Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Một Cuộc Đời Không Hối Tiếc.
Chương 6
"Bọn họ xông thẳng vào văn phòng của Hứa Tri Thu. Mẹ cô ta vừa vào đã lao đến cào mặt Hứa Tri Thu, còn bố thì lớn tiếng mắng chửi, nói rằng Hứa Tri Thu đã phá hoại sự trong trắng của con gái ông ta, nếu không chịu trách nhiệm thì sẽ kiện, còn nếu kiện ở thành phố không được xử thì lên tỉnh, mà nếu lên tỉnh cũng không được nữa thì ra trung ương. Bố mẹ cô ta nhìn là biết làm nông, có khi còn không thể viết nổi tên mình. Nhưng lại nói ra được những lời có lý lẽ như thế, em nói xem, là ai đã chỉ dẫn họ tới tận đây?"
Tôi thực sự ngạc nhiên, đúng là Tống Nguyệt đã chịu chơi đến cùng.
"Vậy Hứa Tri Thu nói sao?"
Chị Tố Hoa nhìn tôi một cách nghi hoặc, có lẽ là biểu cảm bình tĩnh của tôi quá bất thường.
"Anh ta chẳng nói gì cả. Nhưng chị được một anh bạn trong đồn công an tiết lộ cho chị rồi. Nghe nói Tống Nguyệt đã hẹn gặp Hứa Tri Thu lần cuối, không biết thế nào lại hẹn ở nhà nghỉ. Rồi bố mẹ cô ta như đã hẹn trước, bất ngờ ập vào bắt quả tang ngay trong phòng. Họ vừa khóc vừa đánh, khiến chủ nhà nghỉ phải báo công an."
Tôi không khỏi bái phục Tống Nguyệt, đến chiêu này cũng nghĩ ra được, miệng nhịn không được phải lên tiếng hỏi ngay cho chắc ăn: "Thế là khi cảnh sát đến thấy một nam một nữ trong nhà nghỉ, Hứa Tri Thu chỉ có thể thừa nhận quan hệ của hai người, thậm chí còn phải hứa hẹn này kia. Nếu không chỉ còn nước vào tù, em nói vậy có đúng không?"
Chị Tố Hoa gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù Hứa Tri Thu đã làm xong xuôi vụ hôm đó, nhưng em nghĩ họ có tha cho anh ta không? Tất nhiên là không, thế là đến tận chỗ làm của anh ta gây náo loạn."
Tôi ngẩn ngơ hồi lâu mới nhớ lại, hôm đó tôi đã nói với Tống Nguyệt rằng vẫn có cách để ở lại thành phố mà không cần phải khổ sở rửa lòng lợn. Cô ta dù bán tín bán nghi nhưng vẫn hỏi.
Tôi nói: "Nếu cô có thể khiến Hứa Tri Thu cưới cô thì cô sẽ danh chính ngôn thuận ở lại đây thôi mà."
Ban đầu, tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy sự dối trá và bẩn thỉu này mà thôi. Nhưng không ngờ cô ta lại đặt cược tất cả vào cơ hội này, dù có phải tự hủy hoại chính mình cũng nhất quyết ép Hứa Tri Thu vào đường cùng.
Tôi thật sự cảm thấy khó tin. Trước khi tôi đi, Hứa Tri Thu còn thề thốt với tôi rằng sẽ không gặp lại Tống Nguyệt nữa. Vậy mà chỉ mới ba ngày, họ lại lăn lên giường trong nhà nghỉ.
Hồi trước, họ còn khăng khăng rằng quan hệ giữa họ trong sạch, tình yêu của họ cao thượng, không tầm thường này kia. Bây giờ lại dùng chiêu trò bẩn thỉu thế này để viết cái kết cho câu chuyện của họ, nào là nhà nghỉ, ngoại tình, rồi đến bắt gian, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.
Tâm sự qua lại, tri kỷ tinh thần thôi ư? Tiếc quá, khi bị hiện thực soi chiếu thì tất cả đều lộ nguyên hình cả thôi, trông họ cũng thật tệ hại và xấu xí làm sao.
Khoảnh khắc ấy, tôi, một “người vợ bị bỏ rơi,” lại thấy thương hại cho hai con người đó.
"Nam Chi, em không sao chứ?"
Gặp ánh mắt lo lắng của chị Tố Hoa, tôi hít sâu một hơi: "Không sao đâu chị, em đã chuẩn bị tâm lý ly hôn từ lâu rồi. Chỉ là—"
Tôi cười bất lực: "Chỉ là em không ngờ hai người tự nhận là cao thượng ấy, rốt cuộc lại kết thúc bằng cách đáng thương đến thế. Em thấy có chút… có chút tiếc nuối."
