Người Giúp Việc Cho Nhân Tình Của Chồng
Chương 1
1
Sau khi theo chồng lên thành phố, anh ta chê tôi không có học vấn nên đã tìm cho tôi một công việc làm giúp việc.
Tôi chăm sóc bà chủ chu đáo suốt hai năm. Mặc dù cô ta hơi xấu tính vì luôn đưa ra những yêu cầu quá quắt, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng và nhẫn nhịn làm theo.
Bởi vì tôi sợ, sợ rằng nếu mất đi công việc này rồi thì chồng tôi sẽ càng xem thường tôi hơn.
Cho đến ngày hôm nay, tôi phát hiện trong nhà bà chủ có treo một bức ảnh thân mật giữa cô ta và chồng tôi.
Khoảnh khắc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra người mà tôi hết lòng phục vụ bấy lâu nay chính là nhân tình của chồng tôi.
Tôi thất thần trở về nhà, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh lúc đó, tôi chỉ không ngờ rằng tôi lại đang làm việc ở nơi mà chồng tôi - Nhâm Kiến Bách, đang bí mật hẹn hò với người phụ nữ kia - Thẩm Hạ Yên.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi mới thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
"Sao không bật đèn lên?" Nhâm Kiến Bách nhíu mày hỏi tôi.
Thấy tôi không bước đến nhận lấy cặp tài liệu của anh ta như thường lệ, sự khó chịu trong mắt anh ta càng hiện rõ. Anh ta cởi giày bước vào nhà, tiện tay ném chiếc cặp lên sofa rồi kéo lỏng cà vạt: "Cơm cũng chưa nấu à? Rốt cuộc cả ngày nay cô làm cái gì vậy?"
Lời trách móc ấy như một tảng đá nặng nề nện thẳng vào trái tim tôi. Hóa ra, trong mắt anh ta và Thẩm Hạ Yên, tôi chẳng khác gì một kẻ hầu hạ.
Mỗi ngày tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta, sau đó vội vã đến nhà Thẩm Hạ Yên quét dọn, nấu ăn.
Đến chiều tối, sau khi lo xong bữa tối cho cô ta, tôi lại vội vã trở về nhà chuẩn bị cơm tối cho Nhâm Kiến Bách.
Ăn xong, tôi còn phải dọn dẹp nhà cửa, bận rộn đến mức chẳng có lấy một giây ngơi nghỉ. So với con trâu cày ngoài đồng thì tôi còn khổ cực hơn gấp trăm lần.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng tôi bỗng chốc bùng lên: "Anh thật sự không biết tôi làm gì hay sao mà còn hỏi? Ngày nào cũng làm trăm công ngàn việc như vậy, thiếu một bữa cơm thôi thì có vấn đề gì chứ?"
Nhâm Kiến Bách chẳng hề quan tâm đến sự bức xúc của tôi, chỉ lạnh lùng trách móc: "Ở nông thôn, việc còn nhiều hơn thế này gấp bội. Cô lên thành phố đã chẳng có bản lĩnh gì thì đã đành, đằng này làm chút việc thôi mà cũng than vãn cho được?"
Lại là câu nói này.
Mỗi khi tôi than mệt nhọc hay cực khổ gì là anh ta lại giở giọng dạy đời người khác.
Anh ta không ngừng chê tôi không có học vấn, chê tôi không có năng lực, rồi liên tục hạ thấp tôi khiến tôi tự ti đến tận đáy bùn.
Nhưng hôm nay, tôi không muốn cam chịu nữa.
Tôi đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh ta, giọng chất vấn đầy phẫn nộ: "Khi tôi ở quê hầu hạ bố mẹ anh, anh ở thành phố chẳng hề đoái hoài gì đến tôi! Bây giờ đón tôi lên đây, tôi vẫn chẳng được hưởng chút sung sướng nào, suốt ngày cũng chỉ quanh quẩn trong nhà hầu hạ anh! Nhâm Kiến Bách, tôi là vợ anh hay là người giúp việc của anh?"
Anh ta lạnh lùng đáp: "Xưa nay vợ phải chăm lo cho chồng và cha mẹ chồng là luật bất thành văn rồi, đó là trách nhiệm của cô mà?"
Tôi bật cười đầy châm biếm: "Vậy cũng phải xem ngữ như anh có đáng để tôi hầu hạ hay không!"
Dứt lời, tôi quay người bước về phía phòng ngủ.
Nhưng vừa đi được một bước thì cổ tay đã bị Nhâm Kiến Bách túm chặt.
Lòng bàn tay anh ta thô ráp và chai sần, cái chạm của anh ta làm tôi giật mình, tôi lập tức rụt tay lại ngay, ánh mắt nhìn anh ta thoáng hiện vẻ ghét bỏ.
Bởi vì vừa rồi, thứ anh ta chạm vào là đôi tay đã chai sạn và thô ráp vì lao động suốt bao năm trời của tôi—hoàn toàn khác biệt với đôi tay trắng trẻo mềm mại của Thẩm Hạ Yên.
Tôi đã từng không ít lần trầm trồ trước bàn tay của cô ta—mảnh mai, thon dài, lại được đeo đầy trang sức đắt tiền, trông vô cùng sang trọng.
Mà Nhâm Kiến Bách lại cho rằng người anh ta nên nắm giữ phải có một đôi tay như thế.
Tôi lại nhớ đến chiếc vòng tay mà Thẩm Hạ Yên nhờ tôi mang đến cho cô ta hôm nay. Nó là một chuỗi vòng lấp lánh, tinh xảo, và có kiểu trang trí rất đặc biệt nhưng cũng rất quen thuộc.
