Hướng Về Ánh Mặt Trời
Chương 1
Tôi yêu đương với Cố Dịch Niên đã tròn 10 năm. Có lần vô tình nghe được một cuộc gọi đến từ máy hắn ta.
“Dịch Niên à, con mèo nhỏ của chúng ta vừa sinh một ổ mèo con đó!”
Là một giọng nữ dịu dàng vang lên trong điện thoại, tên hiển thị là: 【Mèo Nhỏ】.
“Tắm rồi, cô gọi lại sau đi.” Tôi lạnh nhạt cúp máy.
Tối hôm đó, Cố Dịch Niên phát điên nhặt vội đống quần áo vương vãi dưới đất, mặc đại vài món rồi lao ra ngoài.
Còn tôi, đập nát cái gọi là “nhà” của chúng tôi, xóa bỏ hết mọi dấu vết về bản thân. Rồi một mình bước lên chuyến bay rời khỏi đất nước.
Ba năm sau, trên một hòn đảo nghỉ dưỡng, Cố Dịch Niên chặn tôi lại.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào đứa bé con đứng bên cạnh tôi, khuôn mặt có vài nét giống hắn ta, đôi mắt đỏ hoe: “Là... con của hắn sao?”
1
Cố Dịch Niên sức lực dồi dào, đến mức tôi mệt đến độ không mở nổi mắt. Chiếc điện thoại bên cạnh cứ rung mãi không thôi, trong cơn mơ hồ tôi vô thức bấm nút nghe.
“Dịch Niên à! Con mèo nhỏ của chúng ta vừa sinh một ổ mèo con đó!”
Rõ ràng là một giọng nữ ngọt ngào dễ thương, nhưng đầu tôi lại như nổ tung, cơn buồn ngủ tan biến không còn sót lại chút gì.
Tôi liếc nhìn, tên hiển thị là “Mèo Nhỏ”.
“Dịch Niên?” đầu dây bên kia lên tiếng.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: “Anh ấy đang tắm, cô gọi lại sau đi.”
Đối phương im lặng vài giây, rồi dập máy.
Khi Cố Dịch Niên bước ra khỏi phòng tắm, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Những giọt nước chưa kịp lau khô men theo cơ thể rắn rỏi trượt xuống, thấm ướt khăn tắm. Trên người còn vài vết cào mới là “tác phẩm” của tôi.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Hắn ta nhìn vào xương quai xanh đầy vết đỏ của tôi, ánh mắt càng thêm tối.
Khi hắn cúi đầu định hôn, tôi đưa điện thoại ra trước mặt hắn. Hắn khó chịu nhíu mày, cầm lấy rồi tiện tay ném đi, sau đó giữ chặt hai tay tôi, hơi thở phả lên da tôi như có như không.
“Mèo Nhỏ.” Tôi mở miệng.
Người đang rúc vào cổ tôi lập tức khựng lại.
“Cô ấy vừa gọi điện, nói ‘con’ của hai người sinh rồi.”
Cố Dịch Niên như tỉnh mộng, điên cuồng nhặt lấy đống quần áo rơi dưới đất, tùy tiện mặc vào rồi chạy vọt ra ngoài.
Còn tôi, một mình trong ngôi nhà mà hai người cùng nhau trang trí. Nhìn hắn lao đi tìm một người con gái khác.
2
Cô gái đó là đối tượng xem mắt của hắn, cả hai bắt đầu liên lạc từ ba tháng trước. Từ lúc quen nhau đến khi xác định quan hệ chưa đầy một tháng, họ đã cùng nhau nuôi một con mèo hoang.
Cô ta chia sẻ với hắn những món ăn ngon, bản nhạc hay, thậm chí là một đám mây lướt qua bầu trời.
Còn hắn đều trả lời đầy đủ — bữa tối tiện tay chụp lại, cắt bỏ phần có bóng dáng tôi, rồi gửi cho cô ta.
Còn đoạn chat giữa tôi và Cố Dịch Niên thì ngoài công việc chẳng có gì khác.
Chỉ khi đêm về quấn quýt, hắn mới thì thầm bên tai tôi gọi hai tiếng “vợ yêu”. Một cụm từ chỉ để tăng hứng thú.
Còn tôi, lại nâng niu gìn giữ nó suốt 10 năm trời.
Tôi cười khẽ. Lấy ra hộp thuốc lá của Cố Dịch Niên từ ngăn kéo ra. Có lẽ lâu quá không hút thuốc nên bị sặc một hơi. Nước mắt cũng theo đó mà trào ra.
Đồng nghiệp Diêu Diêu nhắn tin cho tôi: “Chị Hướng Noãn, chị biết không? Tổng giám đốc Cố đang hẹn hò đấy.”
Tôi và Cố Dịch Niên trước giờ luôn giữ khoảng cách rõ ràng trước mặt người khác, thậm chí còn thường xuyên cãi vã vì bất đồng ý kiến.
Không ai tưởng tượng nổi Cố Dịch Niên đặt tôi lên đùi rồi trêu chọc: “Người mình chọn thì sao chứ? Cưng chiều thôi!”
Thật đúng là phản nhân loại.
Và hôm nay, Cố Dịch Niên kéo cô gái đó vào group chat của công ty.
“Chào mọi người, em là trợ lý nhỏ của tổng giám đốc Cố — Hứa Kiều Kiều, mong mọi người giúp đỡ~”
Ghi chú trong nhóm của cô ta là: “Mèo Nhỏ của Dịch Niên”.