Tôi và Hứa Tri Thu cuối cùng cũng ly hôn.
Căn nhà là của học viện cấp cho anh ta, vậy nên tôi không lấy. Số tiền trong sổ tiết kiệm, anh ta không lấy một đồng, tất cả để lại cho tôi.
Ngày tôi thu dọn đồ đạc rời đi, anh ta đứng đó, mắt đỏ hoe, nhưng không nói một lời.
Bức ảnh cháy một nửa ấy, anh ta vẫn còn giữ chặt trong tay, tôi thấy nhưng không nói gì.
Nghe nói Tống Nguyệt bị học viện cho thôi việc hoàn toàn, nhưng cô ta đã không còn quan tâm điều đó nữa.
Bây giờ, cả bố mẹ cô ta cũng dọn vào sống chung với Hứa Tri Thu. Họ không tổ chức tiệc tùng gì, lặng lẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi cho qua chuyện.
Hứa Tri Thu cũng bị điều khỏi vị trí giảng viên, chỉ còn làm một biên tập viên ở tòa soạn của học viện.
Công việc nhàn rỗi như vậy, chắc chắn sau này sẽ không có cơ hội thăng tiến.
12
Nhưng tất cả những chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Nửa tháng sau, tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển của Đại học Tây Bắc tại nhà chú. Gương mặt dì tôi vốn hay than thở, cuối cùng cũng rạng rỡ, hớn hở lại.
Tôi ra ngoài dạo một vòng, chỉ thấy trời xanh mây trắng, tâm trạng trong lòng vô cùng sảng khoái. Tảng đá đè nặng trong tim cuối cùng đã tan thành mây khói, tương lai phía trước sáng sủa và thênh thang.
Những con người và chuyện phiền phức trong quá khứ, tôi đều để lại phía sau. Từ nay chúng không còn liên quan đến tôi nữa. Tôi đã thoát ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối ấy, con đường phía trước rực rỡ ánh mặt trời đang chờ đợi tôi.
Sau khi khai giảng, ngoài giờ lên lớp, tôi dành hết thời gian ở thư viện, không đến giờ đóng cửa thì không rời đi.
Lớp của tôi toàn người xuất sắc, các thầy cô đều là những bậc thầy trong lĩnh vực của họ.
Còn tôi hệt như miếng bọt biển, ngày ngày ra sức hút, nghiền ngẫm, rồi lại hút thêm.
"Nam Chi, kỳ thi giữa kỳ lần này em lại đứng nhất rồi, chúc mừng em nhé."
Tôi nhận bài thi, đạt 99 điểm, tiếc là còn thiếu một điểm nữa là thành điểm tuyệt đối rồi.
Cùng lúc đó, cách xa cả nghìn dặm, Hứa Tri Thu đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng của cuộc đời mới.
Danh tiếng của Tống Nguyệt đã bốc mùi nay còn bốc mùi hơn. Sau khi bị học viện sa thải, cô ta chẳng tìm được công việc tử tế.
Sau khi mang thai, Tống Nguyệt tăng cân vùn vụt, những đốm tàn nhang màu vàng nâu phủ kín gò má, ai từng quen biết cô chẳng còn nhận ra dáng vẻ ngày xưa của cô ta nữa.
Lúc này cô ta đang phơi bụng nằm trên giường, gặm hạt dưa: "Tri Thu, em nghe nói phụ nữ mang thai nên ăn tổ yến, nó sẽ tốt cho con. Hay là anh nhờ người mua nửa cân cho em ăn thử đi?"
Hứa Tri Thu cầm chổi lặng lẽ quét đống vỏ hạt dưa trên sàn.
"Thằng em họ em nói muốn lên thành phố, anh giúp nó tìm một công việc nhé."
Tay cầm chổi của Hứa Tri Thu khựng lại, vẻ mặt đờ đẫn như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Tống Nguyệt chẳng nhận ra, tiếp tục líu ríu không ngừng: "Ba em dạo này cứ bảo mí mắt giật giật, anh xin nghỉ phép dẫn ông đến bệnh viện kiểm tra thử xem. À còn nữa—"
"Nói đủ chưa?"
