Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Linh Ý Nồng
Chương 4
Thấy ta không đáp, hắn tiếp tục nói với giọng trách móc:
“Chuyện nàng muốn mở y quán, ta vốn đã không đồng ý.
Nàng là một phụ nhân chốn nội trạch, suốt ngày phô trương ngoài đường, chữa trị cho những kẻ chẳng ra gì, vốn đã không hợp lý.
Phụ thân nàng y thuật cũng chỉ tầm thường, nàng lấy tư cách gì để xứng đáng với hai chữ ‘y giả’?”
Lời hắn nói mạnh mẽ, như chém đinh chặt sắt.
Ta lạnh lùng cười nhìn hắn:
“Thẩm công tử hiểu lầm rồi, ta đến đây không phải để cầu hòa.”
Thẩm Trường Phong nhíu mày đầy kinh ngạc:
“Chẳng lẽ nàng định tái giá? Với tính cách khô khan, vô vị của nàng, lại là một nữ nhân bị chồng bỏ, ai sẽ thật lòng muốn cưới nàng chứ?”
Hóa ra trong mắt hắn, ta lại tệ hại đến vậy?
Lúc cầu thân, hắn nói ta dịu dàng, hiền thục, là mẫu thê tử lý tưởng.
Hắn còn thề sẽ dùng quân công để cầu được hộ tâm liên, mang tước vị về để bảo vệ ta cả đời.
“Nay nàng đã 23, không ai dám cưới nàng nữa.
Trừ phi nàng muốn làm thiếp.
Đằng nào cũng làm thiếp, sao không quay về làm thiếp của Thẩm gia?”
Phía sau ta vang lên một giọng nói lạnh nhạt:
“Bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, Thẩm phó tướng quả thật rất oai phong!”
Thẩm Trường Phong cau mày không vui, quay lại nhìn, nhưng sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đại… đại tướng quân!”
Kỳ Hạc Tuyết bước lên một bước, che ánh mặt trời chói lòa trước mặt ta, ngũ quan tuấn tú của hắn lúc này lại chứa đầy cơn giận dữ.
Ta sững sờ, vừa rồi Thẩm Trường Phong gọi hắn là gì? Đại tướng quân?
Thẩm Trường Phong cố giữ vẻ cung kính, nhưng vẫn mang chút cứng đầu:
“Tướng quân, ngài đến dự hôn lễ của ta, thuộc hạ thật lòng cảm kích.
Xin hãy đợi ta xử lý xong chuyện của người phụ nữ này, rồi sẽ cùng ngài bàn bạc kỹ hơn.”
Ta nhướn mày, nhớ lại trước đây Thẩm Trường Phong từng nói vị tướng quân này chẳng qua dựa vào gia thế, được người người tâng bốc nịnh bợ, nhờ họ xông pha trận mạc mà ngồi vững trên vị trí cao.
Hắn thường oán thán nếu có gia thế tốt, có nhạc phụ quyền quý, hắn đã chẳng chỉ là một phó tướng nhỏ nhoi.
Nhưng ta biết rõ, Trấn Bắc tướng quân từng bị thúc thúc đoạt tước vị, 12 tuổi đã dẫn mẫu thân rời khỏi phủ Vĩnh Xương Hầu, không ai biết đi đâu.
Về sau, nơi biên cương Mạc Bắc bỗng xuất hiện một thiếu niên thiên tài, dùng binh như thần, nổi tiếng nhất với chiến thuật lấy ít địch nhiều.
Được đại tướng quân Hộ Quốc thu nhận, hắn tuổi trẻ thành danh, nhưng mỗi lần ra trận đều xông pha nơi đầu sóng ngọn gió, quân công của hắn đều ưu tiên cho các huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Sao có thể là kẻ dựa vào gia thế mà Thẩm Trường Phong miêu tả?
Trước đây ta chỉ đoán hắn là người trong quân đội…
Không ngờ, hắn lại chính là Trấn Bắc đại tướng quân lừng danh!
Kỳ Hạc Tuyết thản nhiên nói:
“Không cần. Hôm nay ta đến đây là để lấy lại những thứ thuộc về Lăng cô nương.”
Thẩm Trường Phong kinh ngạc đến thất thố, chỉ tay vào ta:
“Hai người…!”
Thần sắc hắn giống như bắt quả tang chuyện mờ ám, khiến ta vừa bực vừa ngượng.
Kỳ Hạc Tuyết quay sang, ánh mắt chân thành nhìn ta:
“Lăng cô nương, với nàng mà nói, chúng ta chỉ vừa gặp nhau.
Nhưng với Hạc Tuyết, ta đã quen thuộc vì đã biết nàng suốt năm năm qua.
‘Phong hỏa liên tam nguyệt, gia thư địch vạn kim.’
Mỗi tháng, ta đều nhặt được thư nhà hoặc áo quần, giày tất do nàng tự tay may bên bếp lửa.”
Ánh mắt hắn như ánh chiều thu rọi thẳng vào ta, ấm áp, không quá gay gắt, nhưng khiến mặt ta dần nóng bừng.
“Từng ngày tích lũy, Kỳ mỗ đã sinh tâm bệnh.
Có thể phiền Lăng cô nương phá lệ, trị bệnh cho ta được chăng?”
