Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưỡng Tâm Đồng
Chương 4
Tiếc thay ta là kẻ nói dối chẳng biết chớp mặt.
Thấy xung quanh không có bóng ai, ta nhón chân, nhanh như chớp hôn nhẹ lên má y, ghé môi thầm thì bên tai:
“Ngốc quá, ta lộ rõ đến vậy mà ngươi còn không nhìn ra ư.”
“Người ta thầm mến chính là ngươi đó.”
14
“A Tiêu, chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn đi.”
Ta lại khẽ dụ dỗ y.
Thừa lúc kề sát, ta thoáng trông thấy phía sau tai y dường như có một đường sẹo mảnh chạy dọc theo quai hàm xuống cổ, bình thường khó ai nhìn rõ.
Ta toan giơ tay chạm vào liền bị A Tiêu chộp lấy cổ tay:
“Ta đồng ý.”
Y lại nhận lời bất ngờ đến thế ư?
Niềm hoan hỉ dâng trào trong nháy mắt, ta tức thì quên bẵng dấu vết kia, chỉ nóng lòng hỏi:
“Vậy bao giờ chúng ta rời đi?”
“Ba ngày nữa, giờ Mão, phu nhân hãy đứng đợi trước cổng phủ Tướng quân.”
A Tiêu ngắm dáng ta mừng rỡ, rồi chậm rãi nói:
“Ta chỉ là kẻ võ biền nghèo rớt mồng tơi, phu nhân theo ta thì sau này không còn tiền phúng viếng đâu. Thậm chí có khi bữa no bữa đói nữa.”
“Nàng nghĩ kỹ chưa?”
Y cố tình nhấn giọng mấy tiếng “tiền phúng viếng.”
Muốn dò xét ta ư?
Ta bèn nghiêm nghị gật đầu, tỏ rõ quyết tâm.
15
Đêm trước hôm khởi hành, ta ngủ một giấc say sưa, không hề biết chuyện đang xảy ra ngoài sân…
Như Ý thức giấc, mắt nhắm mắt mở cửa đi ra, vừa đến cửa đã thấy một đám đen ngòm, suýt hét toáng lên.
“Ma…”
Nha đầu căng mắt nhìn, nhận ra nam nhân cao lớn đứng đó thì lập tức khuỵu xuống:
“Tướng… Tướng quân…”
Thẩm Tiêu Hành khẽ nhíu mày chỉ tay vào gian trong, rồi làm động tác im lặng.
Như Ý lập tức hiểu ý, biết hắn muốn nàng đừng đánh thức phu nhân.
Nàng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ánh trăng chiếu xuống soi rõ bóng dáng Thẩm Tiêu Hành.
Hóa ra tướng quân vẫn còn sống, chưa hề qua đời.
Trời ơi!
Chợt nhớ đến việc phu nhân ban ngày lén rủ mình bỏ trốn, Như Ý bỗng luống cuống, vội dập đầu thú tội:
“Đại nhân, nô tỳ thật sự chẳng dám giúp phu nhân chạy trốn, có đất trời chứng giám!”
Thẩm Tiêu Hành nhướng mày:
“Nàng ấy cũng đã hỏi ngươi?”
Một chữ “cũng” khiến Như Ý chẳng hiểu mô tê gì.
Chỉ thấy tướng quân khẽ gật đầu, cất giọng trầm trầm:
“Ngươi làm tốt lắm.”
“Đêm nay không cần trực, về phòng ngủ đi.”
“Sáng mai, mặc cho phu nhân gây rối thế nào thì ngươi cũng đừng ra, lại càng không được cản nàng, rõ chưa?”
16
Ba ngày sau, vào giờ Mão
Ta khoác túi hành lý nhỏ, đi trên đường mà chẳng gặp phải trở ngại nào, đúng hẹn xuất hiện trước cổng phủ Tướng quân
Lúc này, sương mờ sớm mai vẫn chưa tan hết
Ta chờ mãi chờ mãi, chợt nghe trong màn sương vọng lại tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần.
“A Tiêu, là ngươi đúng không?”
Ta hạ thấp giọng gọi y, nhưng lập tức nhận ra có chỗ không đúng.
Tiếng vó ngựa không chỉ của một con mà ước chừng có bốn năm người đang tiến lại.
Ta quay lưng muốn bỏ đi, song chẳng kịp nữa.
Sau lưng vang lên thanh âm quen thuộc xuyên qua sương mờ, khiến ta sững lại tại chỗ.
“Phu nhân đi vội thế, định tới đâu?”
Ta nhận ra đó chính là giọng A Tiêu bèn mừng rỡ ngoảnh đầu lên.
Nhưng trước mắt là mấy kẻ mang mặt nạ cùng kiểu để che hết dung nhan.
Ta để ý thấy trên tay áo họ chính là ký hiệu của phủ Tướng quân.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chẳng lẽ A Tiêu đã bán đứng ta?
Sự sợ hãi khiến hai chân ta mềm nhũn
Kẻ đi đầu đang cưỡi ngựa cao to, hắn đón lấy tia nắng sớm rồi đến bên ta
Ngũ quan của hắn thoáng giống A Tiêu, nhưng cốt cách lại càng cương nghị hơn.