Tôi đã từng nhìn thấy nó trong cặp tài liệu của Nhâm Kiến Bách.
Khi đó, tôi còn ngốc nghếch hỏi anh ta liệu có phải là quà tặng cho tôi không.
Nhâm Kiến Bách lập tức giật lấy chiếc vòng từ tay tôi, như sợ tôi sẽ làm bẩn nó, anh ta hướng ánh mắt đầy khinh thường nhìn tôi quát: "Cái này là để tặng khách hàng quan trọng, cô tốt nhất đừng có đụng vào, không lại hỏng hết của người ta."
Nói xong, anh ta còn đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười khẩy: "Cô suốt ngày làm lụng vất vả thì đeo mấy thứ này làm gì cho vướng tay? Tôi cũng có dư dả đến mức đó đâu chứ?"
Mười năm trước, khi lấy anh ta, tôi đã cảm thấy mình không xứng với anh ta.
Mười năm sau, tôi vẫn kiên định giữ suy nghĩ đó.
Trái tim tôi vào khoảnh khắc ấy như bị ai đó bóp chặt đến nát tươm, tôi cảm thấy đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Thế nhưng, những lời cay nghiệt của Nhâm Kiến Bách vẫn văng vẳng bên tai.
2
"Cái gì mà xứng hay không xứng? Tôi đối xử với cô còn chưa đủ tốt hay sao? Cả làng ai mà không ghen tị với cô khi được theo chồng lên thành phố hả?" Nhâm Kiến Bách đáp trả với giọng đầy tự tin.
"Họ ghen tị vì tưởng tôi làm phu nhân nhà hào môn, chứ không ai ghen tị với việc tôi phải lao động quần quật cả ngày." Tôi cười nhạt, giọng đầy châm chọc.
"An Thu Ngọc, từ bao giờ cô trở nên hám hư vinh như này vậy? Bộ cô muốn bắt chước trong phim, làm một quý phu nhân giàu có sao? Cô thật sự nghĩ mình có thể có cơ hội sống một cuộc đời như vậy à?"
"Chẳng phải Thẩm Hạ Yên cũng đang sống như thế sao?"
Nhâm Kiến Bách nghe vậy, toàn thân lập tức cứng đờ, ngay sau đó liền phản bác: "Cô ấy thì có vấn đề gì mà không được sống như thế? Cô ấy là tiểu thư họ Thẩm xinh đẹp, học vấn cũng cao, phải nói là tài sắc vẹn toàn, cô ấy hoàn toàn có thể tự thưởng cho mình cuộc sống như vậy, còn cô thì sao? Không phải ngày ngày vẫn cần đến tôi để sống tiếp à?"
"Cô ta dựa vào chính mình sao?" Tôi tức đến đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào Nhâm Kiến Bách, quả nhiên không bỏ lỡ khoảnh khắc hoảng loạn lóe lên trong đáy mắt anh ta.
"Cô đang nói linh tinh gì vậy!? Làm sao có thể nói xấu sau lưng chủ của cô như thế chứ! Cẩn thận cô ta biết rồi sa thải cô đấy!" Nhâm Kiến Bách cao giọng quát.
Tôi cười lạnh: "Vậy thì bảo cô ta sa thải tôi đi, đúng lúc tôi cũng không muốn làm cho nhà ấy nữa."
"An Thu Ngọc! Công việc này tôi vất vả lắm mới tìm được cho cô đấy, giờ cô nói muốn nghỉ là nghỉ được à?"
"Anh nghĩ tôi cần công việc quèn này à?"
"Cô muốn làm kẻ vô dụng ở nhà ăn không ngồi rồi à?" Nhâm Kiến Bách nổi giận gầm lên.
Tôi nhìn dáng vẻ tức tối của anh ta mà trong lòng cười nhạt. Chắc anh ta đang nghĩ đến việc nếu tôi nghỉ việc thì sẽ không tìm nổi ai vừa quen thuộc vừa nhẫn nhịn như tôi để chăm sóc cho Thẩm Hạ Yên đây mà.
"Nếu anh đã không muốn thấy một kẻ vô dụng như tôi chỉ quanh quẩn trong nhà của anh, vậy thì chúng ta ly hôn đi!" Tôi tức giận hét lên.
Lời vừa dứt, Nhâm Kiến Bách liền sững sờ, ánh mắt không dám tin: "Cô muốn ly hôn với tôi hả?! An Thu Ngọc, cô điên rồi sao? Ly hôn tôi rồi ai nuôi cô? Hay cô muốn trở về quê để bị người ta cười nhạo đến chết đúng không?"
"Tôi sẽ không về quê! Ở đây tôi cũng có thể tự nuôi sống bản thân!"
Nhâm Kiến Bách cười khẩy, lắc đầu đầy khinh thường: "Cô đúng là quá ngây thơ. Cô nghĩ ai sẽ mướn một đứa nhà quê chưa học hết cấp ba như cô? Hừ, cô tự suy nghĩ lại đi. Học theo ai không học, lại học người ta làm tiểu thư nhà hào môn, còn học cả trò lấy việc ly hôn ra để uy hiếp tôi nữa cơ đấy? Xem ra, tôi đúng là chiều đến mức cô sinh hư rồi."
Anh ta kéo nhẹ cà vạt, cầm lấy cặp tài liệu trên sofa: "Mấy ngày tới tôi sẽ ở công ty. Khi nào cô nhận ra lỗi sai của mình thì đến công ty xin lỗi tôi, tôi sẽ về nhà với cô."
Tôi nhìn ra được ánh mắt cao ngạo chứa đầy thương hại của anh ta. Có lẽ Nhâm Kiến Bách đã chắc nịch rằng tôi sẽ không thể rời khỏi anh ta.