Một Cuộc Đời Không Hối Tiếc.
Chương 1
Chồng tôi đã kiếm được một "tri kỷ tinh thần” ở cơ quan. Mỗi ngày họ đều viết cho nhau những bức thư hết sức sến sẩm.
[Kể cả trong mơ em cũng gặp anh, tỉnh dậy rồi em vẫn cảm thấy run rẩy trong hạnh phúc.]
Anh ta sống chết cũng không chịu thừa nhận việc đó là ngoại tình. Thậm chí còn bắt tôi phải xin lỗi nhân tình của anh ta. Nhìn anh ta một mực bênh vực nhân tình, tôi cười khẩy.
“Được thôi.”
Vậy nên tôi chọn thời điểm có đông đủ mọi người chứng kiến, tới tận nơi xin lỗi cô ta.
“Tống Nguyệt, tôi xin lỗi vì đã đọc thư cô gửi cho Hứa Tri Thu, xin lỗi đã xâm phạm đến quyền riêng tư của hai người. Nhưng cũng cảm ơn cô vì đã cao thượng đến mức chỉ để anh ta gặp mình trong mơ, mà không thực sự gặp nhau ngoài đời.”
......
1
Hứa Tri Thu buộc phải quay về với gia đình, khuôn mặt anh ta giấu đi sự căm phẫn nhưng vẫn thấp thoáng niềm vui.
“Nam Chi, sắp tới trường tổ chức tiệc đón năm mới, em cùng đi chứ?”
Trước đây anh ta chưa từng đưa tôi tham gia hoạt động của trường.
Tôi cũng từng thử hỏi tham gia, nhưng anh ta kiên quyết nói: “Em đi rồi có ngâm thơ, làm văn được không?”
Giờ không sợ tôi không biết ngâm thơ, làm văn nữa sao?
Nghe vậy, tôi ngầm chế nhạo nhưng không nói ra.
Tôi gắp một miếng cá cho vào miệng, chợt có chiếc xương cá đâm vào lưỡi, tôi nghiến chặt răng nhai nát rồi nuốt xuống, lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên rồi.”
Anh ta thở phào, gắp cho tôi một miếng bụng cá. Thậm chí còn chu đáo gắp bỏ mấy cọng hành trên miếng cá, nhưng khi mới gắp được ba cọng, anh ta bỗng khựng lại.
Tôi thích ăn hành, vả lại ăn cùng cá sẽ không bị tanh. Người không thích hành ở đây là Tống Nguyệt.
Anh ta lúng túng rút đũa về, bưng một bát cơm lớn ăn ngấu nghiến, anh ta ăn như thể muốn nuốt hết mọi sự bất mãn đó giờ.
Tôi không nói không rằng, quay người bước vào phòng ngủ.
Khi bị tôi phát hiện ngoại tình, Hứa Tri Thu lập tức chuyển ra ngủ riêng.
“Cho anh một chút thời gian, để anh ổn định rồi ta lại ngủ chung nhé?”
Tôi nghiến răng cười trừ: “Anh nghĩ tôi cần anh ngủ chung à? Tôi không như các người, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện bẩn thỉu đó!”
“Em phải nói khó nghe đến vậy sao? Thật sự bọn anh không như em nghĩ đâu, em phải tin anh chứ!” Anh ta cau mày, ánh mắt đầy khinh miệt.
Ánh mắt ấy khiến tôi ớn lạnh đến tận xương tủy.
Đêm đến, Hứa Tri Thu nhẹ nhàng vén chăn chui vào, còn đưa tay cởi nút áo ngực tôi.
“Dù sao thì em cũng là vợ anh.” Giọng anh ta nặng nề, thậm chí hít thở cũng khó khăn.
Anh ta thực sự khiến chuyện vợ chồng trở nên đầy miễn cưỡng, dường như đây là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của anh ta.
“Thật khó cho anh quá.”
Lời tôi nói như lưỡi dao cắt đứt bầu không khí hiện tại.
Tay anh ta đông cứng lại, tiến không được, lùi chẳng xong.
“Khó cho anh khi phải từ bỏ “tri kỷ tinh thần” rồi công nhận tôi là vợ ấy. Phải làm sao giờ? Tống Nguyệt mà biết được chắc sẽ đau lòng lắm.”
