Lưỡng Tâm Đồng

Chương 2



“Mỗi sáng ta đều dậy sớm giúp chàng chải đầu mặc áo, chàng vẽ mày điểm son cho ta…”

“Nếu thật sự được như vậy thì tốt biết bao.”

Chính ta cũng suýt buồn nôn vì những lời nói dối do mình bịa ra.

Đáng tiếc, chỉ có Như Ý bị ta lừa.

Mắt nàng đỏ hoe ôm lấy ta, than thở không ngớt.

Còn A Tiêu chẳng hiểu sao lại khẽ nhướng mày, điềm nhiên đứng nhìn.

Dường như y đã nhìn thấu tỏ tài diễn kém cỏi của ta, nhưng lại cố ý không vạch trần.

Ta vội nép sau ống tay áo, giả vờ tang thương tột độ để che đậy sự chột dạ.

5

Trời chập tối, sau khi rời tiệm phấn son, ta chú ý thấy một chỗ mới khai trương gọi là Nam Phong quán.

Trước đây nghe người ở biệt trang kháo nhau rằng, các tiểu quan trong Nam Phong quán đều vô cùng tuấn tú, lại mang thân thế đáng thương.

Chỉ cần ngươi chi tiền thì họ sẵn sàng ca hát nhảy múa, chuyện gì cũng chiều.

Từ nhỏ đến lớn ta chưa mấy khi được ra ngoài nên nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ.

Vả lại, biết đâu ở trong đó lại có cơ hội hợp tác với tiệm phấn son của ta, há chẳng vẹn cả đôi đường ư?

Ta quyết định ngay tại chỗ, nhưng A Tiêu và Như Ý vẫn theo sát bên ta nên khó mà đi thẳng vào đó.

Ta bèn khe khẽ ho một tiếng:

“Hai người cứ về phủ trước đi, ta muốn đến thăm Thẩm lang.”

Mộ y phục của Thẩm Tiêu Hành được chôn gần đây để mọi người đến dâng hương.

Ta mượn cớ ấy đánh lạc hướng họ, đội mũ che rồi ung dung bước vào Nam Phong quán.

Sau khi vào trong, ta liền gọi ngay tiểu quan nổi danh nhất do bà chủ đề cử.

Quả nhiên, gương mặt người này xinh đẹp yếu ớt, đáng thương không hề khác lời đồn.

Lại còn mang số phận éo le.

Nghe đâu hắn bị chính phụ thân ruột bán vào đây.

Ta ngẫm lại, bản thân mình cũng nào hơn gì.

Bị nuôi ở biệt trang mười mấy năm, đột nhiên bị gọi về phủ, rồi bắt thay tỷ tỷ gả cho người mình không thích, còn khác với bị bán hay sao?

Chỉ là ta may mắn hơn, vừa vào cửa đã “tiễn” được phu quân.

Hai kẻ đồng bệnh tương liên liền ôm nhau khóc rấm rứt.

Nói đến xúc động, ta hào phóng hứa sẽ chuộc thân cho tiểu quan, còn vớ lấy bình rượu trên bàn rồi tợp vài ngụm cho thấm giọng.

Mấy chén rượu trôi xuống, cả mặt lẫn người ta đều nóng ran.

Trong mắt, bóng tiểu quan từ một hóa thành hai, dần dần mờ nhòe đi.

Bây giờ ta chỉ muốn tìm chỗ nào mát lạnh để dán cơ thể lên cho dịu đi.

Không rõ bao lâu sau, ta nghe ầm một tiếng như sét đánh ngang tai.

Dường như ta nghe thấy tiếng tiểu quan thét gào thê thảm.

Còn có cả giọng A Tiêu nghiến răng kêu tên ta:

“Từ Oanh Oanh! Ngươi giỏi lắm!”

Ta mông lung mở mắt, chỉ thấy A Tiêu ở gần ngay trước mặt như muốn xông lên bắt lấy ta.

Ta khịt mũi khinh thường, lại bị y tóm chặt mắt cá chân kéo tuột vào vòng tay mình.

Giữa lúc trời đất chao đảo, ta bị A Tiêu vác lên lưng.

Nhưng ta vẫn chưa chịu yên,miệng không ngừng kêu nóng, tay bấu vào tai y hòng hạ nhiệt.

A Tiêu nào buồn đáp lại.

Ta đành ôm sát tấm lưng ấy, ghé môi sát tai y:

“Ta không muốn về Thẩm phủ.”

Ta chau mày, rên rỉ ấm ức:

“Tuy chỗ đó cho ta rất nhiều rất nhiều bạc, nhưng đêm nào ta cũng gặp ác mộng khi ngủ trong đó, sợ một ngày bệ hạ đột nhiên hạ chỉ bắt ta tuẫn táng…”

“Ta còn sợ Thẩm Tiêu Hành hóa thành quỷ trở về tìm ta.”

“Cầu xin ngươi đừng đưa ta về.”

A Tiêu sững người, song bước chân không hề khựng lại.

“Ta rất nóng.”

Hai tay ta dần dần vòng qua cổ y.

Dòng khí mát lạnh này khiến ta không kìm được mà xoay người dán chặt vào.

Ta ngước mặt, giọng run run mang theo chút quyến rũ bất thường, khe khẽ nài nỉ:

“A Tiêu, ta khó chịu, ngươi hôn ta được không?”

Lần này, bước chân y dừng hẳn.

6

Ta dường bị như lạc giữa sa mạc khô cằn, còn A Tiêu chính là mạch suối duy nhất ở đó.

Y không đáp lời, chỉ cõng ta tiến bước nhanh hơn.

