KHÔI LỖI PHI
Chương 1
A nương của ta là khôi lỗi sư xuất sắc nhất, bà vì muốn đưa ta đến học đường nên đã tự mình vào cung diễn khôi lỗi cho Thái hậu xem.
Nhưng chỉ vì dung mạo bà có ba phần tương tự Thái hậu mà bà ta đã hạ lệnh khoét mắt, cắt tai, cắt lưỡi và cắt mũi của a nương.
Bà ta cười mà nói rằng: “Thứ hạ cửu lưu hèn mọn lại dám trông giống Ai gia.”
A nương ta kêu khóc không ngừng nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đau đớn đến c/h/ế/t đi.
Nhưng bà ta nào biết, thuật khôi lỗi của ta từ lâu đã vượt qua a nương.
Ta đặc biệt giỏi dùng người sống để chế thành con rối.
1
Trời hôm nay nắng gắt vô cùng, ta cùng một đám thêu nương của Tạo Biện Xử đang quỳ thẳng lưng bên ngoài Thọ An điện.
Mồ hôi chảy vào mắt cũng không dám đưa tay gạt đi.
Tiếng quát đầy giận dữ Thái hậu từ trong điện vọng ra: “Các ngươi, lũ nô tỳ hèn mọn này, rõ ràng y phục các ngươi may nhỏ đi lại dám bảo eo Ai gia tăng thêm một tấc!”
“Lôi con tiện tỳ này ra, lột sạch quần áo rồi phạt trượng đến c/h/ế/t thì thôi!”
Bà cô của Tạo Biện Xử bị bịt miệng, từng trượng nặng nề nện xuống thân, chẳng mấy chốc sau, máu tươi đã chảy đầm đìa khắp thân thể trần trụi, người cũng không còn hơi thở.
Ai nấy đều biết vì sao Thái hậu lại nổi giận như thế.
Thái hậu vốn xuất thân là vũ cơ chốn thanh lâu được một quyền quý nhìn trúng và chuộc về, sau đó bà ta tiến cung, nhờ dung mạo xuất chúng, vũ điệu mê hoặc mà được Tiên đế sủng ái.
Từ một tài nhân nho nhỏ, bà ta sinh hạ hoàng tự rồi một đường bước lên địa vị nữ nhân tôn quý nhất vương triều.
Thường ngày thái hậu vô cùng chú trọng dung nhan của bản thân, nhưng chung quy năm nay cũng đã ba mươi sáu tuổi, lại sống trong giàu sang phú quý nên dáng người sớm không còn thon thả như xưa.
“Nương nương có lệnh, Tạo Biện Xử phái thêm một người vào cung trả lời!”
Cung nữ vừa cất lời thì sắc mặt Trần cô cô của Tạo Biện Xử liền tái đi.
Bà run lẩy bẩy định đứng dậy, song ta nhanh hơn một bước, ấn bà quỳ xuống.
Ta khẽ lắc đầu với bà, dưới ánh nhìn sửng sốt của bà, ta đứng lên theo cung nữ vào chính điện.
“Thái hậu nương nương bớt giận, nô tỳ có bí pháp gia truyền có thể giúp nữ tử giữ dáng người mảnh mai, da thịt săn chắc, nô tỷ nguyện giải ưu phiền cho nương nương.”
Thái hậu nghiêng người dựa vào chậu đá ướp lạnh, hờ hững đưa mắt liếc móng tay: “Ngươi chỉ là một thêu nương ở Tạo Biện Xử, không phải Thái y, Ai gia cớ gì phải tin ngươi?”
Ta dập đầu sát đất: “Nô tỳ đây có tay nghề gia truyền, vào cung vốn để tìm cơ hội hầu hạ nương nương.”
“Nếu nương nương thấy còn có ích, dù chỉ giữ nô tỳ lại bên người làm cẩu nô cũng là vinh hoa vô hạn.”
Thái hậu nhìn ta chăm chú một khắc rồi chợt bật cười: “Xem dáng vẻ chó vẫy đuôi của ngươi kìa.”
“Nhưng ngươi có biết, thân thể Ai gia không phải thứ để ngươi tùy tiện thử?”
“Nếu không có tác dụng, ta nhất định sẽ đánh c/h/ế/t ngươi.”
Ta khẽ nhếch khóe môi: “Thỉnh nương nương dời bước đến phòng tắm.”
Đương quy, bạch chỉ, hương phụ, nữ trinh tử…, toàn là dược liệu hảo hạng có tác dụng hoạt huyết dưỡng thân nên Thái y chẳng chẩn ra được chỗ nào sai sót.
Thái hậu nhắm hờ hai mắt, thư thái dựa trong thùng tắm, ta đứng sau bà ta, chậm rãi xoa bóp từng khớp xương trên cơ thể bà.
Hai khắc sau, Thái hậu vui mừng nhận ra, phần da bụng chảy xệ do sinh nở đã trở nên căng mịn trở lại.
“Dược này của ngươi quả là thứ tốt, phối hợp với động tác xoa bóp thật thoải mái, từ nay về sau cứ ở lại hầu hạ Ai gia đi.”