Hứa Tri Thu đột ngột ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng: “Mạnh Nam Chi! Em rốt cuộc muốn gì đây hả? Giờ em muốn thế nào nói đi! Anh đã xin lỗi biết bao nhiêu lần rồi, thế vẫn chưa đủ sao? Đến tận ngày hôm nay, chẳng lẽ em không còn một chút trách nhiệm nào sao?”
Trách nhiệm của tôi? Ha, ha, anh ta hẳn đang chế nhạo học vấn tôi thấp đây mà. Nhưng anh ta quên mất rằng trước khi xuống nông thôn, tôi là người đứng nhất toàn trường môn tự nhiên.
Năm ấy, tôi vì anh ta mà bỏ thi đại học. Chỉ là tôi không ngờ rằng sự hy sinh của tôi lại trở thành lý do anh ta ngoại tình.
Mười năm sau, hiện thực như cú tát của trời giáng thẳng vào mặt tôi.
Sau khi nghĩ lại, tôi thông qua chú mình, biết được một trường đại học ở Tây Bắc muốn tuyển một số học sinh giỏi môn tự nhiên.
Chỉ cần tôi vượt qua kỳ thi sát hạch vào ba tháng sau thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn hơn.
2
"Vì Tống Nguyệt mà anh đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào." Tôi cười nhạt nói, rồi đuổi anh ta ra khỏi phòng ngủ.
Ngay sau đó tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tống Nguyệt, đó là lúc tôi thấy được một tấm ảnh polaroid kẹp trong sách.
"Tống—Nguyệt?"
Vừa mới đọc tên phía sau ảnh, chưa đầy một phút sau Hứa Tri Thu đã lấy tấm ảnh đi.
"Chắc do đồng nghiệp kẹp nhầm vào thôi, để mai anh mang trả cô ấy."
Tôi không chút nghi ngờ, bật cười: "Xinh đấy chứ, tóc tết đuôi sam vừa đen vừa bóng."
Tôi chỉ mải mê tán dương mà không để ý anh ta nhìn chằm chằm vào cuốn sách đã lâu mà không lật trang.
"Cô ấy… anh không để ý, cũng chẳng thân quen."
Nói xong, anh ta tùy tiện nhét bức ảnh vào túi.
Vài ngày sau, tôi vui mừng chạy tới trường, muốn báo cho anh ta tin tốt tôi đã mang thai. Nhưng không ngờ rằng trong phòng anh ta còn có một người khác.
"Chị là vợ của thầy Hứa phải không? Em là đồng nghiệp của thầy, hiện tại đang là trợ lý giảng viên trong trường."
"Tống Nguyệt?"
Bản năng của phụ nữ sẽ đột nhiên trỗi dậy vào một thời điểm nào đó.
Nếu thật sự Tống Nguyệt là đồng nghiệp của Hứa Tri Thu, vậy thì sao anh ta lại nói là không quen?
Về nhà, tôi ngay lập tức vào phòng đọc, bẻ khóa ngăn kéo tủ. Bên trong là một xấp thư dày, tay tôi run đến mức cầm không nổi phong thư.
Tôi ngồi trong phòng đọc thư suốt cả buổi chiều.
Những bức thư đầy ắp những dòng tâm tình mãnh liệt và đau khổ.
Họ thảo luận văn học, bàn về thơ ca, thậm chí còn chia sẻ tâm sự cho nhau. Từ mơ hồ chuyển sang mặn nồng, cảm xúc tràn trề không gì sánh được.
Họ tự nhận tình cảm của mình là thuần khiết, không vượt quá ranh giới, còn viết rằng việc này chỉ là giao lưu cảm xúc cao thượng giữa con người với nhau.
Và trong thư, Tống Nguyệt gọi Hứa Tri Thu là: "tri kỷ tinh thần".
"Đêm qua em đã mơ thấy anh. Trong mơ anh cuồng nhiệt xâm nhập vào cơ thể em, gần như muốn làm tan nát linh hồn em."
