Nguyệt Hoa

Chương 2



"Nguyệt Hoa, theo ta về kinh, ta sẽ không phụ nàng."

 

Đường đến Kinh thành xa xôi diệu vợi.

 

Mới nửa tháng mà ta đã nôn không ngừng.

 

Ta cứ ngỡ là vì đi ngựa xóc nảy.

 

Hóa ra là hài tử đến thăm.

 

Ta vuốt bụng mỉm cười:

 

"Con đến không đúng lúc chút nào, nhưng không sao, mẫu thân sẽ bảo vệ con, con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời nhé."

 

Dường như con hiểu được, ta liền hết nôn.

 

Sinh con là vào mùa đông.

 

Đúng lúc Tam Hoàng tử bức cung trong thời khắc quan trọng.

 

Để tránh hài tử bị lộ thân phận và trở thành nhược điểm của phu quân, ta trốn vào ngôi làng cách đó năm mươi dặm.

 

Ba ngày ba đêm, ba mươi sáu canh giờ.

 

Cuối cùng, hài tử ra đời.

 

Một đám nhỏ bẩn thỉu: “hài tử sao mà xấu thế.”

 

Chúng ta sinh sống trong làng, chờ Tiêu Hoài Nhiếp tới đón.

 

Một năm, hai năm, ba năm.

 

Ngọc Nhi đã biết chạy khắp sân đuổi gà.

 

Tiêu Hoài Nhiếp mang đại quân rầm rộ tới đón mẹ con ta hồi cung.

 

Người đã ký khế ước nô bộc với ta năm xưa cũng nhờ đó mà được phong làm Thứ sử.

 

Tiêu Hoài Nhiếp âm thầm sắp xếp, ghi ta vào gia phả hắn, ta trở thành con gái của Thứ sử.

 

"Nguyệt Hoa, ta đã nói sẽ không phụ nàng."

 

Ta trở thành Hoàng hậu, là điều mà cả đời ta chưa từng dám nghĩ đến.

 

Từ ngày vào cung, đám cung nhân bắt đầu xì xào:

 

"Hoàng hậu và tiểu thư Lương gia của phủ Thái úy trông thật giống nhau."

 

"Chỉ tiếc là khi ấy tiểu thư đã gả cho Tam Hoàng tử."

 

"Các ngươi chắc không biết, khi xưa nhờ phủ Thái úy đột ngột đổi phe, tiểu thư Lương đã trộm được sơ đồ phòng thủ nên Hoàng thượng mới có thể giành chiến thắng."

 

Ta cũng biết chuyện này, nhưng khi ấy Tiêu Hoài Nhiếp đã nắm binh phù trong tay, Tam Hoàng tử căn bản không địch lại, có hay không có sơ đồ phòng thủ thì Tiêu Hoài Nhiếp vẫn sẽ thắng.

 

Bọn họ còn nói:

 

"Một nô tỳ mà cũng làm Hoàng hậu, có khi vì tình xưa nghĩa cũ mà tiểu thư Lương gia cũng sẽ vào cung chăng."

 

...

 

Ngọc Nhi nghe thấy, xông ra đòi đánh họ.

 

Thôi đi thôi đi, có gì đáng để so đo chứ.

 

Nhưng đúng thật là họ đoán trúng.

 

Năm Ngọc Nhi sáu tuổi, Lương Tự Cẩm tiến cung.

 

5

 

Tiêu Hoài Nhiếp phong nàng ta làm Quý phi.

 

"Nguyệt Hoa, trẫm đã nói sẽ không phụ nàng, nàng cứ yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng ta vượt qua nàng."

 

Thật ra có vượt qua ta hay không cũng chẳng sao cả.

 

Dù sao trong cung cũng đầy đủ đồ ăn áo mặc, chẳng phải động tay vào việc gì, lại có Ngọc Nhi bên cạnh, thế nào cũng được.

 

Nhưng Lương Tự Cẩm lại ưa gây chuyện.

 

Lần đầu gặp ta, nàng cười cợt đầy chế nhạo.

 

"Mọi người bảo Hoàng hậu và thần thiếp trông giống nhau, thần thiếp không nghĩ vậy, kinh thành làm gì có cô nương nào đen nhẻm như vậy."

 

Một đám cung nữ cười nghiêng ngả.

 

Ta trợn mắt, bảo nàng ta cút đi.

 

Đêm đó, Tiêu Hoài Nhiếp đến tìm ta.

 

Hắn không cho rằng Lương Tự Cẩm sai, bởi vì thật ra ta đen hơn nàng.

