Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nữ Nhi Nhà Họ Sở
Chương 4
Sở Thanh Dao lại chợt cười: "Suýt nữa muội quên mất, Linh phi nương nương kim khẩu ngọc ngôn, tự nhiên là có thể cải mệnh cho bản thân."
Ta cúi đầu giặt đống quần áo bẩn, thản nhiên nói: "Ta có bản lĩnh gì, muội là người rõ nhất. Mẫu thân dạy đại tỷ phong thủy, dạy muội đoán mệnh, còn ta... bà chỉ dạy ta cách làm một hiền thê lương mẫu."
Ta khẽ nhếch môi cười khổ.
"Nếu ta không tự bịa ra cái gọi là 'kim khẩu thuật', thì làm sao sống nổi trong cái hoàng cung ăn thịt người ấy?"
"Nhị tỷ, cuối cùng tỷ cũng chịu nói thật rồi." Sở Thanh Dao thở dài một tiếng tự đáy lòng.
Nàng ta chợt xoay đầu, nhìn về phía sau cây mà nói lớn: "Hoàng thượng, ngài nghe thấy rồi chứ? Sở Nhị nương căn bản không hề biết kim khẩu thuật! Nàng ta đã phạm vào tội khi quân chết không có chỗ chôn!"
Hoàng đế mặt mày âm trầm từ sau thân cây bước ra, ta sững người, cây chày trong tay rơi xuống đất, ánh mắt hoảng loạn.
Tội khi quân là trọng tội có thể xử trảm, nhưng vì hoàng đế vẫn còn giữ một phần tình cảm với ta, không ban chết mà là phạt ta cả đời làm ni cô ở Trấn Quốc Tự, vì nước cầu phúc.
Đại tỷ và tiểu muội đồng thời ra mặt, mỗi người một tay cầm kéo, ép ta quỳ trước tượng Phật cắt tóc không thương tiếc.
Đại tỷ giận dữ mắng: "Ngươi cũng xứng tự xưng là nữ nhi nhà họ Sở sao? Họ Sở không có thứ nữ nhi vô dụng, hèn nhát như ngươi!"
Tiểu muội giọng điệu châm chọc, nói: "Nhị tỷ, à không, sư cô. Hãy quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này đi. Thuật đoán mệnh mà mẫu thân truyền cho muội, dùng lên người tỷ là vừa khít."
Sau khi các nàng rời đi, ta nhặt lấy tóc rụng dưới đất, ôm trong lòng.
Ta lấy bản thân đưa vào chốn nguy hiểm, chính là muốn lừa tất cả bọn họ rơi vào bẫy. Thật tốt, bây giờ mọi chuyện đều như ta mong muốn.
Ta ở Trấn Quốc Tự làm ni cô hơn hai tháng, sắp sang tháng thứ ba, trong cung truyền đến một chiếc kiệu ngọc.
Hoàng đế bước xuống, bước chân loạng choạng, xúc động đến mức ngả nhào vào người ta.
"Ái phi! Ái phi, những lời nàng nói đều ứng nghiệm rồi!"
Ta đưa tay đỡ lấy hoàng đế suýt ngã nhào, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt hốc hác của gã, ta nhẹ nhàng mỉm cười từ tận đáy lòng.
"Bệ hạ, không cần kinh hãi. Có thần thiếp ở đây, vạn sự vô ưu."
Nghe ta nói vậy, hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm. "May mà có kim khẩu thuật của ái phi, nếu không hàng đêm trẫm không thể an giấc được! Linh phi, lời tiên đoán ba tháng trước khi nàng rời cung... toàn bộ đều ứng nghiệm! Thái tử, Thái tử thật sự đã biến thành nữ nhân rồi!"
Ta vỗ về gã, trấn an: "Bệ hạ chớ sợ, thần thiếp đã nói rồi, Thái tử tuyệt đối không thể là Đại hoàng tử."
Ngay từ lần tiên hoàng hậu công khai cáo buộc ta hạ độc, ta đã âm thầm mật báo với hoàng đế.
Ta nói với gã rằng Đại hoàng tử tuyệt đối không phải là người thừa kế chân mệnh. Tỷ muội của ta đều đã bị hoàng hậu mua chuộc, còn ta chỉ vì cầu sinh mới buộc lòng nói dối.