"Nguyệt à, em cũng tự tiện xông vào giấc mộng của anh đấy thôi. Trong giấc mơ, em đã dịu dàng bao bọc lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh, như thể muốn giải thoát cho anh."
Lá thư cuối cùng chỉ là một mẩu giấy nhỏ: "Trong số đó có biết bao nhiêu là thực tập sinh, duy chỉ có mình em được giữ lại trường, có phải là nhờ anh lặng lẽ giúp đỡ em đúng không? Anh cũng muốn giữ em ở lại bên cạnh anh chứ gì?"
Dưới đó là nét chữ của Hứa Tri Thu: "Giữ em bên cạnh là lựa chọn của anh. Thật may vì được lên làm giáo sư, điều này xem như là niềm an ủi duy nhất."
Ba năm nay, họ đã gửi cho nhau hơn hai trăm lá thư tay.
Họ ngang nhiên yêu đương cuồng nhiệt, giấu kín mối tình khuất tất trong những phong thư
Cửa sổ bất ngờ bị bật mở do gió mạnh thổi vào, rồi cơn mưa lạnh buốt ập đến tạt vào mặt, như đang muốn dội một gáo nước lạnh vào tôi.
Tôi vẫn nghĩ mình chỉ vừa gặp một cơn ác mộng, còn tự cho rằng tất cả đều không có thật.
Tôi cũng đã tự an ủi mình rằng, tất cả là do Tống Nguyệt vì muốn trục lợi mà quyến rũ anh ta, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, những việc kinh tởm từ trước đến nay đều là âm mưu của cô ta.
Dù sao tôi vẫn phải gặp Hứa Tri Thu để hỏi rõ mọi chuyện!
Tại quán ăn vặt trước cổng trường, tôi vô tình nhìn thấy bọn họ. Ngoài họ ra còn có hai thanh niên nữa đang nâng ly đùa giỡn.
"Thầy Hứa và cô Tống đúng là một đôi trai tài gái sắc, làm tôi ngưỡng mộ quá đi thôi!"
Hứa Tri Thu nghe vậy thì cười khẽ, quay sang gắp miếng trứng muối trong bánh ú cho vào bát của Tống Nguyệt.
"Con gái phải tròn trịa một chút mới đẹp, em ăn nhiều vào."
"Ai da, quần anh bẩn rồi kìa."
Tống Nguyệt hét lên, đưa tay nhẹ nhàng lau đi lau lại phần kín đáo của anh ta.
Khuôn mặt Hứa Tri Thu như đang cố nén vẻ khó chịu, chỗ giữa hai chân căng thẳng thấy rõ.
Nhìn cảnh tượng đó, trái tim tôi càng lúc càng trĩu nặng.
Hai người kia thấy họ ân ái thì cười cợt trêu chọc, đập bàn ầm ầm. Tống Nguyệt cũng cười đến chảy nước mắt, gương mặt đỏ bừng, giả bộ ăn xiên thịt nướng.
"Ai da, xiên thịt dê này cay quá."
"Em không ăn được cay mà, đưa đây để anh ăn giúp em."
Hứa Tri Thu cầm xiên thịt dê mà Tống Nguyệt vừa cắn miếng đầu tiên, ăn hết sạch.
Lúc ấy, móng tay tôi cào sâu vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn hòa trộn vào nhau.
Lúc còn ở nông thôn, Hứa Tri Thu bị thủng dạ dày. Vậy nên tôi đã dùng mặt dây chuyền bằng ngọc của bà nội để đổi lấy nửa túi bột mì. Mỗi ngày tôi đều làm một cái bánh bao, cắt lát nướng khô, rồi đem những lát bánh bao thơm ngào ngạt ấy tới cho anh ta mặc dù bản thân chưa có gì bỏ bụng. Tôi đã dốc hết tâm sức chăm sóc dạ dày cho anh ta, còn anh ta lại vì Tống Nguyệt mà liều mình ăn hết những xiên thịt dê rắc đầy ớt cay đó.
Cơn giận dữ trong tôi giờ đã hình thành một ngọn lửa hận thù, thiêu đốt hết lý trí của tôi!
Tôi không nhịn được mà lao tới, giật mạnh Tống Nguyệt ra, tát cô ta một cái đau điếng.