Mặc Mặc Khó Quên
Chap 1
Trước ngày cưới, bạn trai tôi đăng một bài viết trên Zhihu.
“Chán rồi, muốn chia tay, làm sao để cô ấy chủ động nói ra?”
Anh ấy quên chọn ẩn danh.
Khi tôi nhìn thấy bài viết đó, tôi đang ở nơi trang trí lễ cưới.
1
Tại địa điểm đang bày biện trang trí đám cưới, tôi biết được tin Trịnh Dục Dương muốn chia tay với tôi.
Cô bạn thân gửi cho tôi một đường link.
“Cậu tự xem đi, gã người yêu cặn bã của cậu đấy”
“Đê tiện thật, tớ sớm đã cảm thấy anh chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
Trên link hiện ra dòng cap nổi bật: “Chán rồi, muốn chia tay, làm sao để cô ấy chủ động nói ra?”
Tôi bấm vào xem, quả thực là Trịnh Dục Dương.
Anh quên chọn ẩn danh.
Vào phần bình luận, tôi thấy có đến mấy ngàn câu trả lời nhưng hầu như đều đang mắng anh.
Trong lúc tôi còn ngẩn người, nhân viên lịch sự hỏi: “Cô Giang, cô muốn cầm bó hoa dành dành này trên tay đúng không?”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn đóa hoa dành dành trước mặt mà ngẩn ra.
Hương hoa xộc vào mũi, đây chính là loại hoa do tôi tự tay chọn.
Bởi vì hoa dành dành có lá xanh tươi lâu, không héo rụng còn tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu và kiên định.
Tôi và Trịnh Dục Dương đã ở bên nhau 5 năm, tất nhiên tôi luôn hy vọng tình yêu của chúng tôi cũng có thể vững bền với thời gian.
“Cô Giang?”
“À.” Tôi nhận lấy bó hoa, “Xin lỗi, hình như đột nhiên tôi thấy không được khỏe, chúng ta để hôm khác tiếp tục nhé?”
Tôi ngồi sang một bên nghỉ ngơi, nghiêm túc đọc lại lời giãi bày của Trịnh Dục Dương.
“Thế giới này thật biết cách khiến đàn ông mệt mỏi, lẽ nào yêu nhau lâu rồi thì nhất định phải cưới?”
“Tình yêu sẽ dần cạn kiệt, trước đây tôi yêu cô ấy nhiều lắm. Nhưng sắp đến ngày cưới, ngày nào tôi cũng nhìn cô ấy mặt mộc bận rộn tới lui, tôi thật sự không còn cảm giác gì nữa.”
“Mọi người có hiểu không, cô ấy giống hệt mẹ tôi vậy. Có đàn ông nào muốn cưới và sinh con với một người như thế không? Mới nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”
“Cô ấy còn bắt tôi đi cùng để trang trí đám cưới? Đến nhìn cô ấy tôi còn chẳng muốn.”
…
Những lời này khiến tôi bất giác nhớ lại chuyện trước khi tôi ra khỏi nhà.
Lúc đó tôi nói với : “Bên đám cưới vẫn chưa sắp xếp xong, chúng ta cùng tới trang trí lại một chút nhé.”
Anh nằm trên giường, kéo chăn trùm kín đầu, không nhúc nhích.
Khi tôi gọi anh lần 2, anh liền bực bội nói tối qua ngủ muộn, bảo tôi tự đi là được.
Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra nguyên nhân thật sự là như vậy.
Anh không muốn cưới tôi nữa.
Nhưng anh lại quên mất, trước lúc theo đuổi tôi, anh từng nói sẽ cho tôi một hôn lễ hoành tráng và lãng mạn.
Cô bạn thân gọi đến: “Chia tay đi, không chia tay thì tớ lái xe nâng tới chở cậu luôn đấy.”
“Trịnh Dục Dương trông thì bóng bẩy, ai ngờ lại khốn nạn như thế! May mà tớ tình cờ lướt thấy, chứ không thì nửa đời sau của cậu ra sao? 5 năm trời còn chưa đủ, cậu định biến nửa đời sau thành một bà cô già à?”
“Nếu cậu không chia tay thì đừng chừa chỗ cho tớ trong đám cưới nhé, tớ không đi đâu! Còn 9999 tệ tiền mừng cũng không có xu nào!”
Tôi bị giọng điệu phóng đại của cô ấy làm cho bật cười.
Cô ấy nói mãi rồi bỗng dưng im lặng, trong lời nói mang chút thăm dò: “Giang Mặc Mặc, cậu ổn chứ?”
Tôi cảm nhận trạng thái của mình: “Tớ vẫn ổn.”