Hứa Tri Thu bất ngờ ném chổi xuống, giọng nói đầy giận dữ như đã kìm nén bấy lâu nay: "Cả nhà các người đều bắt tôi nuôi. Tôi bây giờ chỉ là một nhân viên sửa bản thảo ở tạp chí của trường, lương cứng có 58 tệ một tháng, cô bảo tôi lấy đâu ra tiền mua tổ yến cho cô? Hả? Rồi còn cả những anh họ, chị họ, cậu, mợ, chẳng biết từ đâu chui ra, rồi những ông này bà kia cũng bắt tôi lo, tôi lo bằng cách nào chứ? Cô bảo tôi phải lo thế nào đây?"
Thầy Hứa nổi tiếng phong độ lịch thiệp, giờ đây gương mặt vặn vẹo chẳng còn chút phong thái nào ra hồn. Chưa đầy 30 tuổi, chỉ trong chưa đến một năm mà anh ta đã bị vắt kiệt, khuôn mặt hốc hác, mắt chẳng khác nào gấu trúc và hai nếp nhăn bên rãnh mũi sâu đến mức khiến anh ta trông già hơn tuổi thật cả chục tuổi.
"Ai khiến tôi mất việc? Là cô! Là cái đồ lưu manh già nhà cô chứ ai!"
Tống Nguyệt lồm cồm ngồi dậy, túm một nắm hạt dưa ném vào mặt anh ta, hét lên chua chát: "Anh quên mất tôi mất việc rồi à? Thế thì làm sao nuôi bố mẹ được? Không phải tại anh mà tôi mất việc sao! Anh không nuôi thì ai nuôi? Lúc đầu anh khen tôi hết lời, bây giờ lấy được rồi thì trở mặt, tôi còn đang mang thai mà anh đối xử với tôi như thế này à? Nếu vậy thì hôm nay tôi quyết liều mạng với anh!"
Chửi xong cô ta ôm bụng gào khóc thảm thiết.
Bố mẹ Tống Nguyệt nghe thấy thì xông vào, bà mẹ ôm cô ta, nhưng không có nước mắt mà khóc la.
Ông bố túm lấy cổ áo Hứa Tri Thu, chửi bới: "Thằng chó mất nết này! Mày hại con gái tao chưa xong, còn muốn hại cả nhà tao, đồ vô phúc tổ tiên tám đời. Đến thắt lưng còn không giữ nổi mà dám quát con gái tao. Ở nhà không ai dạy mày à?..."
Đôi tay chai sạn do làm nông lâu năm giáng hết bạt tai này đến bạt tai khác vào mặt Hứa Tri Thu.
Giữa cảnh hỗn loạn, Hứa Tri Thu không thể phản kháng thêm, cặp kính của anh ta lệch sang một bên.
"Bố, đừng đánh vào mặt anh ấy, mai anh ấy còn phải đi làm nữa." Tống Nguyệt vừa khóc lóc vừa nói, bà mẹ lập tức đến kéo ông bố ra. Nhưng Hứa Tri Thu với mặt mày bầm dập và máu tanh đầy miệng, sớm đã gục ngã.
13
Mẹ của Tống Nguyệt giả bộ kéo tay Hứa Tri Thu, giọng điệu đầy giả tạo: "Con rể à, con gái tôi, một cô gái trong trắng, lại phải lấy anh, người đã qua một lần đò, chúng tôi biết chuyện cũng đau lòng lắm. Anh phải bù đắp cho chúng tôi chứ. Này, tổ yến gì đó, anh không có tiền thì chẳng lẽ không biết xin mẹ anh sao? Làm mẹ chồng thì chăm sóc con dâu là lẽ đương nhiên thôi."
Hứa Tri Thu sững sờ nhìn gia đình họ, không thể nào chấp nhận nổi.
"Vô… vô liêm sỉ!"
Anh ta gào lên trong tuyệt vọng: "Quá vô liêm sỉ! Các người chưa làm tôi kiệt quệ đủ hay sao mà còn dám đòi hỏi mẹ tôi nữa. Cả nhà các người đúng là quá đáng đến mức không thể chịu nổi!"
"Hứa Tri Thu!"
Tống Nguyệt vừa nói vừa nhảy xuống giường, nhào vào người Hứa Tri Thu, ra sức cào cấu: "Ai không biết xấu hổ ở đây hả? Tôi thấy anh mới là đồ không biết xấu hổ ấy! Những chuyện này anh phải làm, không muốn làm cũng phải làm. Nếu không tôi sẽ đi bệnh viện phá thai, để nhà họ Hứa các người không còn con cháu. Tôi sẽ đến học viện tố cáo anh, tố cáo anh ngược đãi phụ nữ mang thai và người già..."
