩm Việt thích, ta cũng sẽ đồng ý. Chỉ cần chàng vui, ta cũng sẽ vui."
Triệu Ninh: ……
Lâm Tĩnh An: ……
Vẻ mặt hai người đều đơ ra, như thể không tin nổi ta lại có thể diễn sâu đến mức này.
Một chiêu không thành, Triệu Ninh bắt đầu nóng nảy.
Lâm Tĩnh An chậm rãi bước đến gần ta, chỉ còn cách ta một bước thì bất ngờ trượt chân.
Ngay khoảnh khắc đó, ta nhanh chóng chọn một góc độ hoàn hảo, nở nụ cười dịu dàng rồi trong ánh mắt kinh hãi của hai người bọn họ, ta nhẹ nhàng ngã xuống hồ nước.
Ngoại trừ góc nhìn trực diện từ phía trước, thì bất kể từ hướng nào, cảnh tượng đều giống như Lâm Tĩnh An đã đẩy ta xuống!
Lâm Tĩnh An sững sờ, hoảng hốt kêu lên:
"Ngươi sao không nói trước với ta là nàng ta biết diễn thế này?!"
Triệu Ninh tức giận nghiến răng:
"C h ế t tiệt, đúng là trà xanh thượng thừa!"
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ta sắp thành công, một lực kéo mạnh đã giữ chặt lấy ta.
Ta mở mắt ra liền thấy gương mặt của Lâm Dư Bạch.
Hắn nhếch môi cười, ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc.
Ta không khỏi giật mình, tim lỡ mất một nhịp.
Triệu Ninh lập tức hoảng hốt, cuống quýt giải thích:
"Đại nhân, là nàng ta tự nhảy xuống, không liên quan gì đến chúng ta! Ngài không tin thì cứ hỏi Tĩnh An tỷ đi!"
Lâm Tĩnh An im lặng hồi lâu, ánh mắt phức tạp: ……
Lâm Dư Bạch khẽ cười, vẻ mặt bình thản, nói:
"Triệu tiểu thư hoảng cái gì? Bản quan có nói đã nhìn thấy gì đâu."
Hắn quay đầu liếc nhìn Lâm Tĩnh An, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu nàng.
Lâm Tĩnh An run rẩy một chút, cười gượng gạo:
"Nhị ca, muội ra ngoài lâu quá rồi, chắc nên về thôi."