LƯU HẬU NƯƠNG TỬ
Chương 1
Năm đó, nhà ta nghèo đến mức ta phải nhận việc để lại hậu tự cho tử tù.
Thế nhưng vào ngày thứ hai sau một đêm xuân phong thoáng qua, hắn lại được minh oan.
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói với ta:
"Việc đã đành rồi, ngươi theo ta hồi phủ thôi."
Nhưng ta chỉ là một quả phụ, còn hắn lại là bậc quân tử nổi danh khắp kinh thành.
1
Khi ánh dương ló dạng thì hơi thở của Triệu Thanh Hà mới dần ổn định.
Hắn nằm trên đống rơm, lấy che mắt hỏi ta:
"Sao lại nhận công việc này?"
"Việc này" mà hắn nói, chính là để lại hậu tự cho tử tù.
Có những nam nhân chưa kịp thành thân, sinh con đã phạm phải tội tử hình.
Nếu nhà có chút dư giả thì người thân sẽ nghĩ cách đưa một nữ nhân vào trong thử vài đêm. Nếu có thể gieo mầm được, đó là phúc đức ông trời ban.
Hầu hết tử tù đều vui mừng vì trước khi chết còn được tận hưởng thú vui nhân gian.
Nhưng Triệu Thanh Hà thì khác.
Hắn là bậc quân tử mà ai ai ở kinh thành cũng tán dương.
Người ta nói hắn là hóa thân của trúc, phẩm hạnh cao quý, trong ngoài như một.
Đêm qua, dù Triệu phủ đã hạ dược hắn nhưng hắn vẫn dùng mười ngón tay cào xước đến đổ máu để giữ mình tỉnh táo.
Câu đầu tiên hắn nói với ta là:
"Cô nương, người sắp chết này chỉ cầu rời đi mà lòng không vướng bận. Ta không muốn làm bẩn chính mình, cũng không muốn làm bẩn cô nương. Xin ngươi đừng lại gần."
Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng vừa kính phục vừa xót xa.
Một người tốt như vậy sao lại phải chết?
Nhưng ta vẫn lao đến, tay run rẩy cởi y phục và nghẹn ngào cầu xin hắn:
"Công tử hãy xem như làm một việc tốt, để ta kiếm được số bạc này."
Bà mụ của Triệu phủ nói rằng dược đó tên là "Xuân Tỉnh".
Xuân về vạn vật sinh sôi, dù quân tử kiềm chế đến đâu cũng sẽ hóa dã thú mà không cách nào tự chủ.
Khi tỉnh lại, đống rơm sạch sẽ đã biến thành một mớ hỗn độn.
Ta biết hắn ghét ta vì đã làm bẩn hắn nên chỉ dám ngồi thu mình vào góc, khẽ khàng đáp:
"Nhà ta cần tiền nhưng ta không kiếm được nhiều bạc đến vậy."
Hắn không nói thêm lời nào.
Ta đành nín thở, chỉ dám len lén nhìn hắn.
Hắn thực sự rất tuấn tú.
Thân hình cao lớn, gương mặt và sống mũi tựa như được gọt dũa tinh xảo.
Đôi môi mỏng nhưng khi hôn lại mềm đến lạ, toàn thân hắn phảng phất hương vị như sương sớm.
Chỉ có người như hắn mới dám liều mình vì mấy chục hộ nông dân xa lạ như vậy.
Bên ngoài đều nói rằng ca ca của quý phi chiếm đất ở quê khiến mấy chục hộ dân không sống nổi.
Cả triều đình to lớn nhưng chẳng ai dám can thiệp, chỉ có hắn dám đứng ra đối đầu.
Nhưng đối đầu cũng vô ích.
Hoàng thượng vì mỹ nhân nên dù hắn là công tử của Quốc Công phủ thì ngài cũng hạ lệnh chém đầu.