Mấy cảnh gà bay chó chạy như vậy thường xuyên diễn ra tại nhà họ Hứa. Mỗi khi tới bữa tối, hàng xóm đều nghe thấy tiếng họ “ca hát vui vẻ” với nhau. Sau bữa ăn, câu chuyện về Hứa Tri Thu luôn trở thành chủ đề buôn dưa yêu thích của mọi người.
Ngày hôm sau, Hứa Tri Thu với gương mặt đầy vết thương, lén lút tới học viện. Khi đồng nghiệp hỏi tới thì anh ta chỉ nói mình bị ngã cầu thang. Đồng nghiệp không vạch trần trước mặt, nhưng sau lưng lại bàn tán rôm rả.
"Nhìn cổ anh ta đi, rõ ràng là vết cào. Không biết thầy Hứa sống kiểu gì nữa."
"Chị Nam Chi ngày xưa tốt biết bao, nói năng nhẹ nhàng, làm việc cũng chu đáo. Áo sơ mi của thầy Hứa lúc nào cũng được ủi phẳng, giày lúc nào cũng bóng loáng. Còn bây giờ thì..."
Người nói lắc đầu khinh bỉ: "Rước về một con rắn độc thì phải chịu thôi, thêm cả gia đình đỉa ngày qua ngày bám lấy anh ta hút máu nữa. Nói chung còn phải chịu khổ dài dài."
"Nghe nói chị Nam Chi được nhận vào lớp ưu tú, còn được tham gia chương trình trọng điểm quốc gia dành cho các dự án nghiên cứu lớn đấy."
"Trách ai được bây giờ? Có vợ tốt không biết quý trọng, lại còn rước một con rắn độc về, tự làm tự chịu."
Hứa Tri Thu đứng ở cửa nhà vệ sinh, nghe hết toàn bộ câu chuyện. Hối hận như hàng ngàn con kiến gặm nhấm toàn bộ cơ thể. Anh ta bỏ chạy như điên, đạp xe rời khỏi học viện.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, anh ta quay về nhà, nhưng đột nhiên bừng tỉnh: Nam Chi đã rời đi.
Trước đây, Nam Chi luôn chuẩn bị sẵn những bữa cơm thanh đạm chờ anh ta về nhà. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Nam Chi ngồi đan áo len, dịu dàng mỉm cười: "Anh về rồi à, hôm nay có mệt không? Cơm em làm xong rồi, chắc anh đang đói lắm rồi nhỉ?"
Mỗi lần mở cửa thấy cảnh đó, bao nhiêu mệt mỏi trong Hứa Thu Chi đều tan biến. Nhưng giờ đây, ngôi nhà ấy đã không còn Nam Chi nữa, mọi thứ trước mắt trở nên hỗn độn và bừa bộn hơn bao giờ hết.
Trên bậu cửa sổ có một cây mai nhỏ. Bình thường chẳng ai để ý, nhưng khi nở hoa, mùi hương ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Vào ngày cưới, Nam Chi đã mang cây mai ấy về, nâng niu nó như con, tưới nước, tỉa cành, chăm sóc kỹ lưỡng. Cô nói: "Tri Thu, anh giống như cây mai này vậy. Một ngày nào đó, anh sẽ nở rộ và tỏa hương ngát thơm. Em sẽ luôn ủng hộ anh, vì em yêu anh."
Giờ đây, cây mai đã bị đẩy vào góc ban công, lẫn trong đống đồ đạc và mất hết sức sống. Có lẽ nó sẽ không bao giờ nở hoa nữa.
Hứa Tri Thu mệt mỏi quay xe, trở lại căn phòng lạnh lẽo của tòa soạn học viện.
Xung quanh khuôn viên vẫn ngập tràn sức trẻ, nhưng lòng anh ta đã già cỗi. Đã từ rất lâu rồi không còn ai chờ anh ta về nhà.
Nam Chi, người vợ tốt như thế, lại do chính anh ta đã tự tay đánh mất.
14
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, từ lúc ly hôn tới giờ đã được ba năm rồi.
Tôi được tuyển thẳng lên học cao học tại Đại học Thanh Hoa. Cũng nhờ vào trình độ chuyên môn vững chắc, tôi đã giải quyết được nhiều bài toán khó và được một dự án bảo mật quan trọng phá lệ mời tham gia nhóm.
Năm nay, dù đã tròn 30 tuổi, con đường phía trước vẫn rạng rỡ như mới 18.