 

"Chỉ là Tự Cẩm tính tình thẳng thắn, nàng hà tất phải dùng lời lẽ khó nghe với nàng ấy."

 

"Hai ngày tới nàng hãy ngoan ngoãn ở trong cung tự kiểm điểm."

 

Người của Nội vụ phủ cũng giỏi thăm dò.

 

Ngay tối đó đã rút hết các món đùi lớn, gà to, thay vào là chút canh cặn thừa thãi.

 

Quân tử có thể c.h.ế.t, chứ không thể chịu đói.

 

Họ còn không cho Ngọc Nhi đến gặp ta.

 

Đều vì Lương Tự Cẩm nói rằng, Ngọc Nhi là hoàng tử, nếu thường xuyên ở bên cạnh ta, sau này không biết sẽ học được những gì.

 

Ta dạy không tốt sao?

 

Ngọc Nhi ba tuổi đã tự mình ăn uống, ngủ nghỉ, mặc quần áo.

 

Ta không tin, bọn họ không cho gặp, Ngọc Nhi cũng chẳng muốn gặp ta.

 

Sau khi Tiêu Hoài Nhiếp giải cấm túc cho ta.

 

Ta đầy tự tin đi tìm Ngọc Nhi.

 

Ai ngờ, nó lại không ở cung của mình, mà ở chỗ của Lương Tự Cẩm.

 

Khi ta đến cung Quý phi, vừa hay nghe thấy nó đang nói xấu ta.

 

"Quý phi mẫu thân, mẫu hậu đúng là thô tục, không giống như người, đẹp đẽ lại dịu dàng, Ngọc Nhi rất thích!"

 

"Oa, Quý phi mẫu thân, viên ngọc này đẹp thật, Ngọc Nhi cũng rất thích!"

 

Lương Tự Cẩm nghe mà lòng vui như mở hội.

 

Một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, nói cho là cho.

 

Hừ!

 

Đúng là kẻ tham vàng thấy tiền sáng mắt.

 

Lòng ta lạnh buốt.

 

Được thôi, nếu như phụ tử bọn họ đều thích Lương Tự Cẩm.

 

Vậy thì ta còn ở lại trong cung làm gì.

 

Thu dọn đồ đạc, ta tìm đến Thái y viện lấy kim bạc.

 

Định phong bế huyệt đạo, giả c.h.ế.t thoát thân.

 

Thì thằng nhóc chui vào chăn của ta.

 

"Mẫu thân, người định làm gì vậy?"

 

Nó thấy cây kim bạc.

 

"Tự vẫn sao? Người không cần con nữa ư?"

 

Ta uất ức, rõ ràng là nó không cần ta trước.

 

Giây tiếp theo, Ngọc Nhi lôi từ trong người ra viên dạ minh châu cùng đống vàng bạc châu báu khác.

 

"Mẫu thân, đừng bỏ lại Ngọc Nhi, con đem tất cả cho người."

 

Ta đập vào đùi cái chát, dậm chân:

 

Không hổ là con trai ngoan của ta.

 

Ta bảo Ngọc Nhi, ta không muốn ở lại nơi này nữa.

 

Con cứ ở trong cung làm hoàng tử, Tiêu Hoài Nhiếp nể tình huyết mạch chí ít cũng sẽ không bạc đãi con.

 

Không ngờ, Ngọc Nhi tủi thân đến mức suýt khóc.

 

"Mẫu thân, cháu trai của Quý phi khi thi cử lén đưa giấy cho con, tiên sinh khăng khăng nói con gian lận, con giải thích thế nào cũng không nghe, phụ hoàng cũng không tin con, còn phạt con quỳ một canh giờ."

 

"Họ còn nói, con ở bên mẫu thân học thói hư, định đưa con sang ở với Quý phi."

 

"Con cũng không muốn ở lại đây, người ở đây đều xấu xa."

 

Ngọc Nhi nói, muốn nhẫn nhịn rồi tính kế lớn, trước khi đi nhất định phải lấy được một chút của cải.

 

6

 

Ngọc Nhi không hề nói dối.

 

Tiêu Hoài Nhiếp thực sự muốn đưa nó cho Lương Tự Cẩm.

 

Không phải vì ghét ta thô thiển.

 

Mà vì năm đó, khi Lương Tự Cẩm trộm sơ đồ phòng thủ, bị Tam Hoàng tử phát hiện và hành hạ một thời gian.

 

Khi đó, nàng ta đã mang thai, nhưng không may sảy thai.

 

Dù được cứu về và dưỡng bệnh cẩn thận, Thái y vẫn phán rằng sau này khó mà mang thai.

