Nữ Nhi Nhà Họ Sở
Chương 1
Chúng ta là nữ nhi nhà họ Sở, trời sinh có mắt âm dương, nữ nhân trong nhà ai nấy đều có bản lĩnh thông thiên.
Đại tỷ xem phong thủy, tam muội dự đoán sinh tử. Chỉ có ta là chẳng biết gì, bị các tỷ muội trong nhà coi như hạ nhân sai khiến.
Khi cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử trở nên kịch liệt nhất, Hoàng đế lâm bệnh nặng cho triệu ba tỷ muội chúng ta tiến cung. Ngài muốn ba tỷ muội chúng ta, mỗi người chọn một vị hoàng tử làm phu quân.
Đại tỷ chọn Đại hoàng tử có phong thủy gia trạch tốt nhất. Tiểu muội chọn Ngũ hoàng tử có tướng mạo trường thọ nhất. Tới lượt ta, chỉ còn lại Tứ hoàng tử ngu ngốc.
Đại tỷ thẳng thừng nói ta là một phế vật chẳng biết gì. Tiểu muội thì vừa liếc mắt đã nhìn ra mệnh của ta chẳng thọ.
Thế nhưng ta chỉ khẽ mỉm cười với Hoàng đế.
"Thảo dân nguyện được vào hậu cung của Bệ Hạ, cầu mong Bệ hạ thương xót."
Lời vừa dứt, mọi người đều chấn động. Đại tỷ kinh ngạc không thôi, tiểu muội thì trợn tròn mắt.
Hai người họ nhìn ta như thể ta đã phát điên, tuổi còn trẻ lại muốn theo một lão hoàng đế bệnh nặng vào chốn hậu cung, cùng lão bồi táng.
Hoàng đế đang bệnh nặng cũng cố chống người dậy, muốn tự mình hỏi chuyện ta: "Nhị nương nhà họ Sở, trẫm hỏi lại một lần, ngươi... chọn ai?"
Ta chắp tay hành lễ, từ đáy lòng đáp: "Nhị nương nguyện chọn Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ thành toàn."
Khuôn mặt gầy gò của lão Hoàng đế bỗng rạng rỡ vui mừng như điên. Lão nắm chặt bàn tay của Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh, khàn giọng kích động hô lên: "Nàng nghe thấy chưa, nữ nhi nhà họ Sở chọn trẫm! Trẫm là chân long thiên tử! Trẫm còn sống được! Trẫm có thể vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hoàng hậu nhẹ giọng trấn an: "Bệ hạ nói rất đúng, thiên hạ vốn dĩ là của Bệ hạ, dĩ nhiên có thể vạn tuế vô ưu."
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lão Hoàng đế liền ho khan không ngừng, cuối cùng phun một ngụm máu tươi lên long bào, khiến ai nấy đều kinh sợ.
Đại tỷ vung tay tát ta một cái thật mạnh, giận dữ mắng: "Đồ vô dụng, lại hồ ngôn loạn ngữ gì nữa đây! Nếu Bệ hạ có mệnh hệ gì, dù ngươi có chín cái mạng chó cũng không đền nổi đâu!"
Đại tỷ thường xuyên hành pháp, sức lực lớn hơn nữ tử bình thường, cái tát đó khiến ta hoa mắt chóng mặt. Nàng ta lập tức xoay người, hướng về phía Hoàng đế tạ tội.
"Xin bệ hạ thứ tội, thực ra nhị muội của thảo dân căn bản không được kế thừa mắt âm dương của mẫu thân, là một phế vật không biết gì. Vì không muốn làm nhục môn phong nhà họ Sở, thỉnh Bệ hạ nghiêm trị tội bất kính!"
Hoàng đế trong cơn vui sướng lại bị dội một gáo nước lạnh, vừa kinh ngạc vừa tức giận. "Ngươi nói cái gì? Nữ nhi nhà họ Sở cũng có thể không có mắt âm dương sao?"
Đại tỷ và tiểu muội cùng lúc bước đến trước mặt Hoàng đế, tay vén mí mắt. Khi mở mắt ra, mắt phải của cả hai đều biến thành màu nâu nhạt. Mắt âm dương có một đen một nâu.
Tiểu muội hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng mở mắt âm dương cho Bệ hạ xem thử đi. Đừng trách muội không nhắc nhở, lừa dối nhà vua là tội chết đấy."
Sự việc đã đến nước này, ta chỉ đành quỳ xuống thừa nhận.
"Bệ hạ, thảo dân quả thực không có mắt âm dương."
Lời vừa dứt, Hoàng hậu liền cầm lấy chén thuốc bên cạnh ném thẳng vào đầu ta. Một tiếng “bộp” vang lên, trán ta máu chảy ròng ròng.
Hoàng hậu nổi giận đùng đùng: "Tiện nhân to gan, không có mắt âm dương còn dám giả mạo nữ nhi nhà họ Sở! Người đâu!"
"Hoàng hậu nương nương khoan đã." Tiểu muội đột nhiên cắt lời Hoàng hậu. Nàng ta nhìn ta chăm chú, đôi mắt nâu kia quét qua người ta như rắn lượn.