Dì tôi vẫn thế, vẫn hay cằn nhằn: “30 tuổi rồi còn học, học mãi được à? Cũng phải tìm người yêu đi chứ, những loại như Hứa Tri Thu chỉ là số ít thôi. Mà này! Nói đến Hứa Tri Thu, cháu có biết giờ nó thế nào không?”
Dì đổi chủ đề quá đột ngột, tôi khựng lại. Hứa Tri Thu – cái tên đó gợi cho tôi cảm giác xa lạ, như một thứ gì đó đã bị quên lãng từ rất lâu.
“À, chuyện hay lắm để dì kể!” Dì tôi quên cả ăn cơm, đập đùi kể lể đầy phấn khích.
Tống Nguyệt sinh được một cậu con trai, lúc đầu mẹ Hứa Tri Thu cũng mừng ra mặt, chiều chuộng Tống Nguyệt hết mực. Từ tiền bạc, trang sức, rồi đến đồ hiệu, thậm chí còn suýt cho cô ta cả căn nhà. Bà còn thường bế đứa cháu mập mạp ra ngoài khoe, không ngừng hạ thấp tôi – cô con dâu trước – rằng tôi không có số hưởng, may mà ly hôn để cưới Tống Nguyệt, giúp nhà họ Hứa có người nối dõi. Thế rồi, khi đứa trẻ được một tuổi thì đột nhiên thường xuyên sốt cao không rõ nguyên nhân. Bác sĩ nghi ngờ là bạch cầu cấp, lập tức yêu cầu xét nghiệm máu. Không ngờ, kết quả xét nghiệm cho thấy đứa trẻ nhóm máu B, trong khi cả Tống Nguyệt và Hứa Tri Thu đều nhóm máu A. Ngay lập tức, hàng xóm, đồng nghiệp và họ hàng đều xôn xao, đoán già đoán non xem cha ruột đứa bé là ai. Nhà Hứa Tri Thu loạn hết cả lên, ngày nào cũng như chiến trường. Hứa Tri Thu không đối phó nổi với bố mẹ vợ nên mách mẹ và anh trai kéo đến hỗ trợ, cuối cùng lại bị đám bà con nông thôn của Tống Nguyệt “dọn dẹp” luôn. Nhà cửa bị phá tan tành, Hứa Tri Thu bị đẩy xuống cầu thang, vỡ gối rồi thành tật. Sau đó Tống Nguyệt mang con bỏ đi.
“Hời!”
Toàn bộ tiền trong nhà bị Tống Nguyệt cuỗm sạch, Hứa Tri Thu phải vay mượn chữa chân, đến giờ vẫn chưa trả hết nợ.
“Đáng đời, báo ứng!” Dì tôi phán xong còn đạp mạnh một cái để hả giận.
Tôi nghe mà há hốc mồm, tình tiết quá “gay cấn,” đến cả phim có khi cũng không thể dựng được thế này.
Hồi đó, Hứa Tri Thu từng là người đầu tiên trong nhóm trí thức trẻ thi đỗ đại học, từng là niềm tự hào của cả nhà, được nhiều người ngưỡng mộ.
Giờ đây, rơi vào hoàn cảnh này, tôi không biết phải nói gì cả.
Điện thoại reo, là lớp trưởng của tôi, người từng được các cô gái gọi là “nam thần lạnh lùng”, đối với tôi là một thiên tài toán học.
“Mạnh Nam Chi, tôi nhận lời mời tham gia nghiên cứu phát triển chip bán dẫn.”
Tôi biết đây là một dự án trọng điểm quốc gia, chỉ những người tài năng hàng đầu mới được tham gia.
“Vậy hả? Vậy chúc mừng anh nhé.” Tôi ngưỡng mộ nói.
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
“Alo, alo, lớp trưởng ơi?”
“Mạnh Nam Chi.” Giọng nói thì trầm thấp, hàm ý thì đầy tình tứ, khiến tai tôi bỗng ngứa ran cả lên, mặt tôi cũng nóng bừng.
“Tôi đang đợi em ở Bắc Kinh.”
Anh ấy nói vậy là ý gì thế…
Ngoài sân, những con ve kêu râm ran, như đang kể về chuyện tình đang chớm nở. Chúng nói rằng nửa đời người đã qua, nhưng—Nam Chi vẫn phải hướng đến ánh sáng, để bắt đầu lại một “thanh xuân” mới.
Có lẽ…bây giờ vẫn chưa muộn để bắt đầu lại từ đầu, nhỉ?
[Hoàn]