Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LIVE STREAM BÓI TOÁN - TÀ TRẬN TRIỆU SINH
Chap 3
"Mỗi thứ Sáu, streamer đều livestream. Nhấn follow để nhận thông báo. Ba quẻ đầu miễn phí, hiện còn hai quẻ, muốn kết nối thì nhấn vào trái tim nhỏ, tôi sẽ mở kết nối ngay."
Tôi bắt chước phong cách của những streamer mình từng xem, nhanh chóng kéo câu chuyện trở lại.
【Đáng ghét, chẳng lẽ tôi – một thành viên cao cấp – lại không có quyền biết sao?】
【Huhu, cô không xem chúng tôi là người nhà. Buồn quá, trừ khi lần tới kết nối với tôi, nếu không tôi sẽ buồn mãi.】
【Tính toán như vậy thì ở tận Hắc Long Giang tôi cũng nghe thấy.】
【Người này thực sự có bản lĩnh. Từ giờ, cô chính là người thân duy nhất của tôi trong giới tu tiên!】
【Hóng người tiếp theo quá.】
Dưới sức ép từ quản lý nền tảng, cuối cùng cư dân mạng cũng ngừng bàn về chuyện của Búa Ca.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, định mở lại kết nối thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa từ phía sau.
Tôi chào qua với mọi người trong livestream, đứng dậy đi mở cửa.
"Chào cô, xin hỏi đây có phải là Thẩm Thanh Niệm không?"
Cánh cửa vừa mở, tôi liền thấy hai người cảnh sát trong bộ đồng phục đứng trước mặt.
"Là tôi."
Thấy tôi gật đầu, viên cảnh sát đứng phía trước giơ chứng minh ra:
"Chúng tôi là người của Cục Công an thành phố F. Có vài câu hỏi muốn hỏi cô, mong cô hợp tác điều tra."
08
"Thẩm tiểu thư, thật ngại quá. Cảm ơn cô đã phối hợp."
Trước cửa đồn cảnh sát, viên cảnh sát trẻ lịch sự tiễn tôi ra về.
Cảnh sát triệu tập tôi không chỉ vì "sự cố" xảy ra với Búa Ca trong buổi livestream, mà còn vì vụ việc của ảnh hậu Tạ Tri Vi.
Nghe nói, khi tìm thấy Búa Ca, anh ta chỉ còn thoi thóp, nhưng chưa kịp đến bệnh viện thì đã qua đời.
Còn tôi – người dự đoán chính xác thời điểm anh ta chếc – lại cách hiện trường hơn 500km, không có thời gian gây án, nên đương nhiên bị loại khỏi danh sách nghi phạm.
Về phần ảnh hậu, cô thường sống ở thành phố A, cách xa nơi tôi ở – thành phố F – đến cả một miền Nam Bắc.
Qua điều tra, cảnh sát xác nhận rằng hai tháng gần đây tôi chưa hề rời khỏi thành phố F, nên nhanh chóng loại bỏ nghi ngờ.
Tôi không có khả năng gây án, nhưng lại hoàn toàn dự đoán chính xác hai vụ việc đầy kỳ bí.
Ánh mắt của các cảnh sát điều tra dành cho tôi cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn lên bầu trời đêm đen thẫm, khẽ thở dài.
Rõ ràng, với sự lan truyền của vụ việc liên quan đến Búa Ca và Tạ Tri Vi, những ngày tháng nhàn nhã nhận đơn lẻ tẻ và hoàn thành chỉ tiêu tối thiểu của tôi xem như đã chấm dứt.
"À, Thẩm tiểu thư."
Giọng của viên cảnh sát trẻ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta:
"Tôi nghĩ mình nên nhắc nhở cô, hiện tại cô đang rất nổi tiếng, cần chú ý đến giới hạn trong các buổi livestream!"
09
Sau một hồi rắc rối, khi tôi trở về đến nhà đã là hơn 10 giờ tối.
Nhìn đồng hồ còn hơn một tiếng nữa là đến nửa đêm, tôi vội vàng mở livestream.
Chỉ tiêu công việc chưa đạt, nếu không nhanh chóng, tôi sẽ phải làm thêm giờ mất.
【Sốc! Mỹ nữ bí ẩn xem bói trực tuyến, chỉ còn hai quẻ, ai nhanh tay thì được.】
Còn chưa kịp ngắm nghía cái tên livestream do mình chỉnh sửa tâm đắc, dòng bình luận đã cuồn cuộn kéo tới.
