MINH NGUYỆT THANH THANH
Chương 1
Hôn phu của ta – Thái tử điện hạ luôn tỏ ra cực kỳ chán ghét với thứ muội nhà ta.
Mỗi lần nhắc đến nàng hắn đều cười nhạt rồi nói ra những lời khinh miệt.
Cho đến khi ta vô tình bắt gặp cảnh hai người họ ôm hôn nhau thắm thiết, sự thật được phơi bày khiến lòng ta tan nát.
Thứ muội gục đầu trong lòng hắn, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào nói:
“Chàng sắp cùng tỷ tỷ ta thành thân còn đến trêu chọc ta làm gì?”
Thái tử điện hạ chỉ mỉm cười, lời nói ra như gió thoảng:
“Ai bảo nàng luôn không ngoan ngoãn? Nàng ta chẳng qua là công cụ để cô trừng phạt nàng mà thôi. Sau này thành thân xong cô sẽ lập tức bỏ nàng ta.”
Đêm ấy, ta lặng lẽ tiến cung, đứng trước long sàng với đôi mắt đỏ hoe.
“Ta hối hận rồi, lời ngài nói khi trước còn tính chăng?”
Người đàn ông trên long sàng ấy vươn tay lau đi nước mắt ta, giọng nói đầy trầm ấm.
“Đương nhiên, vị trí Hoàng hậu này trẫm vẫn luôn để dành cho nàng.”
1
Cảnh tượng trước mắt ta tựa như một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Từ khi đính hôn, Tiêu Thành An luôn tỏ ra lạnh nhạt với ta.
Ta từng nghĩ đó là do tính cách hắn đã vốn như vậy.
Nhưng hóa ra tất cả sự dịu dàng của hắn đều dành cho người khác.
Người đó không ai khác chính là thứ muội Thư Nguyệt Như, trước đây mỗi lần nhắc đến nàng, hắn đều tỏ vẻ khinh thường.
“Thành An ca ca, chàng thực sự sẽ bỏ Thư Nguyệt Giao sao? Dẫu sao nàng ấy cũng là đích nữ của phủ Tướng quân, lại có phụ thân làm chỗ dựa. Điều này rất có lợi cho ngài trên triều đình. Còn ta, mẫu thân mất sớm, bản thân lại chỉ là con của thiếp thất, không được ai coi trọng. Ta lo lắm…”
Thư Nguyệt Như còn chưa nói hết mà đôi mắt đã đỏ hoe trông vô cùng đáng thương.
“Đồ ngốc, cô đường đường là Thái tử, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị, nắm trong tay giang sơn vạn dặm làm sao lại cần đến chút quyền thế của nàng ta?”
“Cô giữ kín mối quan hệ với nàng cũng chỉ là kế sách tạm thời để tránh rước phiền phức.”
“Nàng thì hay rồi, chẳng hề hiểu cho nỗi khổ tâm của cô, nếu không phải vì nàng làm mình làm mẩy thì cô còn chẳng thèm nói chuyện với Thư Nguyệt Giao, huống chi lại đi cầu thân với nàng ta.”
“Chẳng phải nàng từng nói Thư Nguyệt Giao thường bắt nạt nàng sao? Cô đã tính cả rồi, sau khi thành thân sẽ kiếm cớ để hưu nàng ta, để nàng ta trở thành trò cười cho cả kinh thành giúp nàng hả giận, được không?”
Tiêu Thành An ôm chặt Thư Nguyệt Như vào lòng, ánh mắt đầy xót xa.
Nhưng khi nhắc đến ta, giọng hắn bỗng chuyển sang lạnh lùng, đầy chán ghét.
Dường như việc đính hôn với ta là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời hắn.
Dường như ta chính là hòn đá chắn đường giữa hai người họ.
Ta siết chặt tay, cơn giận dữ như sóng lớn cuộn trào trong đầu óc.
Nếu ta là người ngoài thì có lẽ sẽ cảm động vì tình yêu thuần khiết không vướng bụi trần của họ.
Nhưng khi đứng trong cuộc, ta chỉ cảm thấy bản thân đã bị lừa dối, bị sỉ nhục.
Nữ nhân vốn khó sống trong thời thế này.
Ta có lỗi gì chứ?
Hà cớ gì mà Tiêu Thành An lại bôi nhọ danh dự ta để làm món quà tạ tội với Thư Nguyệt Như?
Ta là đích nữ phủ Tướng quân, từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ rằng người trong nhà phải đồng lòng, vinh nhục cùng hưởng.
Ta luôn đối xử hòa nhã với mọi người, từ huynh đệ tỷ muội đến hạ nhân, ta chưa từng khắt khe hay bạc đãi ai.
Làm sao lại có chuyện ta bắt nạt Thư Nguyệt Như?
Một lời nói dối hoang đường như vậy mà Tiêu Thành An lại tin tưởng tuyệt đối, điều đó chứng minh rằng trong lòng hắn chưa bao giờ có ta, đến mức xác minh hắn cũng chẳng buồn tra xét.
Nếu đã vậy, chức Thái tử phi này ta không làm cũng được!