Ta cúi đầu, lặng lẽ cầu nguyện:
"Bồ Tát ơi, nếu ngài thực sự là thần tiên từ bi hỉ xả, liệu ngài có thể để người như hắn sống tiếp được không?"
2
Bồ Tát dường như đã nghe được lời ta.
Trong đám đông ồn ào và náo nhiệt, tất cả mọi người đều hô vang cùng một ý:
"Thiên ân rộng lớn, thánh chỉ chém đầu sáng nay đã được thu hồi!"
Rất nhiều phu nhân với y phục lộng lẫy xót xa nhìn hắn từ đầu đến chân.
Có người òa khóc ôm lấy hắn mà than:
"Ta nào phải sinh ra một đứa con trai, rõ ràng là sinh ra một kẻ oan gia. Chuyện thiên hạ bao nhiêu quan lại không dám động vào vậy mà ngươi lại xông lên."
Nhưng khóc xong, trong mắt bà lại ánh lên niềm tự hào không thể che giấu.
Rõ ràng bà rất vui vì con mình lại có thể trưởng thành đến vậy.
Ta cũng vui lắm.
Nhưng ta lại càng co mình vào góc, cố làm mình nhỏ bé hơn nữa.
Lưu ma ma - người đã đưa ta vào đây liên tục nháy mắt ý bảo ta phải im lặng, im lặng hơn nữa, để tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của ta trong lao ngục này.
Nhưng Triệu Thanh Hà không quên.
Trước khi bước ra khỏi cửa nhà lao, hắn bất ngờ quay lại, tiến đến trước mặt ta, lãnh đạm nói:
"Dù thế nào đi nữa thì giữa ta và cô nương đã xảy ra chuyện da thịt. Hãy theo ta về phủ, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Hắn đứng cao cao tại thượng, bóng dáng phủ xuống người ta, tựa như tiên nhân trên trời cao xa vời vợi.
Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
"Công tử nói đùa rồi. Đêm qua ý chí của công tử kiên định, chúng ta nào có xảy ra chuyện gì."
Trước đó họ đã nói rõ ràng, dù ta có may mắn mang thai thì Triệu phủ cũng sẽ không để đứa trẻ nhận ta làm mẹ ruột.
Huống chi giờ hắn đã bình an vô sự, vậy thì càng không thể có liên quan gì đến ta.
Hắn cau mày, khó hiểu nói:
"Cô nương nói bậy bạ gì vậy? Rõ ràng chúng ta đã…"
Mẫu thân hắn kéo tay áo, bà ngắt lời hắn:
"Người phụ nữ này là một quả phụ. Người trong phủ thấy nàng ta đáng thương nên mới thuê vào đây đưa cơm hai ngày. Con đừng làm bẩn danh tiết của người ta, nàng ta còn hai đứa con nhỏ phải nuôi nữa."
Triệu Thanh Hà nhìn đống rơm rồi lại nhìn ta.
Biểu cảm bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động:
"Không thể nào, đêm qua rõ ràng cô nương vẫn còn là…"
Hắn định nói thêm gì đó nhưng các trưởng bối của hắn không muốn nghe nữa.
Đám gia nhân chen lấn nhau, không bao lâu sau, ta đã không còn thấy được bóng dáng hắn.
Lưu ma ma đỡ ta đứng dậy, bà phủi bụi cỏ trên người rồi đưa cho ta một tờ ngân phiếu, nói:
"Vương cô nương, cô cầm lấy số tiền này rồi về nhà đi. Cô cứ xem như đêm qua chỉ là một giấc mộng. Đừng kể cũng đừng nói với ai, nếu không đừng trách phu nhân nhà ta dùng thủ đoạn."
3
Quả thực không thể nói ra.
Dù trượng phu ta đã mất nhưng ta vẫn còn mẹ chồng và hai đứa con thơ.
Nếu ta mất đi danh tiết thì cuộc sống của bọn họ sẽ ra sao?
