NGÀY NGÀY HẠ TRIỀU, ÁI PHI LẠI ĐÒI CHẾC

Chương 1



Tiểu Xuân nói: “Hoàng thượng đã trở về, lại còn ôm theo một nữ nhân sống chếc chưa rõ!”

Bổn cung hỏi: “Ồ ồ, sống chếc chưa rõ thì nàng ta có ý kiến gì không?”

Tiểu Xuân kêu lên: “Nương nương! Người sắp thất sủng rồi, còn tâm tư đâu mà ở đây nói lời châm biếm!”

Bổn cung nói: “Theo ý ngươi, nên làm thế nào?”

Tiểu Xuân lôi ra gói thạch tín đã chuẩn bị sẵn: “Chúng ta cứ dùng lối cũ mà hạ thủ, g/i/ế/t quách người ta đi!”

Bổn cung nói: “Hay là bổn cung tự làm thịt mình thì hơn.”

Thế là bổn cung nhanh như chớp, chấm thử thạch tín đặt trên bàn.

Giữa tiếng khóc kinh thiên động địa của Tiểu Xuân, bổn cung vô cùng háo hức đợi chất độc phát tác để quyên sinh.

1

Bổn cung muốn chếc, thật sự là có nguyên do.

Đời trước, bổn cung là Nhan Quý phi xinh đẹp kiều diễm.

Ưu điểm lớn nhất là n/g/ự/c to nhưng nhược điểm là cái đầu rỗng tuếch.

Mục tiêu lớn nhất là tranh giành thánh sủng.

Nào ngờ hoàng thượng vốn không gần nữ sắc.

Bổn cung chờ đợi suốt đến năm 33 tuổi, còn chưa kịp diện thánh nhan thì đã đột tử nơi vòng chung kết cung đấu.

2

Nào ngờ bổn cung lại quay về năm 23 tuổi.

Thì ra bổn cung có khả năng siêu nhiên trùng sinh như thế này!

Nếu chếc thêm lần nữa mà có thể quay lại năm 13 tuổi, bổn cung nhất định sẽ không tiến cung, cũng không làm thê tử của hoàng đế.

Nghĩ đến đây, bổn cung liền đặt ra mục tiêu cho kiếp này:

Đấu không lại thì reset (bắt đầu lại).

3

Tỉnh dậy nhìn quanh lần đầu tiên, Tiểu Xuân khóc lóc ngồi cạnh giường bổn cung.

Bổn cung hỏi: “Xuân à, bổn cung năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Xuân đáp: “Mười ba.”

Ôi trời, chẳng phải thế là trùng sinh trở về mười năm trước hay sao!

Bổn cung mừng rỡ ra mặt, giơ ngón tay cái khen: “Tốt quá!”

Thật vui sướng, reset thành công rồi!

Tiểu Xuân bảo: “Nô tỳ đùa thôi, năm nay nương nương 23, vẫn còn sống khỏe đấy ạ.”

Bổn cung đau đớn khôn cùng, đấm giường khóc ròng: “Đáng giận… aaaaa!”

Tức chếc đi được, còn chưa xuyên về!

Tiểu Xuân ôm bổn cung khóc òa:

“Nương nương, cứu người khó khăn lắm, sao đầu óc người lại bất thường như thế…”

4

Trong thời gian dưỡng thương, bổn cung thử đủ kiểu tự tìm đến cái chếc, Tiểu Xuân liều mạng canh chừng, không lần nào thành công.

Cả hậu cung đồn đại ầm lên rằng, Nhan Quý phi vốn ngang ngược hống hách nay lại là kẻ si tình.

Hoàng thượng không yêu nàng, khiến nàng đau đớn tột cùng, chỉ muốn chếc cho xong!

Đến Thái hậu cũng động lòng trước chân tình của bổn cung, cho tặng không ít lụa là gấm vóc, châu báu ngọc ngà.

Bổn cung ngồi giữa đống quà tặng, hệt như ác long chiếm giữ kho báu.

Tiểu Xuân nói: “Nương nương, nô tỳ hiểu rồi! Khổ nhục kế của người thi triển thật tài tình ạ!”

Ngươi hiểu cái gì, ngươi hiểu bậy thì có!

Bổn cung xụ mặt.

5

Bổn cung để ý đến một gốc cây trong ngự hoa viên, liền hì hục buộc dải lụa trắng lên đó.