Nhưng những tính toán của bọn họ đã quá vội cùng.
Tiêu Thành An có ngồi vững trên vị trí Thái tử hay không, đó đâu đâu phải là chuyện hắn muốn là được!
Ta bóp nát khay điểm tâm trong tay – thứ ta từng cất công làm để mang đến cho hắn rồi lặng lẽ rời khỏi khu rừng nơi đôi uyên ương đang hẹn hò vụng trộm.
Ta đã có kế hoạch cho bước tiếp theo.
Lợi dụng lúc trời tối, ta cầm lệnh bài quận chúa mà Tiên đế ban cho và lén lút tiến cung từ cửa hông.
Tiêu Mặc dường như đã nghe thấy tiếng ta bước vào Dưỡng Tâm điện nhưng hắn vẫn im lặng, chỉ chăm chú đọc tấu chương trên tay.
Đợi đến khi ta không kìm được mà bật khóc nức nở, hắn mới khẽ ngẩng đầu, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Không phải nàng đã nói sẽ không bao giờ tìm trẫm nữa sao? Lần này có chuyện gì?”
“Ta… ta hối hận rồi. Tiêu Thành An quả không phải mối lương duyên tốt. Ta đến là để hỏi, lời ngài từng nói trước kia… giờ có còn giá trị không?”
Có lẽ vì bộ dạng ta khóc quá thê thảm, hắn nhìn ta thật lâu, cuối cùng thở dài rồi đưa cho ta một chiếc khăn gấm.
“Vẫn không sửa được tật xấu hễ ấm ức là chạy đến trước mặt trẫm khóc lóc.”
“Thôi được rồi, trẫm vốn chẳng bao giờ nỡ từ chối nàng.”
“Lời hứa trước kia vẫn còn hiệu lực. Chỉ cần nàng quay đầu, vị trí Hoàng hậu này, trẫm vẫn luôn dành cho nàng.”
Ta nghe vậy liền nín khóc, ngoan ngoãn mỉm cười dựa vào lòng hắn.
“Nói xem, nàng muốn trẫm làm gì?”
“Cũng không khó, Hoàng thượng chỉ cần…”
2
Nhận được câu trả lời bất đắc dĩ nhưng chắc chắn từ Tiêu Mặc, ta được lão thái giám trung thành nhất bên cạnh hắn tiễn ra khỏi cung.
Nhưng vừa xoay người rời đi, ta lập tức thu lại bộ dạng yếu đuối giả tạo ấy, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo.
Tiêu Thành An tâm cơ sâu xa, nhưng Tiêu Mặc cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Khi hắn còn là Hoàng tử đã từng tỏ rõ ý muốn với ta, thậm chí còn đến trước mặt phụ thân ta để lấy lòng.
Khi ấy ta cảm thấy tính cách hắn quá cực đoan, tham vọng quyền lực hiện rõ trong ánh mắt nên không đáp lại.
Ai ngờ Tiên đế đột ngột băng hà, hắn lại dùng những thủ đoạn không đứng đắn mà đoạt được ngai vàng.
Sau khi lên ngôi, Tiêu Mặc từng triệu ta nhập cung, ánh mắt hắn tràn đầy sự cố chấp và thâm trầm không thể xóa nhòa.
“A Kiều, nàng nên hiểu rằng lòng trẫm chưa bao giờ thay đổi. Chỉ cần nàng đồng ý tiến cung, trẫm lập tức phong nàng làm Hoàng hậu, được chứ?”
Ta bình thản hành lễ với khuôn mặt không chút biểu cảm, đáp lại hắn bằng giọng nói lãnh đạm.
“Thứ A Kiều cầu không phải phú quý, chỉ mong người ấy đối đãi ta hết lòng. Ý tốt của bệ hạ thần nữ xin nhận, nhưng thần nữ không nguyện ý.”
Sau chuyện ấy, ta lo lắng Tiêu Mặc sẽ hạ chỉ ép buộc mình nên khi Thái tử Tiêu Thành An tiếp cận và hứa sẽ chỉ đối tốt với ta, ta đã thuyết phục phụ thân đồng ý mối hôn sự này.
Chỉ là một lễ đính hôn, sau này vẫn còn đường lui.
Không lâu sau, Tiêu Thành An được lập làm Thái tử.
Bây giờ nhìn lại mọi chuyện, ta hiểu rõ hắn có lẽ cũng chỉ nhìn trúng thế lực của Tướng phủ, cũng chẳng khác gì Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc từng gửi mật thư đến, hắn liên tục khẳng định rằng việc lập Tiêu Thành An làm Thái tử là vì muốn ta sống tốt hơn, viết rằng nếu ta hối hận, hắn luôn sẵn lòng đón nhận ta.
Nhưng ta biết rõ sự thật.
Hắn chỉ sợ các hoàng tử khác tranh quyền với mình nên chọn kẻ năng lực tầm thường như Tiêu Thành An, không đủ sức uy hiếp mình, nhưng vẫn cố tình giả vờ tình sâu nghĩa nặng để che mắt ta.
Thật sự khiến người ta ghê tởm.
Trước đây, ta chỉ xem bức mật thư đó là trò đùa.