HOÀI CHÂU UẨN NGỌC
Chương 1
Ta và Nhiếp Chính vương có chung cảm giác.
Hắn công khai phản bác ta trên triều.
Ta không phục, lặng lẽ đưa tay vào trong y phục.
Hắn lập tức mặt đỏ bừng, cứng họng không nói nên lời.
Đêm đó, hắn áp ta lên giường:
"Làm lại lần nữa, giống như ban ngày?"
Ta lắc đầu, vậy mà hắn lại tự mình ra tay.
01
Ta là Trưởng công chúa Đại Chu.
Sau khi Tiên Hoàng băng hà, hoàng đệ năm tuổi của ta kế vị.
Hoàng thượng còn nhỏ, chưa thể xử lý chính sự, vì thế ta buông rèm nhiếp chính.
Chỉ mới ba tháng sau, mấy lão thần trong triều đã vội mời thiếu tướng quân trấn giữ biên cương - Tống Thiếu Hành trở về, phong làm Nhiếp Chính vương.
Hắn và ta là kẻ thù không đội trời chung, chuyện này ai ai trong triều cũng biết.
Nhưng bọn họ lại không hay biết rằng… ta và hắn có chung cảm giác.
Chính vì nguyên do này mà phụ hoàng đã đưa hắn ra biên cương, nhằm giảm bớt sự liên kết giữa hai chúng ta.
Thế mà ngay khi vừa hồi triều, hắn liền tìm mọi cách đối đầu với ta.
Trong buổi triều nghị, hắn ngồi ở hàng đầu, tay nắm chặt kiếm, đôi mắt ngạo nghễ nhìn Hoàng thượng.
Ta đoan chính ngồi sau tấm rèm trúc, thông qua khe hở mà quan sát hắn.
Hoàng thượng hắng giọng, cầm một quyển tấu chương trước mặt lên:
"Trẫm đã xem qua tấu sớ của chư vị ái khanh. Nếu không có việc gì, bãi triều đi."
Tống Thiếu Hành ngẩng cao cằm, nhàn nhạt nói:
"Còn một chuyện nữa. Hiện bản vương đã trở về, việc tuyển chọn phò mã cho Trưởng công chúa cũng nên bàn bạc rồi."
Hắn gấp gáp muốn ta xuất giá, chẳng qua là muốn đuổi ta khỏi hoàng cung, để bản thân hắn dễ bề nắm trọn quyền hành.
Chuyện này, ta tuyệt đối không thể để xảy ra.
Sau tấm rèm trúc, ta cất giọng thong thả:
"Năm đó, phụ hoàng từng chỉ hôn ta cho công tử của Tể tướng Phương. Nhưng về sau tra ra Tể tướng Phương nhận hối lộ, mua quan bán chức, cuối cùng cả nhà bị xử trảm. Nay hôn sự này không thể thành, việc chọn phò mã vẫn cần cân nhắc kỹ lưỡng."
Hắn đứng dậy, cung kính hành lễ với Hoàng thượng, làm ra vẻ vô cùng đàng hoàng.
Hắn nói:
"Bẩm hoàng thượng, thần đã chọn vài công tử thế gia để làm phò mã cho Trưởng công chúa. Kính xin Hoàng thượng làm chủ, chọn cho Trưởng công chúa một mối hôn nhân tốt đẹp."
Dứt lời, hắn quay lại chỗ ngồi, nhưng trước khi ngồi xuống, lại cố ý lấy chân đá vào chân ghế.
Hắn thân kinh bách chiến, chút đau đớn này đối với hắn chẳng đáng là bao.
Nhưng ta từ nhỏ sống trong cung, áo gấm cơm ngon, chưa từng chịu qua loại đau đớn này.
Ta khẽ kêu một tiếng, đưa tay ôm chân, không thể thốt lên lời.
Chỉ trong khoảnh khắc ta im lặng, vài lão thần lại lên tiếng hùa theo lời của Tống Thiếu Hành.
Hắn cũng tiếp tục ra vẻ chân thành, phân tích đủ lợi ích của việc ta thành hôn.
Ta trừng mắt nhìn hắn, trong lòng nghĩ đến cảm giác giữa ta và hắn, liền nảy ra một kế sách phản kích tuyệt vời.
Ta chậm rãi đưa tay vào trong y phục.
May mà ta đang ở sau rèm trúc, hơn nữa lúc này đang trên triều, bên cạnh không có cung nữ nào hầu hạ.
Tay ta càng đưa sâu, giọng hắn càng nhỏ dần.
Tấm rèm trúc này vốn được chế tạo đặc biệt, ta có thể thấy rõ mọi động tĩnh trong triều, nhưng bọn họ lại không thể nhìn thấy hành động của ta.
Tống Thiếu Hành khẽ ho một tiếng, hơi cong lưng ngồi lại ghế.
Hắn mặt đỏ bừng, mắt dán chặt vào tấm rèm, đứng giữa triều đường hỗn loạn mà không thốt nổi một lời.