Phía sau bỗng vang lên giọng nữ the thé mỉa mai: “Chà, đây là ai vậy nhỉ?”

Bổn cung ngoảnh đầu lại, ô! Là Lệ phi xưa nay đã quá quen mặt!

Kiếp trước, quan hệ giữa bổn cung với nàng ta tốt đẹp lắm, lúc nào cũng lặng lẽ quan tâm nhau.

Nàng cho bổn cung uống hồng hoa, bổn cung lại tặng nàng canh tuyệt tử.

Quả nhiên cố nhân gặp nhau, nói chuyện vô cùng ‘tưng tửng’.

6

Bổn cung nói: “Không nhận ra ai sao? Ngươi có mắt cũng chỉ để trưng, chi bằng quyên tặng đi.”

Sắc mặt Lệ phi khẽ đanh lại, nói: “Con hồ ly tinh này lại ở đây giở trò gì?”

Bổn cung đáp: “Chuyện hồ tiên, không đến lượt phàm nhân như ngươi xen vào.”

Lệ phi nhướn mày: “Nghe nói dạo trước ngươi vì thất sủng mới toan tính t/ự t/ử không thành, giờ lại tới ngự hoa viên quyến rũ hoàng thượng à?”

Bổn cung cười khẩy: “Lệ phi, tầm nhìn của ngươi nông cạn quá.”

Ánh mắt nàng ta liếc qua dải lụa trắng của bổn cung, lại nói: “Chuẩn bị đầy đủ thật, còn đem cả ống tay áo màu trắng đến múa à?”

Bổn cung: …

Xem ra chính là bổn cung tầm nhìn nông cạn.

7

Lệ phi vênh mặt lên: “Gốc cây này, bổn cung cũng muốn.”

Bổn cung nói: “Cớ sao… rõ ràng bổn cung đến trước…”

Lệ phi bảo: “Ngươi chỉ là kẻ múa ống tay áo, cần mảnh lụa trắng là đủ, giành gốc cây cổ thụ quặt quẹo này làm gì!”

Vừa nói nàng ta vừa lạnh lùng cười, vừa sai người khiêng ra một cái xích đu phủ đầy hoa tươi:

“Buộc chặt cái xích đu lại, bổn cung muốn ngồi đợi đến lúc hoàng thượng hạ triều!”

Ôi trời, hóa ra sau khi bổn cung trùng sinh, thủ đoạn của đám phi tần nơi hậu cung để hấp dẫn hoàng thượng đều sáng tạo đến thế, thì ra làm phi tử của hoàng thượng cũng phải cạnh tranh khốc liệt.

Được được, gốc cây này nhường ngươi vậy.

8

Gốc cây cổ thụ kia bị trưng dụng mất rồi, lại xuất hiện thêm một cây cổ thụ quặt quẹo nữa.

Bổn cung vừa ném dải lụa trắng lên, chưa kịp thử, thì bên cạnh vang lên giọng yếu ớt: “Nhan phi nương nương, người cũng đến treo cổ à?”

Bổn cung giật thót người, lùi liền ba bước.

9

Hóa ra đó là Hứa mỹ nhân vừa bị tống vào lãnh cung dạo gần đây, nàng cũng đang chuẩn bị giống hệt bổn cung.

Chớ làm vậy, một cô nương tốt như thế, nếu thất bại, lại không thể trùng sinh được, uổng lắm.

Bổn cung bảo: “Hứa mỹ nhân, tình ái tuy quý, nhưng sinh mệnh còn quý hơn.”

Hứa mỹ nhân đáp: “Không bỏ được đứa con, thì chẳng bắt được sói, không liều mạng thì làm sao níu được hoàng thượng.”

Bổn cung chấn động cả tròng mắt.

Đám nương nương hậu cung điên hết cả rồi chăng,

kẻ thì dùng chiêu xích đu mời gọi, người lại lấy treo cổ làm khổ nhục kế.

Thế gian này điên đảo, ai nấy đều nghĩ cách câu được hoàng thượng.

Được được, cây này nhường ngươi luôn.

10

Dọc con đường nhỏ trong ngự hoa viên, cây cối đều bị từng nhóm phi tần từ đông tây nam bắc ùa đến trưng dụng.

Có người ngồi dưới gốc đàn hát, ấy là tổ nhạc cụ.

Có người ngâm thơ dưới cây, ấy là tổ văn tài.

Có kẻ leo luôn lên cây, coi như lối đi khác người.

Chương tiếp
Loading...