【Thần tiên đã trở lại! Thứ nhất! Thứ nhất! Thứ nhất! Chụp hình chung nào!】
【Ồ, streamer được thả ra rồi sao? (kèm icon chó giữ mạng sống)】
【Vừa xem lại replay, chỉ có thể nói người này đúng là có bản lĩnh, bái phục.】
【Thôi vào chủ đề chính đi, tôi không chờ được nữa rồi.】
【Chỉ mình tôi tò mò về tình trạng của Búa Ca à…】
【Người mới đến: phòng livestream này có chuyện gì, sao đông thế?】
【Hướng dẫn: "Tìm con ảnh hậu", "Bạo hành mèo và trẻ nhỏ của Búa Ca" là sẽ rõ.】
"Khụ khụ."
Tôi nhìn qua đồng hồ, hắng giọng, nhanh chóng vào trạng thái công việc:
"Streamer livestream vào thứ Sáu hàng tuần, mỗi lần ít nhất 5 quẻ, ba quẻ đầu miễn phí."
"Người mới đến nhớ follow, tìm tôi không lo lạc lối."
"Buổi livestream hôm nay gặp chút sự cố, vừa rồi tôi phải ra ngoài xử lý. Bây giờ chúng ta tiếp tục nhé."
"Hôm nay còn 4 quẻ, hai quẻ miễn phí. Ai muốn kết nối thì nhấn trái tim nhỏ, tôi sẽ mở kết nối ngay."
【Đùa! cái gì mà gọi là 'chút sự cố'?!】
【Ơ kìa? Sao chẳng ai kết nối thế?】
【Dì đây không bao giờ đánh bạc hay dính dáng đến chất cấm, nhường cơ hội này lại cho các bạn trẻ nhé, haha.】
【Ồ, streamer không đả động gì đến vụ kia à?】
【Streamer giỏi quá, tôi sợ cô ấy nhìn ra hôm nay tôi lén xem Tiểu Hoa nhà hàng xóm tắm.】
【Tôi cũng sợ bị cô ấy phát hiện hôm qua tôi liên tiếp giếc 18 mạng trong Liên Quân.】
Thấy chẳng ai gửi yêu cầu kết nối, tôi bắt đầu ngồi không yên:
"Streamer làm nhiều ngành nghề lắm nhé! Tương lai, tình duyên, phong thủy đều có thể xem được. Không thử sao?"
"Đa năng, tài giỏi, hai quẻ đầu lại miễn phí. Đúng là giá trị tuyệt đỉnh thời đại internet rồi!"
"Thật sự không ai thử sao?"
Dưới sự "dụ dỗ" của tôi, cuối cùng cũng có người gửi yêu cầu kết nối.
10
Xử lý đơn giản hai trường hợp hỏi về tiền đồ và một trường hợp hỏi về nhân duyên xong, thời gian đã gần 11 giờ 40.
Vì không có nội dung gì đặc biệt gay cấn, lượng người xem trong phòng livestream đã giảm đi đáng kể, số người chọn kết nối lại càng ít ỏi.
Tôi thở ra một hơi, chuẩn bị khích lệ mọi người mạnh dạn lên sóng thì một yêu cầu kết nối video đột ngột bật lên.
Tôi vội vàng nhấn nhận.
Màn hình hiện lên một khung cảnh tối tăm, đối diện là một bức tường cũ kỹ màu vàng sậm đã bong tróc từng mảng.
Từ phía bên kia truyền đến vài tiếng nói vui mừng:
"Kết nối được rồi, kết nối được rồi!"
"Tôi nghe Tiểu Long nhà tôi nói đại sư chuẩn lắm, mau hỏi đại sư đi!"
"Nghe bảo đại sư có tài lắm!"
"Đúng rồi, đây gọi là livestream, đại sư giờ đang nhìn thấy mọi người rồi."
Ngay sau đó, màn hình rung nhẹ hai cái, hai bóng người xuất hiện trước ống kính.
Đó là một cặp vợ chồng già, ăn mặc giản dị, tóc bạc trắng, vẻ mặt hốc hác.
"Ba mẹ, mau nói đi, nói với đại sư chuyện của Tiểu Diệu, để đại sư giúp tìm thằng bé."
Một giọng nữ lớn tuổi mang nặng âm hưởng vùng quê vang lên thúc giục.
"Đại sư, chào cô."
Người đàn ông lớn tuổi thoáng do dự nhìn vào màn hình, rồi mở lời:
"Cháu trai nhà tôi hôm nay buổi trưa nói là ra ngoài chơi với bạn, đến giờ vẫn chưa về. Điện thoại thì không gọi được, tôi muốn nhờ đại sư giúp tìm thằng bé."
"Thằng bé còn nhỏ, có thể đi đâu chứ? Cháu tôi trước giờ không đi lung tung, tầm này là đã về nhà ăn cơm rồi…"
Nói đến đây, giọng ông cụ nghẹn ngào.
