Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
MINH NGUYỆT THANH THANH
Chương 5
Vì không muốn danh tiếng Tướng phủ bị tổn hại nên phụ thân gạt bỏ thù hằn, gọi Hà Văn đến phủ.
"Tiểu sinh không phụ sự kỳ vọng của ngài, đã thi đỗ trạng nguyên."
"Vậy thì tốt. Bản tướng sớm nhìn ra tài năng xuất chúng của ngươi.”
“Hôm nay hạ mình mời ngươi tới đây, thật sự có nguyên nhân khó nói..."
Phụ thân lúng túng không thể nói thêm gì, chỉ phất tay gọi Thư Nguyệt Như vào rồi lui vào thư phòng.
Theo lẽ thường, ta không nên ở đây.
Nhưng một màn kịch hay như vậy làm sao ta có thể bỏ lỡ?
Vì thế, ta lặng lẽ trốn sau bình phong nhìn toàn bộ khung cảnh trong phòng.
"Thư nhị tiểu thư?"
Hà Văn rõ ràng vẫn nhớ sự sỉ nhục trước đây, trong mắt y lóe lên vẻ lạnh lẽo đầy nguy hiểm.
"Nghe nói ngươi hiện giờ là tân khoa trạng nguyên, chúc mừng."
Thư Nguyệt Như cứng ngắc mãi mới thốt ra được một câu.
"Cũng phải cảm ơn Thư nhị tiểu thư lúc trước không chịu gả cho ta, nếu không, Hà mỗ cũng chẳng có động lực để tiến thân."
"Vậy giờ ngươi có đồng ý thành thân với ta không?"
Ánh mắt nàng ta đầy sợ hãi như muốn níu lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ kiêu ngạo.
"Ta là tiểu thư Tướng phủ, gia thế nhà ngoại ta sẽ giúp ngươi đứng vững trên triều đình.”
“Hơn nữa, ngươi là môn sinh của phụ thân ta, chúng ta đã quen biết từ lâu.”
“Sau khi thành thân, ta sẽ lo liệu mọi chuyện trong nhà để ngươi có thể tập trung vào việc triều chính..."
"Điều kiện của Thư nhị tiểu thư là gì?"
Hà Văn cười nhạt, y ngay lập tức chạm đến điểm mấu chốt.
"Yêu cầu duy nhất của ta là ngươi phải xem đứa trẻ trong bụng ta như con ruột, cho nó được hưởng địa vị của con chính thê.”
“Ngoài ra, việc nạp thiếp phải do ta quyết định.”
“Sau này dù có con khác cũng không được vượt qua đứa trẻ này!”
“Nếu ngươi đồng ý, ngày mai có thể đến hạ lễ."
Nàng nói liền một mạch như trút bỏ tất cả gánh nặng trong lòng, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn.
Không gian rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Hà Văn bỗng phá lên cười.
"Thư nhị tiểu thư quả thật tính toán rất kỹ. Nhưng Hà mỗ nay đã không còn như xưa, làm sao phải hạ mình chịu đựng như thế?”
"Một nữ tử thất tiết trước hôn nhân, lại mang trong mình đứa trẻ hoang, đáng lý phải chịu tội bị dìm lồng heo!”
“Ngươi phóng túng như vậy, còn đâu chút cốt cách của một tiểu thư Tướng phủ?
"Nể tình Thừa tướng có ân với ta, chuyện này ta sẽ giữ kín, nhưng cũng xin Thư nhị tiểu thư đừng coi tất cả mọi người là kẻ ngu!"
9
Sau khi buông lời chế giễu, Hà Văn lập tức quay người rời đi không thèm ngoái lại.
Thư Nguyệt Như bị đả kích nghiêm trọng, trong cơn tức giận, nàng tìm đến ta, buộc tội rằng ta cố ý làm nàng mất mặt.
Ta nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản như không.
"Muội muội nói vậy là có ý gì?”
“Tỷ có lòng tốt mang tin tức đến cho muội, lại bị muội vu oan ngược lại.”
“Muội có từng nghĩ, Hà trạng nguyên sở dĩ từ chối chẳng lẽ không phải vì năm đó muội đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của y, khiến y không thể ngẩng cao đầu trước mặt phụ thân?"
Lời nói của ta sắc bén như đâm trúng tim đen.
Thư Nguyệt Như biết mình lý lẽ không vững nên không thể phản bác.
Nhìn thời gian trôi qua, tháng ngày thai nghén của nàng ngày càng lớn, tâm trạng nàng càng thêm bất an, nóng nảy.
Tiêu Thành An cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn liên tục lấy cớ đến thăm ta, nhưng thực chất là để lén gặp nàng, ép buộc nàng sớm xử lý đứa trẻ.