Có những chuyện, không cần nói ra cũng hiểu được. Tôi không biết Cố Dịch Niên định giải thích thế nào về cuộc gọi mà tôi nghe máy hôm đó.
Chỉ biết Hứa Kiều Kiều đã kết bạn với tất cả nhân viên công ty. Từng người, từng người một.
Diêu Diêu gửi cho tôi một sticker lật trắng mắt: “Đi làm đã đủ phiền rồi, giờ còn bị xem là tình địch tưởng tượng.”
Chẳng bao lâu sau, Hứa Kiều Kiều đăng một story. Ảnh là một ly trà xanh.
Dòng trạng thái:【Đừng tuỳ tiện động vào điện thoại người khác, thiếu giáo dục thật đấy~】
Cố Dịch Niên bấm like.
Tôi mặt không cảm xúc nhấc cây gậy bóng chày bên cạnh lên, đập loạn khắp căn nhà. Chỉ khi nhìn thấy mọi thứ đổ vỡ, tôi mới bật cười hài lòng.
Khi đội vệ sinh đến nơi, tôi ngồi thừ người trên chiếc ghế sofa duy nhất còn nguyên vẹn. Không phải vì nó quý giá gì, chỉ là tôi mệt rồi.
Thật sự, rất mệt.
“Cô Hướng, cô không sao chứ?” Có lẽ vì thấy tôi quá thê thảm, người giúp việc mới hỏi một câu.
Khung chat với Cố Dịch Niên vẫn dừng lại ở tin nhắn lúc hai tiếng trước.
Tôi khẽ lắc đầu, nở một nụ cười chân thành.
“Dọn hết đồ dùng phụ nữ ở đây đi.”
3
Tôi và Cố Dịch Niên là bạn học đại học.
Hắn ta lớn lên trong khu tập thể cơ quan, con đường phía trước đã được gia đình sắp đặt sẵn, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là đủ.
Thế nhưng hắn lại là kiểu người bướng bỉnh. Sau khi cắt đứt với gia đình, hắn tự mình khởi nghiệp. Tôi là người hợp tác đầu tiên của hắn. Hắn bỏ vốn, tôi bỏ công.
Tôi từng hỏi hắn, tại sao lại chọn tôi? Trong trường đại học, có không ít người giỏi hơn tôi.
Hắn ta xoay cây bút máy trong tay một cách vô thức, ánh mắt chăm chú nhìn tôi. Một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Hắn nói: “Tôi thích em.”
Tôi khựng lại.
“—Thích cái tính không chịu thua của em.” Sự hiếu thắng và khát khao sống mãnh liệt từng có của tôi, chính là thứ khiến hắn ngưỡng mộ.
Về sau, chính tham vọng ấy lại trở thành điều khiến hắn dè chừng.
Còn Hứa Kiều Kiều thì không giống tôi, cô ta rất đơn thuần.
Người phụ nữ phù hợp để kết hôn mà hắn ta muốn, chính là kiểu người không có tham vọng, luôn xoay quanh hắn ta như một đóa bạch liên hoa nhỏ.
Hắn rất tỉnh táo, biết mình muốn gì và cũng hành động theo đúng điều đó. Tôi và hắn là cùng một loại người, phản kháng, vùng vẫy, như kẻ săn mồi ẩn mình chờ thời cơ chín muồi.
Chính vì thế, chúng tôi phối hợp vô cùng ăn ý trên thương trường. Những màn xã giao khéo léo trên bàn tiệc, sự quyết liệt trong thực chiến, giúp chúng tôi từng bước đi lên.
Đêm hôm ấy, khi kiếm được khoản tiền lời đầu tiên, cả hai đều uống say. Nằm dài trên giường, xung quanh vương vãi những tờ tiền đỏ chót.
Cố Dịch Niên nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt hắn là cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu nổi.
“Hướng Noãn, em thật là giỏi.”
Tôi cười nhẹ: “Anh cũng không kém đâu.”
Làm việc cường độ cao, chàng thiếu gia như Cố Dịch Niên cuối cùng cũng ngã bệnh, phát sốt cao.
Tôi tất bật chăm sóc hắn. Thế mà hắn lại trở mình, áp người đè tôi xuống.
Tôi vẫn nhớ rõ, đuôi mắt hắn ửng đỏ, toàn thân vì sốt cao mà đỏ au như con tôm hấp chín.
“Tôi thích em.” Lần này không có sự ngập ngừng, cũng không có vế sau.
Hắn không còn kiềm chế cảm xúc nữa. Mùi thuốc lá pha lẫn hương bạc hà nhàn nhạt phảng phất ở chóp mũi. Tiếng nghẹn ngào vụn vặt bị hắn ta nghiền nát nơi sâu thẳm trong lồng ngực.
Rất nóng.
Nóng đến mức khiến người ta say mê, cùng nhau rơi vào vực thẳm.
4
Tôi chuyển về căn hộ của chính mình.
Những năm qua đã quen được nuông chiều, sinh ra tật nhận giường. Cả đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Trở lại công ty, đúng lúc đụng phải Cố Dịch Niên.
Tôi lịch sự, khách khí gật đầu chào.
Cố Dịch Niên khẽ nhíu mày.
“Dịch Niên à!” Hứa Kiều Kiều chạy lạch bạch tới, đứng chắn giữa chúng tôi. “Chào chị, em là vợ chưa cưới của anh Dịch Niên.”
Tôi gật đầu, đáp lại: “Chào cô.”