Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
MẸ CHỒNG TÔI
Chap 2
Ba chồng tiếp lời: "Bà không nhắc thì tôi cũng quên mất, lần đầu tiên mẹ tôi phải nhập viện là nhờ bữa cơm nấm Vân Nam của bà đấy..."
Mẹ chồng đập đôi đũa xuống bàn, quát lớn: "Đang ăn cơm mà cũng không ngậm miệng lại được sao!"
Tôi và chồng cười đến mức không nhịn nổi.
Đêm khuya, tôi mơ màng tỉnh dậy, thấy ánh sáng mờ mờ trong phòng khách. Tôi bước đến, phát hiện mẹ chồng đang gọi điện thoại.
Bà kể tội tôi, từ chuyện phong bao đến vụ bốn món một canh, không bỏ sót điều gì.
"Tiểu Vũ, nó là cố tình bắt nạt dì, hai người đàn ông trong nhà này thì chẳng được tích sự gì, đều chẳng đứng về phía dì, chỉ có mình dì chiến đấu đơn độc.
Giá như con làm con dâu dì thì tốt biết mấy, dì coi con như con gái ruột, con tốt hơn cái Tần Dương Dương kia nhiều, hôm nay nó làm cơm suýt nổ tung cả bếp, làm sao so với sự dịu dàng đảm đang của con được. Thằng con trai dì mù mới đi chia tay con!
Con yên tâm, vì con, dì sẽ khiến Mạnh Khởi nhìn ra bộ mặt thật của Tần Dương Dương!"
"Ừ? Con có cách gì, nói đi, dì đang nghe..."
**4.**
Tôi biết rõ Lục Tiểu Vũ là người yêu cũ của chồng tôi.
Lục Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáng yêu, tuy xuất thân nghèo khó nhưng rất biết lấy lòng người, chỉ một ánh mắt ngây thơ đã có thể khiến đàn ông đổ gục.
Hai người khi ấy đã tới giai đoạn gặp gia đình, mà mẹ chồng tôi còn thương yêu Tiểu Vũ không nỡ rời.
Hai người thân thiết như mẹ con, thường cùng nhau đi mua sắm, thậm chí cuối tuần Tiểu Vũ còn đến nhà nấu cơm cho mẹ chồng.
Tiếc là, sau đó chồng tôi phát hiện, Lục Tiểu Vũ rất tốt, nhưng cô đối xử tốt với tất cả mọi người.
Cô lén lút qua lại với người bạn thân nhất của chồng tôi, người ấy giàu có hơn. Chồng tôi phát hiện nhưng vì giữ mặt mũi cho cô, nên bên ngoài chỉ nói chia tay trong hòa bình, khiến mẹ chồng khóc mấy ngày liền.
Trớ trêu thay, không lâu sau khi họ chia tay, người bạn kia lại nghe lời gia đình đi nước ngoài và chẳng hề đưa Tiểu Vũ theo.
Khi Lục Tiểu Vũ quay lại muốn nối lại tình xưa, chồng tôi đã gặp tôi.
Hai đứa tôi hợp nhau như hai kẻ ngốc và giờ đã kết hôn. Không ngờ, Lục Tiểu Vũ vẫn giữ liên lạc với mẹ chồng, còn bày mưu đối phó với tôi.
Tôi trở về phòng đánh thức chồng, kể lại sự tình với vẻ tủi thân, hỏi anh nên làm thế nào.
Chồng tôi trở mình, nói: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng, đã có anh đứng về phía em, xem cô tôi làm được gì, ngủ đi vợ."
"Ngày mai mẹ anh muốn ăn cháo bạch quả, giờ phải làm sao?"
"Ngày mai em cứ đi làm, anh sẽ lo liệu."
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy và đi làm, chồng tôi hứa chắc nịch rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Vừa đến chỗ làm không lâu, mẹ chồng đã nhắn tin trách tôi sao sáng nay không làm gì, còn nói nếu tôi tiếp tục thái độ như vậy thì bà sẽ nhịn ăn cho đến khi tôi ra dáng con dâu.
Tôi hỏi chồng chuyện gì xảy ra, chồng bảo anh đã mua mười cái bánh bao để ở nhà, bảo tôi về đếm xem còn bao nhiêu.
"Không thể nào bà không ăn đâu, em cứ yên tâm, từ giờ bà cũng chẳng làm khó dễ em nữa."
Hả?
Lúc tan làm, chồng đặc biệt đến đón tôi, nói có bất ngờ. Trong lòng đầy tò mò, tôi trở về nhà, thấy mẹ chồng đang ngồi trên sofa với vẻ bực dọc, còn một người phụ nữ hiền lành đang bận rộn trong bếp.
Bà chỉ vào người phụ nữ kia định nói gì đó, nhưng chồng tôi đã nhanh chóng hỏi: "Mẹ, xem người giúp việc Dương Dương thuê cho mẹ có ưng không?"
**5.**
Tôi ngớ người, từ bao giờ mà tôi lại thuê giúp việc?
Mẹ chồng kéo chúng tôi ra một góc, không hài lòng nói: "Ý là sao? Tự mình không làm nổi việc nhà nên mới thuê giúp việc à?"