Mắt đen khi ngẩng lên toát ra lẫm liệt sát khí như giữa chốn sa trường.
Lúc này, hắn chỉ yên lặng nhìn ta chằm chặp.
Thẩm Tiêu Hành khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Man Man, số bạc phúng viếng ‘phu quân quá cố’ của nàng, nàng tiêu xài thế nào rồi?”
Ta sực hiểu, Thẩm Tiêu Hành vừa gọi nhũ danh của ta.
Thì ra hắn chính là A Tiêu.
Mọi tính toán lập tức tan vỡ.
Có ai ngờ hắn lại giả chết, ẩn thân trong chính phủ Tướng quân như vậy chứ?
Kẻ lừa đảo đáng hận!
“Chẳng lẽ phu quân thật sự trở về?”
Thế trận ép buộc khiến ta đành cúi đầu, vội vã rơi nước mắt, giả vờ như khóc vì vui mừng.
Thấy thẩm Tiêu Hành tung mình xuống ngựa, ta liền ôm chầm lấy hắn, vừa sụt sùi vừa bôi đầy nước mắt nước mũi lên tay áo hắn:
“Hu hu, chàng nói lung tung gì thế… Bạc phúng viếng nọ kia, thiếp chỉ cần chàng bình an…”
Phụt!
Nào ai vui nổi khi “phu quân đã khuất” bỗng dưng sống dậy.
Nghe tiếng động, gia nhân trong phủ liền đổ ra vây quanh khóc ầm ĩ, như thể Thẩm Tiêu Hành vừa chết thêm lần nữa.
“Tướng quân đã trở về!”
“Chính là Thẩm tướng quân!”
“Thật may mắn, đại nhân vẫn còn sống!”
…
Nhân lúc mọi người đổ dồn sự chú ý về hắn, ta rón rén lùi về phía sau định chuồn đi.
Nhưng bàn tay rắn chắc của hắn đã chụp lấy cổ tay ta, không để ta có đường thoát:
“Phải rồi.
“Hôm qua có kẻ tên A Tiêu trong phủ bảo rằng, giờ Mão hôm nay phu nhân sẽ đứng chờ ta tại đây.”
Từng câu từng chữ tựa như ngầm tố cáo ta từng muốn cùng gã thị vệ ấy “cao chạy xa bay”.
Ta sợ hãi buông thõng mắt.
Hắn bắt gặp vẻ căng thẳng trên gương mặt ta, khóe môi liền toát nét cười khó đoán:
“Tin tức chính xác như vậy, hẳn phải được thưởng.”
17
Nửa khắc sau.
Ta quỳ trong từ đường nhà họ Thẩm, còn chủ động soạn sẵn hưu thư dâng lên.
Ta không có nhà ngoại làm chỗ dựa, lại tạo nên nhiễu sự ở nhà phụ quân, kết cục dành cho ta vốn sẽ chẳng khá hơn mẫu thân ngày xưa.
Nhưng ta vẫn khát khao được sống.
Khi Thẩm Tiêu Hành bước vào, ta đã chuẩn bị đủ mọi điều kiện để thương lượng.
Đôi giày đen của hắn dừng ngay trước mặt ta:
“Nói mới nhớ, cái kẻ tên A Tiêu ấy còn kể ta nghe vài chuyện, Man Man có muốn nghe không?”
Thẩm Tiêu Hành hỏi rất chậm tựa như đặt ta lên bếp lửa, chẳng thể để ta dễ chịu.
Ta cắn răng cúi sấp xuống, quyết tâm dứt khoát một phen:
“Đúng vậy, thiếp thích A Tiêu.”
“Song thiếp không biết chàng còn sống, nên mới nảy sinh tình cảm với người khác.”
“Như thế hẳn cũng hợp lẽ thường đúng không?”
“Hơn nữa, A Tiêu lại chính là Thẩm lang, chuyện này càng cho thấy thiếp không tham vinh hoa phú quý, chỉ thích con người của chàng thôi.”
Những tháng năm nương nhờ kẻ khác đã dạy ta giỏi nhìn sắc mặt.
Nay đối diện Thẩm Tiêu Hành, ta lại càng thuần thục hơn.
Ta tung đòn cuối:
“Chính chàng lừa người trước, thiếp có tội tình gì chứ?”
Thẩm Tiêu Hành “ừ” nhẹ:
“Xem ra, lỗi đúng thật là ở ta.”
Hắn kéo chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu ta ngồi xuống:
“Man Man nói từng ái mộ ta, rồi lại động lòng với A Tiêu.”
“Phải chăng vì A Tiêu vượt trội hơn ta?”
Ta âm thầm cắn răng
Hắn hỏi câu nào cũng cài bẫy vào đó làm ta khó đáp cho trôi.
“Sao không nói?”
Thẩm Tiêu Hành nheo mắt cười:
“Vậy là nàng đều thích cả hai, hay là không thích ai?”
Câu nói cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối
Ta sợ đến toát mồ hôi.