Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưỡng Tâm Đồng
Chương 3
Ta khẽ nheo mắt, thoáng ngửi thấy mùi vị “ghen tuông.”
Lẽ nào… A Tiêu đã nảy sinh tâm tư khác với ta?
9
Người đời thường bảo, nam nhân không thể nuông chiều, càng chiều càng lấn tới.
Ta quyết định “bỏ đói” kẻ không biết điều này.
Dẫu y là thị vệ đẹp trai nhất, dáng vóc tốt nhất phủ Tướng quân thì thiên hạ cũng đâu thiếu người ưu tú hơn.
Ta nào thể vì A Tiêu mà tự trói tay chân mình.
Vậy là ta bảo Như Ý gọi thêm mấy thị vệ nữa tới hầu hạ.
Những lúc rảnh, ta lại ngồi trong đình ung dung thưởng nho, rồi lần lượt sai họ đọc sổ sách cho mình nghe.
Riêng A Tiêu thì ta cố ý bỏ mặc, để y đứng yên dưới nắng chói.
Bóng hình y vẫn sừng sững, mắt cụp xuống, mặt không biểu cảm, không hề tỏ vẻ dao động trước hành động phớt lờ của ta.
Ta bất giác đăm chiêu.
Chẳng lẽ ta đã nghĩ quá nhiều?
Đêm đến, ta lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được.
Nhân ánh trăng thanh mát, ta khoác áo bước ra ngoài dạo, bỗng thoáng thấy một bóng đen lướt qua mái nhà.
Ta lùi mình nấp sau tường, nhặt ngay cái xẻng bên cạnh, rồi rón rén bám theo.
10
Bóng đen tiến về phía thư phòng.
Ta không khỏi kinh ngạc:
【Nếu chỉ là kẻ trộm tầm thường thì hà cớ gì lại xông thẳng vào thư phòng?】
Thẩm Tiêu Hành đã mất, lẽ nào nơi này vẫn cất giữ bảo vật?
Trừ khi…
Trong ấy còn có thứ đáng giá hơn, như mật báo quân cơ chẳng hạn.
Ta chợt nhớ đến lời A Tiêu: y nói Thẩm Tiêu Hành có kẻ thù.
Đôi mày ta khẽ chau.
Nếu là kẻ thù của hắn thì ắt hẳn võ công cao cường, ta nào địch lại.
Nghĩ thế, ta càng cẩn trọng nép mình ngoài cửa, nghe tiếng giấy tờ cùng hộc tủ bị lục lọi mà càng nghe càng vững tin phỏng đoán của mình.
Tiếng bước chân dần sát lại gần.
Ta nín thở, siết chặt xẻng trong tay, sẵn sàng lao lên.
Chợt một bàn tay khẽ bịt miệng ta:
“Ở yên đấy, đừng nhúc nhích.”
Hơi thở ấm áp của A Tiêu phả vào bên tai ta.
Ngày giây sau, y tung mình xuyên cửa sổ xông vào, bên trong tức thì vọng ra tiếng giao đấu kịch liệt.
11
“Cháy, cháy rồi!”
Ta sợ A Tiêu không địch nổi, liền lớn tiếng gọi người.
Không ngờ bóng đen nọ đã bị đánh bay ra và ngã trúng chân ta.
Chẳng chút chần chừ, ta ào tới ghì chặt chân gã.
Khi A Tiêu bước ra thì trông thấy cảnh tượng…
Ta há miệng, cắn mạnh vào bắp chân kẻ áo đen.
Gã đau đớn kêu lên oai oái.
A Tiêu thấy ta còn đang giằng co cùng tên ấy thì ánh mắt thoáng lóe dị quang.
Ta vẫn không ngừng quát tháo:
“Đồ to gan này dám trộm di vật của phu quân ta?”
““Nói cho ngươi biết, dù Thẩm Tiêu Hành không còn thì ta vẫn ở đây! Một đồng một cắc của phủ Tướng quân, ngươi cũng đừng hòng lấy!”
Đúng lúc đám thị vệ tới nơi, A Tiêu đã khống chế gã kia, còn lấy vải nhét vào miệng ngừa gã cắn thuốc độc.
“Hắn… Hắn… Thẩm… chưa chết…”
Tên áo đen thất thần nhìn A Tiêu.
Ta còn chưa nghe rõ gã lẩm bẩm điều gì thì A Tiêu đã khẽ đặt một chân lên miệng gã chặn lại.
“Hắn lảm nhảm gì thế?”
Y điềm nhiên đáp:
“Có lẽ hắn nói không muốn chết.”
Ta xoa cổ tay bị trầy xước, gật gù tin tưởng.
Sau khi thị vệ áp giải tên áo đen đi, A Tiêu ở lại, y mở lọ kim sang bên thắt lưng, cầm tay ta lên mà bôi thuốc.
“A…!”
Ta đang đau đến chảy nước mắt thì nghe A Tiêu cất giọng:
“Vốn nghĩ phu nhân yêu tiền bạc nhất, kế đến là sợ chết, sau nữa mới thích nam nhân đẹp khắp thiên hạ.”
“Sao vừa rồi phu nhân lại mạo hiểm đuổi theo?”
Đáng giận thật.
Chuyện gì cũng bị y nắm thóp!
Thật quá rành về ta!