Hành động dồn ép tàn nhẫn của hắn chỉ khiến mọi thứ thêm bế tắc.
Đêm tối mịt mùng, trong khu rừng bí mật, hai người lại tiếp tục tranh cãi không ngừng.
"Như nhi, nàng biết cô đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể đi đến hôm nay.”
“Chẳng lẽ nàng muốn tận mắt nhìn cô thất bại sao?”
“Chúng ta đương nhiên có thể có con, nhưng không phải lúc này. Tại sao nàng không hiểu?"
Dưới mắt Tiêu Thành An lộ rõ quầng thâm trông như đã bị hành hạ đến kiệt sức, nhưng hắn vẫn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để thuyết phục người phụ nữ đang tuyệt vọng trước mặt.
Thư Nguyệt Như không hề nghe lọt tai mà chỉ cười đầy bi thương.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Điện hạ, giờ ta đã hiểu rõ, trong lòng ngươi chỉ có quyền thế.”
“Bất cứ ai, kể cả ta hay Thư Nguyệt Kiều cũng chỉ là công cụ để ngươi lợi dụng mà thôi.”
“Ngươi không cần phải dỗ dành ta nữa, ý ta đã quyết.”
"Ta muốn ngươi ngay lập tức cho ta một câu trả lời thỏa đáng.”
“Nếu không, ta không ngại đánh cược tất cả, làm cho chuyện này lan rộng khắp nơi.”
“Cùng lắm thì ta vào cung cáo trạng!”
“Đứa trẻ sinh ra vẫn có thể dùng máu nghiệm thân, ngươi thừa biết nó có phải con ngươi hay không!"
"Thư Nguyệt Như, chẳng lẽ nàng nhất định phải đồng quy vu tận?"
"Chính ngươi ép ta!”
“Từ đầu đến cuối, ta chưa từng làm trái lời ngươi, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội của ngươi.”
“Ngươi thậm chí còn ép ta giết chết chính con mình…"
Thư Nguyệt Như bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào đến xé lòng.
Nhưng nàng còn chưa nói hết đã bất chợt mở to mắt, cả người ngã quỵ về phía sau.
Lưỡi dao sắc bén trong tay Tiêu Thành An đã không chút do dự đâm thẳng vào bụng nàng.
Trong bóng tối bao trùm, lưỡi dao nhuốm máu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu khuôn mặt độc ác và tàn nhẫn của hắn trông như một ác quỷ.
Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tiêu Thành An lại có thể tàn nhẫn đến mức ra tay giết cả người phụ nữ và đứa con của mình!
Dù tâm địa Thư Nguyệt Như bất chính, nhưng ta chưa từng nghi ngờ tình cảm chân thành của nàng dành cho hắn.
Nàng thật sự mong muốn sống trọn đời bên hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
"Con thỏ chết, chó săn bị làm thịt."
Ta chỉ cảm thấy mình thật may mắn vì đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Tiêu Thành An.
Nhân lúc hắn bận rộn chôn cất thi thể, ta nín thở, rón rén rời khỏi khu rừng.
Nhưng ta không quay về phủ mà ẩn mình trong bóng tối, sai Tiểu Đào ngay lập tức mời phụ thân và những người trợ giúp đến.
Ta không thể để hắn tiêu hủy hết bằng chứng, khiến cái chết của Thư Nguyệt Như không còn ai biết.
Có lẽ Tiêu Thành An đã quá tự tin vào bản thân, hắn rời khỏi khu rừng mà không mang theo bất cứ thứ gì.
Nhờ vậy, chúng ta đã có thể tìm được t/h/i t/h/ể của Thư Nguyệt Như, nó trở thành bằng chứng thép để lật đổ hắn hoàn toàn.
10
Phụ thân ta đã đến tuổi xế chiều, khi đến hiện trường, ông có cảm giác như vừa buông xuống một gánh nặng, nhưng cả người cũng nhuốm màu cô tịch.
Chỉ trách Thư Nguyệt Như quá hồ đồ.
Thời thế này đối xử với nữ tử vốn khắc nghiệt, vậy mà nàng lại dám lén lút qua lại với Tiêu Thành An chỉ để đặt cược vào một chút lương tâm mong manh trong lòng nam nhân.
Kết cục, nàng thua thảm hại, thậm chí đánh đổi bằng cả mạng sống.
Khi Tiêu Thành An bị triệu vào cung, trong lòng hắn vẫn tràn đầy hy vọng rằng Tiêu Mặc sẽ trọng dụng lại mình.
Nhưng điều chờ đợi hắn chỉ là những lời cáo buộc đẫm nước mắt của phụ thân ta và ánh mắt đầy căm phẫn khi ta kiên quyết yêu cầu từ hôn.
