HOÀNG HẬU BẤT ĐẮC DĨ
Chương 1
Thái hậu đã bỏ trốn rồi.
Bỏ trốn cùng người, chính là phụ thân ta.
Tạ Trì muốn ta thay phụ thân gánh khoản nợ tình ấy.
Ta đành ngậm ngùi chấp nhận.
Đêm đó, ta dọn thẳng vào Thọ Khang Cung – nơi Thái hậu từng ở.
Tạ Trì sững sờ giây lát, nghiến răng ken két.
“Trẫm để ngươi vào cung là để làm Hoàng hậu, chứ không phải làm mẹ trẫm.”
Được thôi, hóa ra là ta không xứng làm mẹ hoàng đế.
01
Phụ thân ta là Nhiếp chính vương đương triều, uy quyền, địa vị tột đỉnh.
Mỗi sớm thức dậy, việc đầu tiên phụ thân làm chính là đối diện gương mà gọi: “Hoàng thượng giá lâm.”
Về sau, chuyện này bị Ngự sử đại phu dâng sớ cáo tội âm mưu cướp ngôi lên triều đình.
Phụ thân ta không ưng tội danh ấy, liền đánh Ngự sử đại phu một trận.
Khẩu khí bất bình: “Ngươi nói ta mưu quyền soán vị ư, chí hướng lão tử đâu có nhỏ nhặt đến thế!”
Ngay sau đó, phụ thân ta tự sửa tội danh cho mình thành: “Nhiếp chính vương lang sói dã tâm, công khai dòm ngó Hoàng hậu đương triều.”
Triều đường lập tức ồn ào dậy sóng.
Nhiều người còn chưa hay biết rằng năm xưa phụ thân ta và Hoàng hậu vốn là thanh mai trúc mã, lại được chỉ phúc vi hôn.
Nào ngờ tiên Hoàng vì quyền thế mà cưỡng chiếm, cứng rắn chia rẽ hai người.
Bởi chuyện ấy, phụ thân ta hậm hực nhiều năm.
Ngày nào cũng đệ sớ thăm hỏi Hoàng thượng: “Lão Đăng, ngài có thể tự chết được hay chưa.”
Có lẽ do lời thăm hỏi chân thành suốt bao năm của phụ thân ta cuối cùng linh nghiệm.
Năm ta bảy tuổi, tiên Hoàng chỉ vì một đĩa đậu cô-ve chưa xào chín ở Ngự Thiện Phòng mà trực tiếp băng hà.
Tạ Trì đăng cơ, Hoàng hậu tấn phong thành Thái hậu.
Tạ Trì không phải con ruột Hoàng hậu.
Thân mẫu của y vốn là một cung nữ ở Ty Hoán Y.
Vì thân phận thấp kém, bà bị tiên Hoàng hạ lệnh xử tử.
Hơn nữa, trên Tạ Trì vẫn có năm vị Hoàng tử.
Chỉ là Đại Hoàng tử tính khí âm u, khùng điên bất thường.
Nhị Hoàng tử keo kiệt bủn xỉn, động chút là cắt bổng lộc của hạ nhân.
Tam Hoàng tử què chân, thường xuyên nổi cơn giận dữ.
Tứ Hoàng tử ngốc nghếch, Ngũ Hoàng tử lại đoạn tụ.
Quần thần thấy thế đâm lo, ai nấy cũng đều khó sống với các vị kia.
Thế là văn võ đại thần bàn bạc, cuối cùng đi đến thống nhất:
“Lục Hoàng tử Tạ Trì, nhân phẩm cao quý, tài đức vẹn toàn, quả là bậc Thiên tử không ai sánh bằng.”
Vậy nên Tạ Trì liền đăng cơ.
02
Năm ấy Tạ Trì lên ngôi vừa tròn năm tuổi, mất phụ hoàng, khóc sướt mướt tại đại lễ đăng cơ.
Phụ thân ta cố nhịn khóe miệng sắp nhếch cười, gắng làm bộ đau đớn, mạnh tay xô ta một cái: “Giang Dao, con xem Lục Hoàng tử biết mình sắp làm Hoàng đế, mừng tới phát khóc, còn không mau lại an ủi nó.”
Suýt nữa ta ngã chúi, quay đầu nhìn phụ thân như nhìn quái vật.
Ta từ nhỏ nghênh ngang hoành hành thành hoàng, nào quen an ủi ai.
Thấy Tạ Trì vẫn khóc không ngừng, ta liền quát to: “Khóc khóc khóc! Toàn biết khóc, quốc vận của Đại Chiêu triều sắp bị ngươi khóc trôi mất rồi!”
Nghe xong, Tạ Trì im ngay, đôi mắt tròn xoe còn vương lệ, ấm ức nhìn ta.
