Lưỡng Tâm Đồng

Chương 1



Ngày đầu tiên ta gả vào phủ Tướng quân, phu quân ta liền bỏ mình ngoài sa trường.

Ta ôm bài vị của hắn, khóc lóc thảm thiết hơn bất cứ ai.

Khắp thiên hạ đều xót thương cho số mệnh bi ai của ta.

Nhưng đến đêm khuya, ta lại ngồi đếm bạc phúng viếng phu quân mà cười đến mất ngủ.

Khoảng thời gian sau đó, những tháng ngày làm quả phụ của ta cũng vô cùng viên mãn.

Hôm nay ta chạm thử cơ bụng của thị vệ trong phủ, ngày mai mở một cửa tiệm, ngày kia nghe tiểu quan hát khúc.

Cho đến một ngày.

Thị vệ bỗng chốc hóa thân, trở thành tướng công đoản mệnh vốn đã “chết đi sống lại” của ta.

Hắn cưỡi trên lưng con ngựa cao to, nhìn ta cười lạnh lẽo:

“Man Man, số bạc phúng viếng người phu quân quá cố này của ta, nàng còn đủ xài không?”

1

Hôm nay là ngày đầu thất của Thẩm Tiêu Hành.

Ta ôm bài vị của hắn trong lòng, vừa tung tiền giấy vừa khóc lóc bi thảm.

Trong tiếng khóc thảm thiết, lời nói nào cũng như máu rơi:

“Phu quân ơi, chàng thật nhẫn tâm! Chàng sao nỡ bỏ lại một mình thiếp, chàng bảo thiếp làm sao sống nổi!”

Trên Trường An Nhai, ai trông thấy cũng không nỡ nhìn thêm, chỉ có thể lắc đầu than thở một câu đáng thương.

Người người đều biết Thẩm tướng quân bảy ngày trước đã tử trận tại Ngọc Lâm Quan.

Hắn giao tranh đến phút cuối, cuối cùng ngay cả thi hài hoàn chỉnh cũng chẳng giữ được.

Chiến báo được đưa về Thẩm phủ đúng vào ngày đại hôn của ta và Thẩm Tiêu Hành.

Khăn voan còn chưa kịp vén, ta đã thành quả phụ.

Không chỉ thế, ta còn cự tuyệt thánh chỉ ban hôn lần nữa, quyết ý ở lại Thẩm gia.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ta không những lo liệu hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành mà còn thay hắn nắm giữ việc bếp núc, gắng gượng duy trì thể diện cuối cùng của Thẩm gia.

Nhưng có điều người đời không hề hay biết, kỳ thực ta chỉ là kẻ thay thế.

Từ gia năm xưa cùng Thẩm gia từng chỉ phúc vi hôn, người đính ước với Thẩm Tiêu Hành vốn là tỷ tỷ đích xuất của ta.

Tuy tỷ ấy chưa từng gặp Thẩm Tiêu Hành nhưng cực kỳ chán ghét võ tướng.

Nhất là khi nghe đồn hắn có tướng mạo hung ác, tính tình thất thường, tâm trạng vui buồn bất chợt liền thẳng tay giết người, nói chung cứ mở mắt ra là giết.

Tỷ ấy sợ đến nỗi lâm bệnh nặng, thổ huyết, thà chết chứ nhất quyết không chịu gả cho Thẩm Tiêu Hành.

Thế là ta -  nữ nhi thứ xuất được nuôi tại biệt trang chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi vào kiệu hoa.

Nhưng ta cũng chẳng tình nguyện chút nào, thậm chí còn hơi khiếp sợ.

Nghe tin Thẩm Tiêu Hành đã chết, ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Ngày ta gả đến đây.

Khắp phủ Tướng quân phủ một màu trắng xóa, kẻ khóc tang thì khóc, kẻ treo cổ thì treo cổ.

Chỉ riêng ta là thật sự khóc không nổi.

Nhưng vừa tận mắt thấy số của cải, châu báu triều đình cấp cho thân quyến của người tử trận, ta không nén nổi kích động.

Dưới lớp hỉ bào, tay ta phải cấu mạnh vào đùi để cố nín cười.

Đời người có ba điều hỷ: Thăng quan, phát tài, phu quân bỏ mạng.

Không ngờ, ta vừa thành thân đã hưởng đủ.

Cuộc đời quả thật dễ như trở bàn tay!

2

Có lẽ do ta diễn quá lố, hoặc do mấy hôm nay thật sự mệt mỏi, mà vừa bước chân vào Thẩm phủ, hai mắt ta bỗng tối sầm, suýt té xuống đất.

“Phu nhân, cẩn thận!”

Một nam nhân áo đen đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy ta, cánh tay vững chãi vô cùng.

Ta nhìn cho rõ.

Tuy y mặc y phục thị vệ trong phủ, song tướng mạo lại thanh tú, trông rất ưa nhìn.

So với Vương Nhị mặt rỗ ở biệt trang của ta thì quả thực so không nổi.

Ta có chút ngạc nhiên.

Từ khi ta đến Thẩm phủ, ngoài lão quản gia và đám nha hoàn thì rất ít khi ta thấy người khác ở tiền viện.

Không ngờ trong phủ lại có một thị vệ dễ nhìn đến thế.

Ta khẽ khàng ngã vào lòng y, hai mắt nhắm nghiền, lập tức giả vờ ngất lịm.

Thị vệ kia nhíu mày, giọng nói trầm thấp đầy nội lực khiến lòng người như dao động:

“Phu nhân, thuộc hạ đắc tội.”

“Để ta đưa người về phòng trước, mau đi mời đại phu!”