 

Vì vậy, khi Lương Tự Cẩm nói rằng Ngọc Nhi đáng yêu, Tiêu Hoài Nhiếp liền định dùng con ta để trả ân tình đó.

 

Hôm sau, Tiêu Hoài Nhiếp đến tìm ta.

 

Hắn cúi đầu nhìn ta: “Trẫm định đưa Ngọc Nhi cho Tự Cẩm.”

 

Ta mở to mắt, không dám tin: “Ngọc Nhi là con của thiếp, vì sao phải đưa cho nàng ấy?”

 

Tiêu Hoài Nhiếp bình tĩnh đáp: “Nguyệt Hoa, trẫm đã phê chỉ, đợi qua Trung thu sẽ đưa Ngọc Nhi qua đó.”

 

Khi hắn xoay người bước đi, Ngọc Nhi từ sau lưng ta chậm rãi tiến tới.

 

“Chậc chậc, mẫu thân, sao người lại chọn phụ hoàng nhỉ?”

 

Ta nghiến răng: “Vì bị sắc đẹp mê hoặc, vì đùi gà cám dỗ.”

 

“Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thôi.”

 

7

 

Phong bế khí huyệt bằng kim bạc là một kỹ thuật mà khi lánh nạn ở thôn làng, Tiêu Hoài Nhiếp đã sai Thái y dạy ta phòng khi bất trắc.

 

Ta chỉ dùng một lần duy nhất.

 

Khi đó, người của Tam Hoàng tử không biết từ đâu nghe tin về sự tồn tại của chúng ta.

 

Bèn phái quân lính lùng sục cả làng.

 

Từng viên gạch, từng mái ngói đều bị lục soát.

 

Để tránh bị phát hiện, ta dùng kim bạc, đưa Ngọc Nhi giả c.h.ế.t, trốn ở mộ địa hoang sau núi mới thoát nạn.

 

Nhưng cách này tổn hại nguyên khí nghiêm trọng.

 

Ta có thể dùng thêm một lần nữa, nhưng Ngọc Nhi thì không.

 

Kim bạc cần bảy ngày mới hoàn tất việc phong huyệt.

 

Hôm nay là mũi kim đầu tiên.

 

8

 

Lương Tự Cẩm biết việc ta từ chối ý định của Tiêu Hoài Nhiếp, cũng không nổi giận.

 

Nghĩ rằng tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.

 

Trước đêm Trung thu, nàng sai người từ ngoài cung mua rất nhiều kẹo đường, hồ lô đường và bánh nướng ngọt.

 

Cố ý mời Ngọc Nhi đến chơi.

 

Ngọc Nhi ăn uống đến nỗi mặt mày lem nhem như chú mèo nhỏ:

 

“Quý phi mẫu thân, cung của người thật vui và nhiều món ngon, Ngọc Nhi rất thích.”

 

Lương Tự Cẩm bóp má nó, dịu dàng hỏi:

 

“Vậy Đại điện hạ, có muốn luôn ở lại cung của mẫu thân không?”

 

Ngọc Nhi: “Có được không ạ?”

 

“Dĩ nhiên là được.”

 

“Nhưng Hoàng hậu sẽ không đồng ý, con hãy lấy trộm cây trâm mà nàng ta thích nhất, chúng ta trừng phạt nàng ta một chút được không?”

 

Ngọc Nhi gật đầu: “Được, Ngọc Nhi nghe lời Quý phi mẫu thân.”

 

Lương Tự Cẩm lại đưa cho nó một chiếc bánh nướng ngọt:

 

“Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, sau này mẫu thân sẽ lại mua kẹo cho con ăn.”

 

“Thật tuyệt!”

 

Đêm đó, Ngọc Nhi lén vào cung của ta, kể lại chuyện này.

 

Ta tháo cây trâm gỗ đào từ trên đầu đưa cho nó.

 

“Nàng ta muốn cái này phải không?”

 

Ngọc Nhi nhìn trái nhìn phải: “Chắc là cái này rồi, nhưng thứ này có đáng giá gì đâu, chẳng lẽ cũng là vì là đồ hiếm có?”

 

Đúng là không đáng giá, chỉ là vật Tiêu Hoài Nhiếp tiện tay điêu khắc ở Lĩnh Bắc mà thôi.

 

Những năm qua ta đeo quen, cũng không đổi.

 

Nhưng Lương Tự Cẩm đòi cây trâm, hẳn là không phải vì nó là đồ hiếm.

 

Quả nhiên, cây trâm gỗ vừa rời khỏi ta không được bao lâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...