Ta sờ sờ mũi, rốt cuộc vẫn phải giải thích:
“Thư phòng có thứ đáng để kẻ khác liều mạng, chắc chắn không phải vật tầm thường.”
“Có thể là mật báo quân cơ.”
“Ta từng nghe nói, Thẩm Tiêu Hành vì bị kẻ khác phản bội nên lương thảo mới bị thiêu trụi, không còn đường rút lui.”
“Chàng ở trên trời có linh thiêng, thấy ta giữ hộ thứ quan trọng này thì chắc cũng vui vẻ đôi phần nhỉ?”
Ta ngước mặt, khẽ cầu khấn:
“Phu quân ơi, chàng ở cõi trên, xin phù hộ cho Man Man, ban cho thiếp thêm ít bạc phúng viếng nữa!”
A Tiêu bỗng ho sặc sụa, đến nỗi bàn tay đang bôi thuốc cũng run lẩy bẩy.
12
Sáng hôm sau, ta phấn khởi dâng việc này lên triều.
Long nha. Thánh thượng hớn hở.
Ngài ban thưởng hậu hĩnh, lại còn phong cho ta một danh hiệu phu nhân oai vệ nào đó.
Ta ôm lư hương Liên Văn mà hôn chụt một cái, nhân dịp tặng Như Ý một thỏi vàng.
Nha đầu này mừng khôn xiết:
“Vui quá, tối nay nô tỳ sẽ cầm vàng cho Thiết Ngưu ca ca xây nhà!”
Ta vừa nghe lập tức biến sắc, vội giật lại vàng:
“Con nhóc này, dám mang đi cho nam nhân thì trả cho ta!”
“Dường như lời khấn của phu nhân đã linh nghiệm.”
Chẳng biết A Tiêu xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết y nghe bao nhiêu.
Nhưng y khẽ cười, rồi rút từ tay áo ra một cuộn thánh chỉ:
“Đến cùng ban thưởng còn có thánh dụ này, phu nhân muốn xem không?”
Không rõ vì sao, nụ cười của y khiến ta có dự cảm chẳng lành.
Ta chần chừ mở ra.
Vừa đọc, trong óc như có tiếng “ong” nổ tung.
Thân thể ta chao đảo suýt khuỵu xuống ghế, mặt mũi trắng bệch.
Ý chỉ viết rằng, rất có khả năng Thẩm Tiêu Hành chưa chết.
13
Ta bồn chồn đi tới đi lui suốt chiều, lòng dạ nóng như lửa đốt.
Tạm không bàn tới việc Thẩm Tiêu Hành có tính khí thế nào, chắc chắn hắn chẳng vừa ý chuyện ta ra ngoài mở cửa hiệu.
Điều đáng sợ hơn… hắn mà biết ta là kẻ gả thay thì liệu ta có phải chết không chứ?
Phải rồi.
Ta có thể trốn đi.
Nhưng hồi ta chưa kịp xuất giá, tỷ tỷ đã tịch thu ngọc điệp căn thân của ta, giờ ta chẳng khác nào người không có giấy tờ, không cách nào lẻn khỏi kinh thành qua bao chốt gác nghiêm ngặt.
Vì thế, ta nhất định phải có người đi cùng.
Ta dò hỏi Như Ý có muốn đổi nơi sinh sống không thì nàng ngượng ngùng cắn môi, bảo không nỡ rời Thiết Ngưu ca ca.
Chẳng còn cách nào khác, ta đành quay sang hỏi A Tiêu.
Khi ấy y đang lau gươm, nghe ta muốn rời khỏi bèn ngẩng đầu nhìn:
“Phu nhân muốn đi chẳng dễ. Nếu tướng quân thật sự còn sống sót thì phu nhân trốn vào đâu?”
Ta bèn nói rõ toan tính:
“Thẩm Tiêu Hành với ta vốn chưa hề gặp nhau, chúng ta nào có tình cảm gì. Giả sử ta mất tích, cao lắm chàng chỉ vờ tìm đôi hôm thôi, làm sao có thể phí công lâu dài.”
A Tiêu lặng lẽ ngắm ta, cặp mắt tựa hồ cất giấu ý vị khó lường:
“Cứ cho là vậy đi, nhưng Từ gia chẳng lẽ không truy cứu?”
Từ gia ư?
Phụ thân cùng vị tỷ tỷ ấy xem thường ta, sợ rằng còn hận sao ta chẳng thể biến mất cho sớm.
“Ngươi yên tâm, bọn họ tuyệt đối không đến tìm.”
“A Tiêu, ta cầu xin ngươi giúp ta lần này.”
“Trong phủ Tướng quân, ngoài Như Ý ra thì ta chỉ quen thân với ngươi. Chẳng lẽ ngươi nỡ để ta bị Thẩm Tiêu Hành chém đầu?”
A Tiêu tra gươm vào vỏ, chậm rãi bảo:
“Sao tướng quân lại chém đầu phu nhân?”
Hai chữ “gả thay” loanh quanh trên đầu lưỡi rốt cuộc cũng bị ta nuốt trở lại.
Chợt nảy ra cớ khác, ta khẽ cười:
“Đương nhiên vì ta đã có người trong lòng rồi.”
Nét mặt A Tiêu thoáng chốc trở nên lạ lùng.
Lông mày y cau khít, đôi mắt đen nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu tim gan ta:
“Lời này là thật chứ?”