Đương nhiên, trong đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả cũng không ai rõ.
Thư Nguyệt Như đã chết, phụ thân ta vì bảo toàn danh tiếng của Tướng phủ nên chỉ còn cách làm như vậy.
"Khẩn xin hoàng thượng làm chủ!”
“Nữ nhi của lão thần bị điện hạ làm nhục đến mức mang thai.”
“Điện hạ sợ nàng cản đường mình nên đã thẳng tay đoạt mạng nàng!”
“T/h/i t/h/ể hiện vẫn còn trong cánh rừng phía tây thành.”
“Lão thần tuổi già sức yếu, vốn mong được hưởng niềm vui đoàn tụ gia đình, nào ngờ…"
Phụ thân ta vì quá kích động mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tiêu Mặc lập tức cho mời thái y đến chữa trị, nhưng trong mắt hắn ánh lên nụ cười không thể che giấu, hắn quay sang nhìn Tiêu Thành An - kẻ lúc này đã không biết làm gì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ngươi có nhận tội không?"
"Hoàng huynh! Ta… ta…"
Tiêu Thành An lắp bắp nhưng không thể biện hộ, hắn chỉ còn cách cố gắng cầu xin lòng thương từ Tiêu Mặc, nhưng hoàn toàn vô ích.
"Thừa tướng trung thành yêu nước không đáng bị chịu oan khuất này.”
“Luật nước ta, dù thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân.”
“Người đâu!”
“Tội của Tiêu Thành An có bằng chứng vật chứng rõ ràng, hãm hại mạng người, lập tức phế bỏ ngôi vị Thái tử, giam vào Tông Nhân Phủ!"
Sau một lời ấy từ Tiêu Mặc, ngay lập tức có người tiến lên lôi Tiêu Thành An ra ngoài.
Tiêu Mặc vẫn phải giữ lấy danh tiếng nên không trực tiếp lấy mạng hắn, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt.
Trong Tông Nhân Phủ, bất kỳ lý do nào cũng có thể dẫn đến cái chết.
Khi mọi người rời đi, cung điện rộng lớn chỉ còn lại ta và Tiêu Mặc.
Hắn tiến lại gần ta, ánh mắt thấp thoáng ý cười đầy ẩn ý.
"Cơn giận đã nguôi chưa? Vậy khi nào A Kiều nhập cung làm hoàng hậu của trẫm?"
Ta khẽ né tránh để không để lộ cảm xúc, cố ý làm ra vẻ thẹn thùng.
"Hoàng thượng vội gì chứ?”
“Hôm nay xui xẻo quá, để thần nữ về phủ tắm gội thay y phục, sau đó sẽ đến để bày tỏ chút nỗi tương tư với ngài."
Hắn cười càng sâu, dường như rất hài lòng với câu nói của ta nên liền đồng ý ngay.
Rời khỏi cung, ta lập tức trở về phủ, mang theo hành lý đã chuẩn bị sẵn.
Ta sắp xếp t/h/i t/h/ể một nữ nhân có dáng vóc giống mình từ nơi tha ma rồi đặt vào chỗ đã định, sau đó châm lửa đốt cháy.
Tiêu Mặc vốn không thật lòng yêu ta, ta cũng không cần vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói.
Về phần phụ thân, ta đã thẳng thắn với ông, chỉ là giấu đi một phần sự thật để tránh ông bị kích động quá mức.
Tóm lại, trong mắt ông, ta chỉ là người đã nhìn thấu hồng trần, không còn tin vào tình yêu.
Ca ca ta sắp trở về từ chiến trường, mang theo chiến công hiển hách.
Huynh ấy hoàn toàn đủ sức gánh vác vinh quang của Tướng phủ đời sau.
Dù Tiêu Mặc có tức giận đến đâu thì hắn cũng không có lý do chính đáng để ra tay với Tướng phủ.
Vài ngày sau, kinh thành rộ lên tin đồn rằng đích nữ Tướng phủ – Thư Nguyệt Kiều đã mất trong một trận hỏa hoạn.
Cùng lúc đó, Tiêu Thành An có lẽ cảm thấy không còn hy vọng sống nên đã tự sát trong Tông Nhân Phủ.
Còn ta đã đổi tên thay họ, thản nhiên bước đi trên con đường làng thanh bình.
Nhìn lại gần hai mươi năm cuộc đời, đôi khi ta cảm thấy như tất cả đều là chuyện của kiếp trước.
Ta từng được người ta yêu thương hết lòng mà không giữ lại điều gì, cũng từng bị tổn thương không chút nương tay.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều trở về cát bụi.
Những ngày tháng còn lại, ta chỉ muốn gửi gắm lòng mình vào thiên nhiên, vĩnh viễn không vướng bận hồng trần.
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!