Thật đấy.
Tôi tưởng mình sẽ khóc, sẽ buồn, sẽ muốn hỏi anh tại sao lại làm vậy.
Nhưng tâm trạng của tôi bình thản đến bất ngờ.
Hình như…
Tôi đã sớm có linh cảm về điều này.
2
Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy Trịnh Dục Dương đang cãi nhau với người khác trong phần bình luận.
Xem những câu từ gay gắt ấy, tôi đoán chắc đó là tài khoản phụ của cô bạn thân tôi.
“Đồ vô ơn bạc nghĩa.”
“Chán rồi thì sao không nói sớm, 5 năm thanh xuân, cậu muốn một cô gái sau này biết sống thế nào?”
Trịnh Dục Dương đáp trả một cách hùng hồn: “Thanh xuân của đàn ông thì không phải thanh xuân à?”
“Đừng có ở đây đánh nữ quyền! Tôi đâu có làm gì có lỗi với cô ấy, chẳng qua tôi muốn chia tay cũng không được à.”
Tôi hơi muốn phì cười.
Nghĩ kỹ, những gì anh nói cũng có phần đúng.
“Bắt cậu xoay quanh một kẻ cuồng công việc suốt 5 năm, liệu cậu có chán không?”
“Chẳng có chút lãng mạn nào, tôi ôm cô ấy còn chẳng có cảm giác bằng ôm một con búp bê.”
Đọc đến đây, tôi thoát khỏi bài đăng.
Trong lời nói của Trịnh Dục Dương, có vẻ như việc sống cùng tôi thực sự là một nỗi thống khổ với anh.
Tôi là kẻ cuồng công việc vì tôi cho rằng tiền phải do chính mình nắm giữ mới có cảm giác an toàn.
Anh chửi rủa mọi khuyết điểm của tôi nhưng lại quên mất những thứ anh đang có, tất cả đều là tôi đem lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu tôi ngập tràn ký ức về mùa đông 5 năm trước.
Khi đó anh cầm trong tay hạt dẻ rang đường và kẹo hồ lô, đứng dưới khu nhà tôi, rét đến nỗi co ro run rẩy.
Trong đêm âm 15 độ, túi hạt dẻ rang đường ấy vẫn được anh ôm chặt trong lòng.
Lúc đó tôi còn muốn kéo anh vào nhà cho ấm.
Nhưng anh ngại ngùng, mặt đỏ bừng giữa trời đông, lúng túng xua tay: “Không cần đâu, muộn rồi, ngoài này lạnh, em mau lên nhà đi.”
“Anh nhìn em lên lầu.”
Tôi chạm tay lên má anh, cố ý trêu: “Ấm ghê, cứ như lò sưởi ấy.”
Trịnh Dục Dương xấu hổ, một mặt dậm chân, một mặt tỏ vẻ đanh thép: “Còn cười nhạo anh nữa anh hôn em đấy!!”
Tôi lén hôn anh một cái rồi quay người chạy lên lầu.
Ngoái đầu lại tôi vẫn thấy Trịnh Dục Dương đứng dưới đèn đường, tay ôm má cười ngốc ngếch.
Nhưng giờ đây, anh lại nói ôm tôi còn chẳng bằng ôm một con búp bê.
Tôi biết rồi.
Mùa đông năm ấy, dù có thế nào cũng không thể quay lại được.
Song tôi lắng nghe cảm xúc của mình, vẫn bình lặng như mặt nước.
Hồi tưởng lại, thật ra dấu hiệu thay đổi của Trịnh Dục Dương đã ẩn chứa trong nhiều chi tiết từ lâu.
3
Khi tôi về đến nhà, Trịnh Dục Dương chỉ nghe tiếng cửa đóng rồi khẽ quay đầu lại.
Nét mặt anh đầy giận dữ, ngón tay không ngừng gõ điên cuồng lên bàn phím.
Tôi đoán, hẳn lại có ai đó bình luận mấy lời anh không thích nghe.
Phải nửa tiếng sau, anh mới quăng điện thoại sang một bên, quay sang nhìn tôi.
“Anh muốn nạp chút tiền vào game.”
Tôi không trả lời, quay người vào bếp định nấu cơm.
Dù sao cũng bận cả ngày rồi, tôi muốn ăn gì đó.
Anh ở sau lưng nói: “Món guo bao rou lần trước em nấu ngọt quá, lần này học cho tử tế nhé.”
Tôi ngừng tay trong giây lát, không đáp gì.
Trong đầu cứ quanh quẩn mấy lời anh nói dưới phần bình luận.
Tâm trí phân tán nên trong lúc chiên thịt tôi sơ ý làm bỏng ngón tay.