Ta cảm thấy mình sắp không trụ được nữa.
Nhưng lúc này kẻ khó xử không phải ta, nên ta quyết không dừng lại.
Hắn không kìm được mà khẽ rên một tiếng, lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
Giọng hắn trầm xuống:
"Hôm nay đã không còn sớm, chuyện này để bàn sau. Bãi triều."
Trước nay hắn luôn để Hoàng thượng tự mình tuyên bố bãi triều, làm tròn vẹn lễ nghi.
Nhưng hôm nay hắn lại không bận tâm đến những tiểu tiết ấy, xem ra hắn thực sự chịu không nổi rồi.
Nói xong liền lập tức rời đi.
Đến cửa cung, hắn thoáng dừng chân, rồi dùng khinh công phi thân rời khỏi hoàng cung.
Trong lúc đó còn vấp ngã hai lần.
Mà ta chỉ cảm thấy, eo đau, mông cũng đau.
02
Bảy năm trước, ta từng lưu lạc đầu đường xó chợ, chịu không ít khổ sở, đến khi được tìm về cung thì lại lâm trọng bệnh suốt ba tháng trời.
Kể từ đó, thân thể ta yếu ớt, chỉ cần bị va chạm nhẹ cũng phải mất rất lâu mới hồi phục.
Cũng chính sau cơn bạo bệnh ấy, ta và Tống Thiếu Hành có chung cảm giác.
Lúc được cung nữ dìu về cung, chân ta đã bị thâm tím.
Nhưng ít nhất, hôm nay cũng coi như đã cho Tống Thiếu Hành một bài học.
Buổi tối, ta ngồi dưới ánh nến duyệt tấu chương.
Những tấu chương này đều do Hoàng thượng sai người mang tới.
Tất cả tấu sớ của triều thần đều qua tay Tống Thiếu Hành trước. Những việc hắn có thể tự xử lý thì giữ lại, chỉ những tấu chương không thuộc phạm vi quyền hạn của hắn mới được trình lên Hoàng thượng, và chỉ có những tấu chương ấy mới đến được tay ta.
Bởi vì ta là Trưởng công chúa, mà từ khi lập quốc đến nay, chưa từng có tiền lệ nữ tử chấp chính, nên đường đi nước bước của ta trong triều đình gian nan hơn gấp bội.
Ta lật xem những tấu chương đã qua sự chọn lọc của Tống Thiếu Hành.
Tấu sớ được đặt trên cùng là do chính hắn viết, bên trong trình bày tường tận về gia thế và phẩm hạnh của những người được đề cử làm phò mã cho ta.
Trong đó có mấy người ta đã từng nghe danh, đều là thân thích của các trọng thần trong triều.
Gia thế hiển hách, tài năng cũng xuất chúng, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện ở triều đình.
Năm xưa, khi phụ hoàng chọn phò mã cho các tỷ tỷ của ta, chưa từng tuyển chọn theo cách này.
Phò mã không nên chọn người tài hoa quá xuất chúng, không nên chọn gia thế quá hùng mạnh, cũng không thể làm trọng thần trong triều.
Đó là vì lo ngại công chúa và phò mã có thể thao túng triều chính, gây bất ổn cho cục diện hoàng gia.
Nếu ta chọn phò mã theo đề xuất của Tống Thiếu Hành, hôn sự này chẳng mang lại chút lợi lộc nào cho việc hắn nắm quyền, ngược lại, còn khiến ta có một hậu thuẫn vững chắc hơn.
Không biết hắn đang suy tính điều gì đây.
Sau khi phê duyệt xong tấu chương, ta cắt bấc nến, chuẩn bị đi nghỉ.
Vừa quay đầu thì thấy một nam nhân đang nằm nghiêng trên giường của ta.
Ta giật mình, lùi lại nửa bước, theo phản xạ mở cửa định gọi người.
Nhưng vừa mở cửa ra, chỉ thấy cung nữ bên ngoài cửa bị mê dược mê man, nằm ngổn ngang trên mặt đất, thậm chí còn chắn đường ta chạy ra ngoài.
Ta hít sâu một hơi, quay lại nhìn người trên giường.
Tống Thiếu Hành đang nghịch con dao găm ta giấu dưới gối để phòng thân, nhìn hai lần rồi tùy ý ném xuống đất.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Chu Thư Uẩn, lâu rồi không gặp."
Nhìn rõ là hắn, ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Dù hai chúng ta vốn không ưa gì nhau, nhưng ta biết chắc hắn sẽ không giết ta.
Dù gì thuở nhỏ, ta và hắn cũng coi như cùng lớn lên, tuy không thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng ít ra cũng có quen biết.
Ta đóng cửa lại, tiến lên vài bước:
"Ngươi có biết, xông vào hậu cung là tội chết không?"
Hắn cười lạnh hai tiếng:
"Chỉ cần ta muốn, ngai vàng này là của ta. Ngươi nói xem, hậu cung này ta có thể vào hay không?"
Hắn nói không sai.