Triệu phu nhân không lừa Triệu Thanh Hà, vào năm mười lăm tuổi ta gả vào nhà họ Vương để xung hỉ.
Trượng phu ta bệnh tật triền miên, chỉ một tháng sau hắn đã qua đời.
Nhưng ta lại sinh cho hắn một cặp long phượng thai.
Vì thế Triệu gia cho rằng ta dễ sinh nở, lại còn có phúc khí nên bỏ qua nha hoàn trong phủ, bà tìm đến ta làm lưu hậu nương tử cho hắn.
Ta xách thuốc của mẹ chồng, còn mua thêm một gói đường ở tiệm thuốc bên cạnh nữa, thu xếp gọn gàng rồi ta vui vẻ trở về nhà.
Một trăm lượng bạc, loại thuốc có thể cứu mạng mẹ chồng ta cuối cùng cũng mua được.
Vừa về đến nhà, hai đứa nhỏ Tiểu Viên và Tiểu Hỉ ôm lấy chân ta từ hai phía:
"Nương ơi, tổ mẫu ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh. Có phải tổ mẫu sẽ không tỉnh lại nữa không?"
Ta lau nước mắt trên mặt hai đứa trẻ rồi nhét một viên đường vào miệng mỗi đứa:
"Tổ mẫu của các con còn tốt bụng hơn cả Bồ Tát. Diêm Vương sẽ không đón bà sớm vậy đâu. Đợi nương một chút, nương đi sắc thuốc rồi nấu cơm."
Con gà và miếng thịt mua hôm trước vẫn còn trong bếp.
Hôm đó ta tuyệt vọng đến mức khóc ngất vì nghĩ rằng bà ấy sắp chết rồi.
Ta còn muốn nấu xong bữa cơm cuối cùng với ý nghĩ, dù hoàng tuyền lạnh lẽo thì mẹ chồng ta cũng phải no bụng mà đi.
Nhưng Lưu ma ma lại tìm đến và đưa cho chúng ta một con đường sống.
Vậy nên bữa cơm này chính là để mọi người no bụng rồi tiếp tục sống tốt những ngày về sau.
4
Ta chưa từng nghĩ rằng có thể gặp lại Triệu Thanh Hà.
Kinh thành rộng lớn như vậy, quán hoành thánh nhà ta lại mở ở trong ngõ nhỏ, không gần phố xá, cũng không gần nha môn.
Bốn năm qua quán chưa từng thấy một người có tiền nào ghé qua.
Vậy mà ngay ngày đầu mở lại quán thì hắn đã ngồi sừng sững ở đó, từng cử chỉ, hành động đều toát lên khí chất người được dạy dỗ từ gia đình có gia giáo.
Mẹ chồng ta nhìn chằm chằm nồi hoành thánh mà lo lắng hỏi:
"Nhị nương à, sáng nay con trộn nhân có mặn không? Nghe nói nhà quyền quý ăn nhạt lắm. Nếu không ngon rồi họ đập nát quán nhà ta thì sao?"
Tiểu Viên gãi đầu, nghi hoặc hỏi:
"Tổ mẫu, người hồ đồ rồi à? Muối đắt như vậy nương nào dám cho nhiều."
Tiểu Hỉ đung đưa chân, còn chưa kịp nghĩ gì thì con bé đã chạy đến bên Triệu Thanh Hà, hỏi với giọng trong trẻo:
"Thúc thúc, thúc đến phá quán nhà ta sao?"
Ta siết chặt muôi trong tay, lặng lẽ vểnh tai nghe ngóng.
Chuyện kia trong nhà không ai hay biết, mà ta cũng không muốn để mẹ chồng phải lo lắng.
Nhưng ta không thể bịt miệng hắn được.
Vội vàng, ta múc bát hoành thánh còn chưa chín hẳn và để “cạch” trước mặt hắn:
"Khách quan, hoành thánh của ngài đây, xin mời dùng."