Y bế xốc ta lên rồi sải bước về phòng, vòng tay vững chãi rộng lớn vô cùng.

Trong lúc ra sức bám víu, ta còn chạm vào được cơ bụng của y.

Tiểu tử này.

Luyện tập cũng không tồi!

Ta tựa vào vòng tay rộng lớn ấy, dọc đường âm thầm chiếm chút tiện nghi, dù mắt giả vờ nhắm nhưng trong lòng cười như nở hoa.

Đến khi được đặt xuống giường, ta bèn giả bộ khẽ khàng tỉnh lại.

Thế mà thị vệ kia vẫn chưa đi.

Y cùng nha hoàn cùng đứng ngoài cửa trông chừng, bóng lưng thẳng tắp tựa tùng xanh, ngắm nhìn rất chi là ưa mắt.

Tướng mạo anh tuấn, võ công cao cường, lại còn trung thành.

Vì sao ta không kéo y về viện của mình nhỉ?

Ta lập tức nghĩ ra kế.

“Ngươi ở viện nào? Tên gọi là gì?”

“Bẩm phu nhân, thuộc hạ mới đến, tên là A Tiêu.”

Thì ra y tên là A Tiêu.

Ta yếu ớt ôm lấy ngực, len lén liếc qua y bằng khóe mắt:

“Dạo này đêm nào ta cũng bị kinh sợ, tim đập loạn xạ, nếu điều ngươi đến viện của ta thì ngươi có bằng lòng chăng?”

A Tiêu lập tức cự tuyệt, lạnh nhạt đáp:

“Thuộc hạ là nam nhân bên ngoài, e việc này không ổn.”

3

Quả nhiên y sẽ nói như thế.

Có gì mà không ổn.

Ta thấy cực kỳ ổn đấy chứ.

Chỉ trong nháy mắt, hai hàng lệ của ta đã rơi lã chã:

“Ngươi ngoài miệng nói tôn ta là phu nhân, nhưng lại không nghe lệnh điều động của ta.”

“Trong Thẩm phủ có kẻ không phục ta, ta hiểu.”

“Nếu tướng công ta còn tại thế thì ta nào phải chịu bao ấm ức như thế này, phải nhìn sắc mặt người khác khắp nơi như vậy.”

Ta diễn xuất vô cùng chân thật.

Đến mức nha hoàn Như Ý cũng nghe không xuôi tai:

“Ngươi mới đến mà dám to gan cãi ý phu nhân!”

“Được hầu hạ tận bên cạnh phu nhân là phúc phận của ngươi!”

A Tiêu hiển nhiên không nghĩ ta sẽ chơi chiêu này.

Y đành bất đắc dĩ chắp tay hành lễ:

“...Thuộc hạ không dám, sẽ nghe theo sắp xếp của phu nhân.”

Ta núp sau ống tay áo giả vờ lau lệ, trong khi khóe môi đã khẽ nhếch, nở nụ cười đắc ý.

4

Sau khi điều A Tiêu qua đây, viện của ta càng thêm đẹp mắt.

Nhưng những ngày làm quả phụ của ta chỉ mới bắt đầu.

Chỉ một thị vệ nho nhỏ sao có thể làm thỏa lòng ta cho được?

Rất nhanh, ta liền tính toán ra chiêu khác.

Sau khi Thẩm Tiêu Hành mất, danh vọng mà hắn để lại chỉ có thể duy trì trong một thời gian, không thể kéo dài trăm năm.

Ta nhất định phải dùng số bạc phúng viếng kia để gây dựng cơ đồ, lúc có chỗ đứng của chính mình thì mới thật sự vững dạ.

Nghĩ như thế, ta bèn mua lại một cửa hàng phấn son ở phía nam thành.

Trước kia ở biệt trang, ta không được hầu hạ tử tế, dăm ba bữa lại bị bỏ đói.

Khi ấy, ta thường vụng trộm tết vòng hoa mang ra ngoài bán kiếm ít tiền.

Lâu ngày mưa dầm thấm đất, ta cũng học hỏi được kha khá.

Giờ đã có vốn liếng và tự do, cuối cùng ta có thể trải nghiệm cái cảm giác làm bà chủ.

Ngay đến Như Ý cũng kinh ngạc trước những màu phấn ta pha, chúng đều tươi sáng đẹp đẽ:

“Phu nhân ơi, người còn biết làm cả thứ này nữa ư! Giỏi thật!”

“Hồi xưa phủ Tướng quân cũng từng phát mấy vòng hoa nho nhỏ, xinh xẻo thế này! Nhưng chỉ được đúng một lần, sau thì không thấy nữa.

“Thế nhưng, tay nghề của phu nhân đúng là đệ nhất vô nhị!”

Ta được khen đến mức lâng lâng nên liền vung tay tặng nàng ấy hai hộp.

Không biết A Tiêu đã đứng đằng sau tự khi nào.

Y chăm chú nhìn màu phấn son ta cầm, chợt, khẽ thốt lên:

“Xưa nay chỉ nghe nói thiên kim Từ tướng đa tài diễm lệ, không ngờ phu nhân còn khéo tay như vậy.”

Ta nghe thấy liền làm bộ như sắp khóc, cuống cuồng bổ sung:

“Đây là thứ ta học vì Thẩm lang.”

“Các người không biết đó thôi, khi ta chưa xuất giá đã âm thầm đem lòng ngưỡng mộ Thẩm lang rồi.”

“Trước kia ta thường mơ tưởng cảnh tượng hạnh phúc sau khi thành hôn với chàng.”

Chương tiếp
Loading...