Hình như ta nghe tiếng Như Ý kêu thất thanh, còn có giọng A Tiêu ẩn nhẫn trầm thấp, dặn dò nàng:

“Nếu muốn giữ mạng nàng thì chớ đem chuyện sắp xảy ra nói ra ngoài.”

“Mau chuẩn bị một thùng nước đá!”

Như Ý sợ hãi làm theo, rồi đứng canh ngoài cửa.

A Tiêu khóa chặt phòng từ bên trong.

“Nàng phải nhìn cho rõ ta là ai.”

“Ngươi là A Tiêu.”

Cả người dán vào tấm lưng rắn chắc của A Tiêu, toàn thân ta như được giải nhiệt.

Nhưng ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể vẫn cháy ngùn ngụt, nó tựa hồ nhắc nhở ta cần nhiều hơn thế.

Dựa vào những biểu hiện kỳ lạ này, ta đoán ngay mình trúng phải loại dược mê tình thường xuất hiện trong thoại bản.

Trước kia chỉ nghe đồn Nam Phong quán dùng thứ dược ấy để khuấy động phong tình.

Không ngờ lại mạnh mẽ đến thế.

A Tiêu giữ chặt bàn tay đang làm loạn của ta:

“Hãy nghe ta nói.”

“Dược nàng trúng dược gọi là ‘Bán Nhật Hoan’, giải dược khó tìm.”

“Nếu mặc kệ không lo, nhẹ thì thân thể tàn phế, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.”

“Thân phận ta và nàng khác biệt, ta không thể dùng cách ấy để giải độc cho nàng.”

“Chỉ có thể tạm dùng biện pháp phụ trợ giúp nàng qua cơn nguy kịch.”

“Nàng hãy suy nghĩ kỹ, nghe cho rõ.”

Ta lập tức vòng tay ôm chặt y, lấy hành động làm câu trả lời.

Người đang ôm lấy ta hẳn đã hiểu ý.

Liền đó, A Tiêu gỡ bỏ ngoại bào của ta xuống đến thắt lưng, chỉ chừa lại chiếc yếm che thân.

Chuyện sau đó chẳng khác gì bao tình tiết nóng bỏng trong thoại bản.

Tuy chưa từng ăn thịt heo, nhưng xem heo chạy thì cũng rõ.

Ta vui mừng ngửa mặt, chờ được A Tiêu hôn môi.

Thế nhưng nụ hôn chờ đợi mãi chẳng hề đến.

Cánh tay lực lưỡng của A Tiêu nâng bổng ta lên không chút ôn nhu.

“Này, đã nói giải dược đâu rồi?”

Lời phản kháng của ta trở nên vô dụng.

“Sao ngươi không hôn ta mà xách ta lên làm gì?”

Giây tiếp theo, ta chẳng khác gì con heo bị tống vào nồi, bị A Tiêu nhẫn tâm nhấc bổng, dúi thẳng xuống bồn gỗ.

7

Phương pháp của A Tiêu tuy thô bạo nhưng vô cùng hiệu quả.

Độc tính trên người ta nhanh chóng được giải trừ.

Khi ta cho gọi A Tiêu vào lại, y đã chỉnh trang gọn gàng.

Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, hơi ngẩng cao cằm ra hiệu y mở chiếc rương kế bên.

Bên trong toàn là vàng.

“Ý của phu nhân là gì?”

“Đây là phần thưởng cho ngươi.”

Ta ung dung bước đến bên y, chậm rãi nói rõ ý định:

“Hôm nay ngươi làm tốt lắm.”

“Ngươi yên tâm, chuyện này ngoài ngươi, ta và Như Ý sẽ không có ai khác biết được.”

Ta ngỡ rằng kế hoạch đã rất hoàn hảo, nhiêu đây vàng bạc cũng đủ dỗ dành A Tiêu.

Thế nhưng y vẫn đứng yên không nhận lấy, cười lạnh:

“Phu nhân luôn miệng nói mình vì thương nhớ tướng quân, thế nhưng hôm nọ lại lừa ta và Như Ý, lấy tướng quân ra làm cớ, một mình đến Nam Phong quán nên mới trúng dược.”

“Trong những lời phu nhân nói, có câu nào là thật không?

“Phu nhân làm vậy không thấy hổ thẹn với tướng quân đã mất ư?”

8

A Tiêu dường như đang rất giận.

Bình thường y vốn ít khi bộc lộ cảm xúc, giờ đây từng lời lại ngập tràn nộ khí, giống như ta đã gây nên tội trạng gì kinh khủng với Thẩm Tiêu Hành.

Ta nghĩ mãi không thông.

Y đâu phải Thẩm Tiêu Hành, cớ gì lại kích động như thế?

Ta cũng hơi bực mình:

“Đường đường là tân nương, ta tự thấy mình đã hết lòng làm tròn bổn phận, lo liệu xong hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, cũng sắp xếp ổn thỏa cho Thẩm phủ.”

“Hơn nữa, chuyện ta vào Nam Phong quán cũng là để tìm cơ hội làm ăn, ta với tiểu quan ấy cũng không hề xảy ra chuyện gì… Vậy ta có lỗi gì với Thẩm Tiêu Hành?”

A Tiêu đột ngột ngắt lời:

“Nếu chỉ muốn kiếm cơ hội làm ăn thì vì sao người không mang ta theo cùng?”

“May mà ta quay lại giữa chừng mới phát hiện gã tiểu quan kia đang giở trò. Lúc ta vào phòng, hắn đã định tháo đai áo của phu nhân.”

“Hiện giờ, xương cốt Thẩm tướng quân còn chưa lạnh, nguyên nhân tử trận vẫn chưa tỏ tường. Phu nhân không lo kẻ thù tìm đến, cũng chẳng quan tâm an nguy của chính mình ư?”

Lông mày lúc này cau chặt trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...