"Mẹ, Dương Dương sợ mẹ tức giận, cô ấy đã bỏ tiền lương của mình ra đấy, sợ không có ai chăm sóc mẹ tử tế khi cô ấy không có nhà. Giờ thì mẹ có thể uống cháo bạch quả hàng ngày mà không phải lo nữa."
Nghe đến chuyện tôi bỏ tiền túi, mặt mẹ chồng dịu đi nhưng vẫn giễu cợt: "Cả ngày nay mẹ chưa ăn gì, chẳng biết ai nói sẽ nấu cháo bạch quả, rồi sáng sớm lại bỏ đi."
Chồng tôi chỉ vào bếp: "Thôi nào mẹ, sáng nay mua mười cái bánh bao mà giờ chỉ còn ba cái!"
Mẹ chồng nổi giận đùng đùng: "Đồ nhãi ranh, đều là ba ngươi ăn cả, mẹ không ăn!"
"Được rồi, được rồi." Chồng nhanh chóng kéo tôi về phòng.
Tôi nín cười quay lại phòng, từ khi mẹ chồng đến, tôi chưa hề thấy cuộc sống ngột ngạt, ngược lại, mỗi ngày đều thêm mười phút cười.
"À, người giúp việc đó là sao?"
Chồng tôi đắc ý nói: "Là anh thuê đấy, thuê giá rẻ thôi, rồi em xem."
Người giúp việc ấy trông hiền lành nhưng lại vụng về, làm việc không khéo, món ăn chỉ ở mức trung bình, thu dọn cũng không sạch sẽ.
Người vừa đi khỏi, mẹ chồng đã bắt đầu phàn nàn, chê bai đủ thứ.
Chồng khuyên mẹ: "Mẹ cố chịu một chút đi, dù sao cũng là Dương Dương bỏ tiền ra thuê mà."
Mẹ chồng ráng nhịn một tuần, khi thì uống phải cháo bạch quả có muối, khi thì suýt trượt ngã vì sàn lau không kỹ, cuối cùng bà không nhịn được nữa:
"Đuổi cái người vụng về đó đi cho tôi!"
Tôi khó xử nói: "Thế nhà mình lại không có người giúp việc, con lại không thể chăm sóc tốt cho mẹ."
Mẹ chồng hùng hồn đáp: "Giúp việc thì giúp việc, mẹ đây có!"
Ngay lập tức, bà đưa dì Kim đến nhà tôi và tôi mới biết, dì Kim là giúp việc giỏi nhất trong thành phố, nổi tiếng và giá thuê rất cao.
Dì Kim vốn là giúp việc của bà, nhưng bà đã cố tình cho dì nghỉ phép để gây khó dễ cho tôi.
Đến giờ không nhịn được nữa, bà phải để tôi thấy thế nào mới là giúp việc xịn.
Tôi và chồng nhìn nhau trầm trồ: "Mẹ anh đúng là nhiều tiền thật."
Chồng tôi gật đầu: “Mẹ đúng là có tiền. Bao nhiêu năm nay mẹ đều được người hầu kẻ hạ.”
Từ khi dì Kim đến, chất lượng cuộc sống của chúng tôi tăng lên rõ rệt.
Bữa sáng có đĩa trái cây, cà phê xay tươi, sữa tươi hay sữa đậu bà tùy chọn.
Nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, sàn nhà bóng loáng, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đến từng chi tiết.
Thậm chí, bữa tối còn có năm món mặn,hai món canh, vượt xa yêu cầu của mẹ chồng.
Mẹ chồng tự đắc nhấp ngụm cà phê: “Dì Kim của mẹ không tệ chứ? Con mắt chọn người của mẹ, bọn trẻ như các con còn phải học hỏi dài dài.”
Tôi và chồng liên tục gật đầu “Dạ dạ dạ,” cúi đầu uống canh rồi nhìn nhau mỉm cười.
**6.**
Từ ngày “vớ” được dì Kim cao tay này, tôi sống càng vui vẻ, thậm chí mong mẹ chồng đừng bao giờ rời đi.
Sáng thứ Bảy, mẹ chồng không thấy bóng dáng đâu, dì Kim nói bà đi dạo phố.
Tôi bảo chồng: “Hay mình cũng đi dạo phố, qua trung tâm thương mại mới mở ấy.”
Chồng tôi lập tức nhảy lên: “Đi đi đi! Anh cần đổi cà vạt, sẵng đưa em đi mua quần áo luôn.”
Trung tâm thương mại này chuyên các thương hiệu cao cấp, có nhiều cửa hàng thời trang nổi tiếng.
Chúng tôi vừa đi vừa ngắm, đột nhiên tôi nhìn qua cửa kính một cửa hàng xa xỉ phẩm và thấy một quý bà trên cầu thang, được bao quanh bởi người khác, bóng lưng trông rất giống mẹ chồng.
Tôi kéo tay chồng: “Anh nhìn xem có phải là mẹ không?”
“Có vẻ đúng là mẹ, đi xem nào!”
Chúng tôi bước vào cửa hàng và phát hiện mẹ chồng không phải đang mua túi cho mình, mà là đang chọn túi cho một cô gái tóc dài, dịu dàng kia.