Không Phải Gu Của Tôi

Chương 1



1

Khi nhận được cuộc gọi từ quản lý, tôi đang tận hưởng kỳ nghỉ ở đảo Hải Nam xinh đẹp.

“Con mẹ nó, em thực sự kết hôn rồi sao?”

Giọng của quản lý bên kia điện thoại mang đầy vẻ kinh ngạc: “Không phải em đang đùa với chị đấy chứ?”

Tôi ôm trái dừa, bình thản đáp: “Ừ, em kết hôn thật mà, lừa chị làm gì?”

“Không, tiểu thư à, chị nhớ mang máng em từng nói đối tượng của em không tiện để ra mặt mà?”

Tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Ờ thì… đúng là anh ấy hơi ngại gặp người.”

Bên kia điện thoại im bặt.

Nửa phút sau, tiếng hét chói tai truyền đến.

“Em nói với chị là Thái tử gia nhà họ Trần không tiện gặp người á?”

“Đó là “két tiền” của chúng ta đấy!”

“Chính là cái “két tiền” cho nửa đời sau của công ty chúng ta đó!”

2

Theo lời quản lý, tay tôi run run mở hot search.

Dù sao thì mỗi lần tôi lên hot search cũng toàn là chuyện tiêu cực.

Vừa mới bấm vào, cái tên Chu Mật và Trần Kiến Tân đã hiện ra lồ lộ, kèm theo chữ “NỔI” đỏ rực.

#Chu Mật Và Trần Kiến Tân Giấu Hôn#

#Tôi Thích Cô Ấy Mặc Ít Đi Một Chút#

#Tổng Tài Lạnh Lùng Thật Ra Là Người…#

Dưới những hashtag đó, cư dân mạng bình luận đủ kiểu:

【Tôi biết ngay Chu Mật có nguồn tài nguyên tốt như vậy là nhờ dựa hơi đại gia mà, đáng thương cho chị nhà tôi chỉ được làm nữ phụ.】

【Buồn cười, đã xem diễn xuất nhà chị chưa mà chê bai người ta?】

【Tưởng lên đây hóng biến, ai ngờ vẫn không thoát khỏi cuộc chiến tranh giành vai diễn của các nữ minh tinh.】

【Tô Niệm nhà chúng tôi không cần dựa vào đại gia nhé~】

【Mong fan nhà ai đừng đến đây spam hashtag nữa, lộ quá rồi đấy.】

【Tôi nói nhỏ thôi, thật ra hai người đó nhìn cũng hợp đấy chứ.】

【Hợp á? Thôi đi, Chu Mật lên show mua đôi giày còn đắn đo cả buổi, nghèo kiết xác còn mơ thành phượng hoàng.】

【……】

Nhìn những bình luận đó, tôi tức đến nghẹn họng.

Tôi và Trần Kiến Tân là liên hôn, gia thế môn đăng hộ đối.

Nhưng khi mới vào nghề, công ty lại bảo xây dựng hình tượng “nghèo khó, trong sáng” để thu hút sự yêu mến, cố tình khiến tôi thành một bông hoa yếu đuối ngốc nghếch.

Thế nhưng vai diễn của tôi toàn là nữ phụ yêu diễm hoặc phản diện độc ác, dẫn đến việc khán giả luôn cảm thấy hình tượng ngoài đời và vai diễn trên phim quá khác biệt.

Đúng lúc đó, nhân vật cùng tôi xuất hiện trên hot search – Trần Kiến Tân – gửi tin nhắn cho tôi.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện sau hai năm.

“Chuyến bay tối nay?”

“Ừ.”

“Bà nội bảo tối về nhà ăn cơm, anh qua đón em.”

“Được.”

Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng.

Dù sao cũng chỉ là liên hôn, chắc anh ấy chỉ làm tròn nghĩa vụ thôi.

Mãi cho đến khi…

Tôi thấy khung chat hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…” nhấp nháy liên tục.

Một lúc lâu sau anh mới gửi đến: “Không vui à?”

……

Tôi và Trần Kiến Tân như thể đang diễn theo kịch bản thanh mai trúc mã.

Chúng tôi quen biết từ nhỏ, thân đến mức đôi khi chẳng cần nói cũng hiểu lòng nhau.

Có lẽ vì quá thân, chúng tôi chưa từng nảy sinh bất kỳ cảm xúc mập mờ nào.

Hồi cấp ba, thỉnh thoảng tôi cũng nổi hứng tặng anh ấy sôcôla vào Lễ Tình nhân.

Nhưng Trần Kiến Tân chỉ lạnh lùng nói: “Anh không ăn sôcôla.”

Tôi cũng từng học theo các cô gái khác, sau trận bóng đưa cho anh chai nước mát.

Anh cũng từ chối: “Người Trung Quốc không uống nước lạnh.”

Rồi anh mở bình giữ nhiệt bên cạnh, uống một ngụm nước ấm giữa trời hè nóng bức đến bị bỏng nhăn cả mặt.

Tôi biết, anh đang giận tôi.

Lần này, khi tôi cẩn thận chuẩn bị tâm tình, anh lại chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.”