Ta mềm lòng, bèn bảo: “Nói đi, phải thế nào ngươi mới thôi khóc?”
Tạ Trì: “Ngươi và phụ thân ngươi cùng đi chết đi.”
Ngay sau đó, ta vung liền hai cú đấm, Tạ Trì càng gào lớn hơn.
Phụ thân bảo ta nên bồi đắp chút tình huynh muội với Tạ Trì.
Ta vui vẻ đồng ý.
Năm Tạ Trì bảy tuổi, y vào Thượng Thư Phòng học bài.
Để chứng tỏ tấm lòng bao la của “tỷ tỷ” khắp muôn nơi, ngày nào ta cũng chạy đi hỏi Thái phó: “Thái phó, hôm qua Tạ Trì nhà ta than thở rằng bài vở nhẹ nhàng quá, chẳng học được bản lĩnh gì, là cớ làm sao?”
“Thái phó, vì sao Tạ Trì nhà ta ngồi ở hàng chót?”
“Ngài có phải cố ý chèn ép Tạ Trì nhà ta không? Lão già kia, ngài tin không, ta gọi phụ thân ta tới lấy thủ cấp ngài đó!”
Thế nên dưới ánh hào quang “tình tỷ đệ” ngược đời của ta, Tạ Trì cứ thế lớn lên đến tận mười tám tuổi.
Năm ấy, Tạ Trì cao dáo chân dài, cao hơn ta nửa cái đầu.
Nhìn ánh mắt kia, ta lập tức nhận ra: đây không phải kẻ dễ dây vào.
Có lẽ y đã ý thức được mình rốt cuộc cũng đủ sức đòi nợ những năm tháng bị ta bắt nạt khi xưa.
Tạ Trì bắt đầu thi thoảng xuất hiện quanh ta với vẻ mặt gian trá.
Ra cửa đi chơi cùng các tỷ muội, vô ý bị xe ngựa đâm trúng.
Tạ Trì: “Kẻ nào ra tay hay thế?”
Trong tiệc xem mắt, ta sơ sảy trượt chân rơi xuống nước.
Tạ Trì: “Đã vụng về chậm chạp rồi, lại còn không chịu an phận”
Nhìn điệu bộ ranh ma của Tạ Trì, ta bực muốn chết.
Hai chúng ta lại đánh nhau long trời lở đất, náo loạn cả Thái Y Viện.
03
Tạ Trì cực kỳ thích phá đám ta.
Thế tử phủ Định Quốc Công hỏi ta đã đọc sách gì.
Tạ Trì bèn bảo ta có hẳn một bức tường toàn sách vàng.
Mối mai nức nở khen ta hiền thục chăm lo gia đạo, biết nấu cơm.
Tạ Trì lại bảo đó là bữa cơm đoạt hồn cướp mệnh, muốn chết thì đến ăn.
Ta khoe mình có thể múa một điệu khuynh thành.
Tạ Trì hỏi sao trông yểu điệu thế.
Thế là bị Tạ Trì quấy phá một hồi, ta vẫn ế chỏng chơ.
Đúng lúc ta đang ưu phiền, ta gặp Lục Tử Lam.
Lục Tử Lam là Trạng nguyên mới của năm, chúng ta quen nhau nhờ một buổi thi thơ.
Trong buổi ấy, ta và Lý Uyển – con gái Lý thượng thư – lỡ to tiếng cãi nhau, rồi giật hoa cài đầu của nhau.
Lý Uyển đánh không lại, khóc lóc không thôi.
Thiên hạ chỉ nói ta thô lỗ hung hãn.
Riêng Lục Tử Lam lại khen ta “lực bạt sơn hề khí cái thế.”
Lý Uyển rống lên, bảo ta là nữ nhân điên khùng xấu xí vô ái.
Lục Tử Lam lắc đầu tấm tắc khen: “Thiên sinh lệ chất nan tự khí.”
Một buổi thi thơ, ta cảm động vô cùng.
Thời buổi này, kẻ dám “nhắm mắt nói thật lòng” đâu còn nhiều.
Đêm ấy, ta tán gẫu cùng tiểu tỳ Tiểu Thúy.
Ta ngượng ngùng bảo: “Nói nhỏ với ngươi thôi, ta hình như thích Lục Tử Lam rồi, ta muốn theo đuổi chàng, đừng hé răng cho ai biết nhé~”
Sáng hôm sau, chuyện ta thích Lục Tử Lam đã truyền khắp hoàng thành.
Bởi lão Ngự sử đại phu chết tiệt dâng sớ lên Tạ Trì:
“Con gái Nhiếp chính vương Giang Dao, lang sói dã tâm, dám công khai dòm ngó Trạng nguyên đương triều.”
Bản tấu vừa dâng lên buổi sáng, nhà Ngự sử đại phu liền phát hỏa ngay tối đó.