“Ngươi tên là gì?”
Năm năm trời, đây là lần đầu ta nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm, quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ tên là Nguyệt Hòa.”
Thái hậu không ngừng vuốt ve làn da mịn màng của mình, ta vẫn quỳ dưới đất lặng lẽ mỉm cười.
Chỉ có da của con rối mới tinh tế trơn láng, không chút tỳ vết.
Thái hậu đúng là đồ ngốc nghếch, dược liệu chỉ là mấy thứ hoạt huyết hóa ứ thông thường nhưng kết hợp với thủ pháp của ta thì lại không tầm thường.
Đó chẳng phải xoa bóp, mà là nắn mở từng khớp xương của ngươi để sau này khôi lỗi sư như ta tiện bề điều khiển.
Đừng cảm tạ ta, bởi vì ta chính là khôi lỗi sư giỏi nhất thiên hạ.
2
Nhà ta là thế gia khôi lỗi, a nương ta một tay khôi lỗi xuất quỷ nhập thần có thể đồng thời điều khiển mười mấy con rối.
Chúng bị những sợi tơ mảnh như vô hình khống chế, cử chỉ linh hoạt như người thật, điệu bộ sống động vô cùng.
Từng có một công tử nhà giàu thoáng nhìn thấy một cô nương tuyệt sắc đang nhảy múa giữa núi đồi, về nhà tương tư thành bệnh.
Cho đến khi tình cờ bắt gặp cô nương ấy lần nữa, y mới phát hiện ra nàng chỉ là một con rối do a nương ta thao túng.
Khúc gỗ bình thường qua đôi tay khéo léo của a nương liền hóa thành con rối tinh xảo hệt như người thật.
A nương thường xoa đầu ta, bảo ta có thiên phú cực cao, sau này nhất định sẽ vượt qua bà.
Nhưng ta lại không thích thuật khôi lỗi vì cảm thấy diễn trò cho người ta xem thật vô vị, trong lòng ta chỉ mong đọc sách viết chữ, giống như các tiểu thư nhà giàu được đến học đường.
A nương vì việc này mà đánh ta không ít.
“Con muốn để môn nghệ thuật này thất truyền hay sao?”
“Đọc sách viết chữ là việc nhà giàu mới làm được, không phải kẻ trên giang hồ chúng ta nên dính vào!”
Ta cắn chặt môi cố không để nước mắt rơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào a nương”
“Con không muốn làm khôi lỗi sư.”
“A nương là người giỏi nhất thiên hạ vậy mà chúng ta vẫn phải sống nay đây mai đó, dựa dẫm vào tiền thưởng của kẻ khác để họ coi thường.”
“Con muốn đi học, sau này con sẽ làm nữ tiên sinh!”
A nương nổi giận đánh mông ta đến chảy máu, ta cắn răng chịu đựng, không hé nửa lời.
Sau vài lần như thế, bà vừa đánh vừa khóc, rồi thở dài một hơi ôm ta vào lòng, khẽ vuốt tóc ta.
“Nếu con thật sự không muốn làm khôi lỗi sư, vậy thì thôi.”
“A nương không ép con nữa.”
“Ngày mai A nương sẽ nghĩ cách xoay tiền, gửi con đến nữ học đường.”
“Chỉ cần Lan Ý của a nương được vui vẻ là tốt rồi.”
Nhưng đêm khuya, ta lại thấy a nương quỳ trước bài vị tổ tiên mà âm thầm nức nở, xin họ tha thứ cho tội bất hiếu, để nghệ khôi lỗi ngừng truyền thừa, mong tổ tiên giáng tội lên bà, đừng trách phạt ta.
A nương ta là người tốt với ta nhất trên đời này.
Thời gian sau, hoàng cung dán bảng chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ vào cung hiến nghệ, nếu làm Thái hậu hài lòng sẽ thưởng trăm lượng bạc.
A nương muốn gom tiền cho ta đi học nên ngay lập tức ứng tuyển vào cung.
Trong lúc a nương đang biểu diễn, bên cạnh bỗng nhiên có Nhiếp Chính Vương buông lời đùa cợt: “Nương tử này có ba phần thần thái của Thái hậu.”
Thái hậu đang hớn hở liền tắt hẳn nét cười.
“Dừng.”
“Người đâu, đem tiện nhân kia kéo ra chặt mắt, tai, lưỡi và mũi cho Ai gia!”
Nhiếp Chính Vương nghe vậy chỉ mỉm cười sủng nịch, lắc đầu: “Nàng bao năm rồi vẫn giữ nguyên cái tính khí ấy.”
Bọn họ đùa cợt vui vẻ, tiếng thét của a nương ta lại vang lên không ngớt.
Hành hình xong, bà đau đớn c/h/ế/t ngay lập tức.
Chỉ còn những con rối rơi vãi khắp mặt đất chứng minh bà từng hiện hữu giữa cung điện này.
Ta ở nhà đợi mãi mà vẫn không thấy a nương quay về.
Sau đó, người của hoàng cung tới và đưa ta một hũ sành nhỏ, nói rằng bên trong có tro cốt của a nương ta.