Sau đó nàng ta nhẹ nhàng hành lễ, mỉm cười nói: "Thảo dân đã nhìn ra,số mệnh Sở Nhị nương không thọ, nương nương cần gì phải vì một kẻ sắp chết mà để tay nhuốm máu sát sinh?"
Tiểu muội của ta là Sở Thanh Dao là thầy tướng số lợi hại nhất kinh thành. Nàng ta nói một người canh ba chết, tuyệt đối không sống tới canh năm.
Người đời tặng nàng ta biệt hiệu: "Diêm Vương sống".
Nay nàng ta nói thọ mệnh của ta không dài, vậy ta nhất định chẳng còn sống được bao lâu nữa. Huống chi gần đây Hoàng hậu vẫn luôn đến Trấn Quốc Tự cầu phúc cho Hoàng đế, quả thật không tiện hạ sát chỉ.
Vì vậy, Hoàng hậu chỉ mím môi, không nói thêm lời nào.
Hoàng đế nghe đến đó, cũng có phần nản lòng. "Sở Nhị nương, ngươi đã không có mắt âm dương, vậy dựa vào đâu mà muốn tiến vào hậu cung của trẫm?"
Ta quỳ trên đất, hướng về phía Hoàng đế và Hoàng hậu dập đầu, thành khẩn nói: "Bệ hạ, tuy thảo dân không có mắt âm dương, nhưng mẫu thân của thảo dân từng truyền lại cho thảo dân một môn bí thuật độc môn."
"Là bí thuật gì?"
"Kim khẩu thuật. Hễ là lời thốt ra từ miệng thảo dân, tất sẽ ứng nghiệm."
Ta cúi đầu sát đất. "Thảo dân cầu chúc Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng đế vui vẻ, gạt phăng bàn tay đang ngăn cản của Hoàng hậu, kích động hô với thái giám bên cạnh: "Mau! Mau phong Nhị nương của nhà họ Sở làm Đáp ứng, tối nay lập tức tiến cung thị tẩm!"
Kỳ thực ta không biết kim khẩu thuật. Ta chỉ là một người bình thường. Thế nhưng trong ba tỷ muội, chỉ có ta mới là nữ nhi chân chính của nhà họ Sở.
Mẫu thân của ta là Sở Thiên Ấn là thầy bói số một của triều đình. Bà trời sinh có đôi mắt âm dương, từ nhỏ đã chịu đủ mọi bắt nạt. Nửa đời nghèo khó, trôi nổi khắp nơi, ăn chẳng đủ no, mặc chẳng đủ ấm.
Mãi đến năm 40 tuổi, bà nhìn thấy một tiểu thư nhà quan lại đi ngang qua, trên người có khí vận phượng hoàng.
Bà nói với tiểu thư ấy: "Không quá ba tháng nữa, người sẽ làm Hoàng hậu."
Khi ấy tiên đế đã có hoàng hậu, tiểu thư kia cũng đã đính hôn, chẳng ai tin lời bà, chỉ xem bà như một kẻ điên.
Nhưng rất nhanh sau đó, tiên đế đột ngột băng hà, hoàng hậu trở thành thái hậu. Thái tử vốn định cưới trưởng nữ, nhưng chẳng ngờ trưởng nữ bỏ trốn theo người tình, vị tiểu thư kia thay mặt đại tỷ xuất giá, một bước trở thành Hoàng hậu.
Ngày thứ hai sau khi tân Hoàng hậu thành thân, nàng ta như phát điên đi khắp thành tìm mẫu thân của ta. Tìm được rồi thì kính cẩn mời bà tiến cung, trở thành nữ quan nhất phẩm bên cạnh mình.
Mẫu thân nhờ đó danh tiếng vang xa, ai ai cũng biết. Đến cả hoàng đế cũng thường xuyên gọi bà đến xem vận chính sự. Mọi việc bà dùng mắt âm dương nhìn qua, từ lớn đến nhỏ, đều chính xác không sai một li.
Mẫu thân có ba nữ nhi, cũng vì tiền đồ của ba đứa con mà chủ động bộc lộ mắt âm dương, nhập cung làm nữ quan. Nhưng thực sự, đại tỷ và tiểu muội đều là do bà nhặt về. Chỉ có ta, là con ruột của bà.
Bà dạy đại tỷ xem phong thủy, dạy tiểu muội dự đoán sinh tử. Đại tỷ theo bà, trở thành thầy phong thủy chuyên phục vụ quý tộc trong kinh thành. Tiểu muội được Ngự Thiên Giám mời về, sánh ngang với Quốc sư.
Nhưng bà lại chẳng dạy ta điều gì, ngay cả tên cũng đặt rất bình thường.
Bà nói: "Nhị nương, con không có căn cơ, không hợp làm nghề này. Sau này gả cho người tốt, phò tá phu quân, dạy dỗ con cái là tốt nhất."
Ta tưởng mẫu thân đã thấy trước số mệnh của ta, nên ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà học nữ công, đọc nữ giới. Trơ mắt nhìn nữ nhân nhà họ Sở, trừ ta, lần lượt vang danh thiên hạ.
Lâu dần, đại tỷ và tiểu muội dần coi thường ta. Họ đều đã quên, ai mới thực sự là nữ nhi chân chính của nhà họ Sở.
Và chẳng lâu sau, nhà họ Sở gặp phải đại biến.