“Hả… ờ ờ.”

Giữa lúc tôi luống cuống, tôi nghe thấy tiếng anh bật cười khẽ.

Tiếng cười đó lại có vài phần cưng chiều.

“Vài năm không gặp, sao lại ngốc thế này?”

Anh nói rồi như còn lưu luyến thêm một câu: “Cũng đáng yêu đấy.”

3

7 giờ tối, chiếc xe chạy vào biệt thự ngoài trang trại.

Ông cụ lúc nào cũng rất nhiệt tình với bọn nhỏ.

Mấy ông chú ngồi quanh bàn ăn có lẽ đã lâu không gặp Trần Kiến Tân, thi nhau rót rượu cho anh.

Anh còn chưa kịp điều chỉnh lại thể trạng, mới uống ba năm ly đã tạm thời xin phép lên lầu nghỉ ngơi.

Còn tôi thì ngồi trên sofa trong phòng khách, cùng bà nội xem tivi.

Không may, trên tivi lại chiếu đúng đoạn phỏng vấn khiến tôi như muốn “chui xuống hố” kia.

Phóng viên trên màn hình hỏi: “Xin hỏi, anh có nhận xét gì về Chu Mật?”

“Vai diễn lần này là một thử thách rất lớn đối với cô ấy. Khi phim mới xác định dàn diễn viên, rất nhiều cư dân mạng cho rằng cô ấy không phù hợp với nhân vật này.”

Máy quay chuyển cảnh, quay cận mặt Trần Kiến Tân.

Anh thực sự rất đẹp trai, thần thái trên màn ảnh không hề thua kém bất kỳ nam diễn viên nào từng diễn cặp với tôi.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, ánh mắt dịu dàng quyến luyến như đang ngắm nhìn người yêu lâu ngày mới gặp lại.

“Chu Mật à…”

“Con người cũng tốt đấy, nhưng không phải gu của tôi.”

“Nếu nghe lời hơn một chút thì càng tuyệt, đừng lúc nào cũng chống đối tôi.”

“Ở nhà mặc gợi cảm hơn cũng được, tôi không ngại đâu.”

Phóng viên dưới sân khấu nghẹn lời: “Tôi hỏi anh nhận xét về diễn xuất của cô ấy trong phim cơ mà…”

Nhìn đến đây, tôi vô thức quay sang xem sắc mặt bà nội.

Chỉ thấy bà nội lập tức nén cười, giả vờ như không có chuyện gì, rồi bà ho nhẹ mấy tiếng, nghiêm mặt nói: “Con lên xem thằng nhóc Trần Kiến Tân kia đi sao còn chưa xuống. Đừng để nó ngủ gục trên đó luôn đấy.”

4

Tôi mang theo cơn tức, lê bước như thây ma đi lên lầu.

Cửa phòng Trần Kiến Tân đóng chặt.

Tôi phải xoay vặn hai vòng mới mở được cửa ra.

Trong phòng tối om, ngay cả rèm cửa cũng chưa kéo.

“Trần Kiến Tân.”

Tôi gọi.

Nhưng thứ đáp lại tôi chỉ là tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra.

Tấm kính mờ không cách âm, cũng chẳng che khuất được bao nhiêu ánh nhìn.

Tiếng nước nặng nề xen lẫn những tiếng thở dài trầm thấp của anh.

Giữa làn nước mờ mịt, trong những âm thanh lẫn lộn giữa tình và dục ấy, tôi nghe rõ tiếng anh gọi tên tôi.

Anh đang gọi: “Chu Mật, Chu Mật…”

Nhận ra anh đang làm gì, tôi theo bản năng muốn giả vờ như không thấy gì, nhẹ nhàng quay người bỏ đi.

Nhưng càng hoảng loạn, tay chân lại càng không nghe lời.

Chủ nhân căn phòng ngã nhào xuống sàn, bị làn hơi nước trên gạch men bám lấy, kéo cả tôi vào làn nước ám muội đó.

Tóc anh ấy ướt đẫm chạm vào cổ tôi, từng giọt nước men theo xương quai xanh tôi trượt xuống.

Tôi nghe thấy anh nũng nịu hỏi: “Chạy cái gì chứ?”

“Giúp anh với.”

Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi dường như trống rỗng.

Vô số pháo hoa nổ tung trong não tôi.

Tôi bị anh dọa sợ đến nỗi lời nói cũng bắt đầu lộn xộn.

“Tôi… tôi giúp anh cái gì?”

“Tôi giúp kiểu gì?”

“Trần Kiến Tân…”

“Tuy chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng cưỡng ép trong hôn nhân cũng tính là cưỡng hiếp đấy!”

“Anh đang phạm pháp đấy!”

Cách nhau chưa tới một cánh tay, tôi nhìn thấy hơi nước còn đọng trong mắt Trần Kiến Tân.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy anh nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Anh bị chuột rút thôi.”

“Đỡ anh, đưa anh về phòng ngủ.”

Tất cả bầu không khí ái muội khi nãy phút chốc tan biến.

Chương tiếp
Loading...