Thẩm Trường Phong tái mặt như người c.h.ế.t, ánh mắt đỏ ngầu, tràn đầy phẫn nộ.
“Tướng quân, ngài đã có mọi thứ rồi, cớ sao còn muốn cướp vợ của kẻ khác?”
Hắn nói như đứa trẻ vừa mất món đồ chơi yêu thích, lời lẽ đầy oán trách.
Kỳ Hạc Tuyết chỉ thản nhiên nhìn hắn, cất giọng lãnh đạm:
“Phó tướng Thẩm chẳng phải đã bị Lăng cô nương hưu phu rồi sao? Còn đâu danh nghĩa thê tử?”
Thẩm Trường Phong nghiến răng, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về phía ta:
“Ý Nồng, ta không tin nàng đối với ta đã hoàn toàn cạn tình cạn nghĩa!”
Trước đây, chỉ cần Thẩm Trường Phong bày ra vẻ mặt cầu xin, ta sẽ nhắm mắt đồng ý bất cứ yêu cầu nào của hắn: từ tiền bạc, bí phương, hay quà cáp biếu tặng các vị đại nhân.
Nhưng giờ đây, ta chỉ khẽ mỉm cười.
“Thẩm công tử, vốn dĩ ta còn định giữ chút thể diện cho ngươi. Nhưng ngươi đã tự tay gửi thiệp mời này, thì đừng trách ta không để lại chút gì làm kỷ niệm.”
Bên ngoài cổng, vài chục người do Kỳ Hạc Tuyết dẫn đến chờ sẵn.
Chỉ cần một hiệu lệnh, họ lập tức tràn vào.
Các quan khách vừa ăn uống no say chẳng hề ra về, mà ngược lại, tất cả đều đứng lại hóng chuyện.
Kho chứa đồ hồi môn của ta đã bị đổi khóa, hiện giờ bên trong một mớ hỗn độn, dấu vết bị lục lọi khắp nơi, những đồ vật quý giá đã không cánh mà bay.
Thẩm Kiều phẫn nộ chỉ vào ta, quát lớn:
“Ngươi muốn làm gì? Ca ca ta đã không cần ngươi nữa, ngươi dựa vào đâu mà đụng đến đồ nhà ta?
Mẫu thân nói không sai, ngươi đúng là con sói trắng mắt, nuôi không quen!”
Ta bật cười, hóa ra, không phải tự nhiên mà Thẩm Kiều mặc sức tiêu xài tiền của ta, còn cố tình làm ta bẽ mặt.
Trong mắt nàng ta, việc ta gả vào Thẩm gia là một món hời lớn, số tiền đó vốn nên thuộc về nhà bọn họ.
“Thẩm Kiều, từ trong ra ngoài, toàn bộ y phục và trang sức trên người ngươi đều là do ta mua.
Nếu không muốn, cởi hết xuống rồi tránh đường!”
Sắc mặt Thẩm Trường Phong cực kỳ khó coi, từng chữ phát ra từ kẽ răng:
“Để nàng ta mang đi! Thẩm gia không thiếu chút đồ đó!”
Nhưng hắn không ngờ, ngoài 81 rương hồi môn, các binh sĩ còn đem hết đồ đạc đúng như danh sách: từ giường tủ, bàn ghế, chén trà, dụng cụ, đến cả nồi niêu xoong chảo.
Thậm chí, cả cá vàng trong hồ sen giữa viện cũng bị vớt sạch.
Khi ta bước ra đến cửa, sắc mặt Thẩm Trường Phong đã đen như đáy nồi, nghiến răng nói lớn:
“Lăng Ý Nồng, nàng nghĩ kỹ rồi chứ? Hôm nay bước ra khỏi đây, từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt mọi quan hệ!”
Ta không trả lời, chỉ chỉ vào cặp sư tử đá oai vệ ngoài cửa, thản nhiên nói với người phía sau:
“Còn sót một món lớn, đem đi nốt.”
7
Từ hôm đó, nữ quyến nhà họ Kỳ thường xuyên đến y quán của ta, thậm chí còn đề nghị góp vốn.
“Tại sao chúng ta phải giấu giếm khi đi khám bệnh?
Lăng muội muội đúng là người có lòng Bồ Tát, ai dám nói nàng nửa câu nhảm nhí, ta xé nát miệng kẻ đó!”
Ngày khai trương lại của Hạnh Lâm Đường, tiếng trống chiêng vang dội, người đến đông nghịt, không nhìn thấy điểm cuối.
Chúng ta tổ chức khám miễn phí trong hai ngày, thuốc men cũng được phát miễn phí.
Thế nhưng, Minh Nhi mắt tinh phát hiện một bà lão lén lút chui vào nội đường, cầm một chiếc túi vải nhét đầy dược liệu quý giá từ tủ thuốc, thậm chí những lễ vật mừng được tặng cũng không tha.
“Ê này! Lưu bà bà, bà đang làm gì thế?”
Bị bắt quả tang, bà ta không hề hoảng sợ, mà ngược lại, đứng thẳng lưng, thần sắc đầy ngang ngược:
“Sao? Minh Nhi, ngày đầu vào phủ, không phải chính bà già này dạy ngươi cách lấy lòng lão phu nhân sao?
Giờ chỉ lấy đi mấy món thuốc mà ngươi đã làm ầm lên à?