Bên cạnh, bà cụ cũng không kìm được cảm xúc mà bật khóc theo.
"Bố mẹ nó còn đang làm việc ở xa, nếu thằng bé mà có chuyện gì, vợ chồng già chúng tôi cũng không sống nổi."
"Họ nói cháu tôi đến tiệm tạp hóa mua một bao thuốc rồi không thấy đâu nữa. Thằng bé nhà tôi ngoan lắm, không bao giờ hút thuốc."
"..."
Ghép nối từ những câu nói ngắt quãng của hai vợ chồng, tôi dần hình dung ra câu chuyện.
"Ông ơi, bà ơi, đừng lo lắng quá. Tôi nhất định sẽ giúp tìm cháu của ông bà, được không?"
Sau khi dịu dàng trấn an, tôi hướng về phía người cầm điện thoại hỏi tiếp:
"Người đang cầm điện thoại là con gái của ông bà đúng không? Chị biết rõ tình hình không?"
"Như chị thấy, ông bà lớn tuổi rồi, cảm xúc giờ đang rất kích động. Tôi có thể hỏi chị một số chi tiết được không?"
11
"Được chứ, tất nhiên được chứ. Chỉ cần tìm được Tiểu Diệu, gì cũng được."
Chẳng mấy chốc, máy quay được xoay về phía người phụ nữ.
"Tiểu Diệu trưa qua bảo sẽ đi chơi với bạn học, ăn đồ ngon, nói rằng lát nữa sẽ về nhà. Ai ngờ đến 5 giờ chiều, khi chúng tôi làm đồng về thì vẫn chưa thấy nó đâu."
"Ba tôi lo lắng, gọi điện thoại cho thằng bé, nhưng không liên lạc được. Lúc đi, điện thoại nó còn đầy pin."
"Chúng tôi ở nhà đợi thêm chút nữa, nhưng gọi mãi vẫn không được. Thấy trời sắp tối, cả nhà vội vàng gọi họ hàng, bạn bè cùng đi tìm, nhưng không có tung tích gì."
"Mẹ, chẳng phải người ở tiệm tạp hóa đã thấy Tiểu Diệu sao?"
Một giọng nam trẻ tuổi bên cạnh nhắc khẽ.
"À đúng rồi."
"Ông chủ tiệm tạp hóa đầu làng nói đã thấy Tiểu Diệu, còn bảo chiều qua thằng bé đến mua một bao thuốc. Nhưng thằng bé nhà tôi ngoan lắm, làm gì có chuyện hút thuốc?"
"Tiểu Diệu xưa nay rất ngoan. Bố mẹ nó không ở nhà, tôi là người trực tiếp trông nó lớn lên. Đây là lần đầu tiên nó về trễ thế này, làm sao có chuyện hút thuốc được?"
"Thằng bé nhà chị năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tôi cắt ngang lời kể của người phụ nữ.
"13 tuổi, mới học lớp 7 thôi."
"Chị nói rõ ngày tháng năm sinh, nơi sinh và họ tên đầy đủ của cháu bé được không?"
Sau khi nhận được thông tin, tay tôi khẽ động dưới bàn.
Trong giây phút im lặng ấy, bình luận trong phòng livestream bắt đầu sôi nổi trở lại.
【Con trai tuổi này hút thuốc thì cũng không có gì lạ, chỉ là người lớn không biết thôi.】
【Hút thuốc thì hút thuốc, nhưng trễ thế này chưa về thì gia đình lo lắng cũng đúng mà.】
【Giới trẻ bây giờ nghịch ngợm quá đi.】
【Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chắc trong tiệm net là tìm ra.】
【Này các anh chị, gia đình họ đã nói rõ thằng bé ngoan lắm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện. Đừng cứ nghĩ người khác giống mình chứ!】
【Đúng vậy, nhỡ thằng bé gặp chuyện thì sao? Mấy người xem náo nhiệt thì chẳng biết sợ gì.】
Rút tay về, lòng tôi dần nặng trĩu.
Không để ý đến màn tranh cãi đang nổ ra, tôi trầm giọng hỏi người bên kia màn hình:
"Mọi người đã báo cảnh sát chưa?"
12
Bên kia đột nhiên im lặng.
"Vì quá vội vàng nên hôm nay quên mất phải báo cảnh sát."
Người phụ nữ trả lời, giọng có phần lúng túng.
"Chuyện như thế này, tốt nhất nên báo cảnh sát trước tiên."
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh hết mức có thể:
"Thế này đi, mọi người hãy ra ngoài báo cảnh sát trước đã."