Hoàng đế không hiểu, vì sao Đại hoàng tử lại không thể làm Thái tử?
Ta nói: “Bởi vì Đại hoàng tử sau này sẽ trở thành... nữ nhân.”
Lời này nói ra thật sự khó tin, hoàng đế vừa kinh hãi vừa bán tín bán nghi.
Ta chậm rãi nói: "Nếu Bệ hạ không tin, cứ thuận theo ý hoàng hậu mà hành xử. Không quá ba tháng, chắc chắn sẽ có biến."
Cho nên, bất luận là Ngự Thiên Giám dâng tấu vạch tội ta, hay Sở Thanh Dao gài bẫy ta để hoàng đế nghe thấy, mọi chuyện đều là do ta và hoàng đế âm thầm hợp tác.
Trong thời gian ấy, hoàng đế cũng có đôi lúc lung lay. Cho đến khi... tận mắt nhìn thấy Thái tử thật sự biến thành một nữ nhân.
Xưa nay ta chỉ tin một đạo lý: Chỉ có nâng người lên càng cao, mới khiến họ ngã càng đau.
Cho nên bất kể mấy người họ dày vò ta thế nào, ta đều cam tâm nhận lấy.
Nay, nay thời cơ xoay chuyển cục diện... đã đến.
Không lâu sau khi hoàng đế đưa ta hồi cung, Thái tử quỳ ngoài điện xin yết kiến.
Hoàng đế không muốn gặp, ta bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài một cái. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn ta đã giật mình kinh ngạc.
Chỉ thấy ở bên ngoài, Thái tử đang khóc lóc bằng giọng the thé: "Phụ hoàng! Nhi thần cầu xin phụ hoàng mở cửa! Phụ hoàng! Nhi thần thật sự không phải là nữ nhân! Nhất định là có kẻ muốn hãm hại nhi thần!"
Thái tử ngẩng mặt lên, khuôn mặt trắng mịn như ngọc, so với mỹ nhân trong cung còn diễm lệ hơn vài phần.
Hoàng đế thở dài chán nản, đại thái giám bên cạnh lén thì thầm: "Đã hơn một tháng, Thái tử không mọc râu rồi."
Thế là, chuyện Thái tử hóa thành nữ nhân hoàn toàn được xác thực.
Hoàng đế quay sang hỏi ta: "Ái phi, đây rốt cuộc đây là chuyện gì? Thái tử của trẫm sao lại trở nên như vậy?"
Ta khẽ lắc đầu: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ biết tiên đoán, không rõ nguyên nhân. Nhưng…rất có thể là do Đại hoàng tử đức không xứng vị, cưỡng cầu vị trí Thái tử nên mới bị thiên đạo phản phệ."
Hoàng đế đối với lời ta nói, hoàn toàn tin tưởng. Ngay trong ngày hôm đó, gã liền hạ thánh chỉ phế bỏ Thái tử.
Vì thương ta lấy thân làm mồi, chịu đựng mọi sự đày đọa từ phe cánh hoàng hậu ở Trấn Quốc Tự, hoàng đế quyết định ban thưởng cho ta.
Vàng bạc châu báu ta chẳng màng, chỉ xin gã một thứ –
Chính là con chó săn mà gã nuôi. Con chó đã cắn chết mẫu thân ta, còn xé xác cả A Hoàng – con chó mà mẫu thân ta nuôi.
Về việc Đại hoàng tử mưu phản, ta không hề có chút bất ngờ. Hắn bị phế truất, vị trí Thái tử chỉ còn lại Ngũ hoàng tử do quý phi sinh ra. Nếu lúc này không liều một phen, thì phe hoàng hậu chẳng còn gì cả.
Khi Đại hoàng tử giơ kiếm chĩa vào hoàng đế, gào lên: "Phụ hoàng! Tất cả đều do người ép nhi thần!"
Ta không nhịn được bật cười thành tiếng.
Kiếm của hắn lập tức chuyển hướng, chỉ thẳng vào ta: "Tiện nhân! Ngươi cười cái gì! Cười cái gì hả?!"
Ta nhàn nhạt đáp: "Ta cười ngươi không biết nhìn nhận lại bản thân. Thứ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như ngươi, có tư cách gì làm quân vương thiên hạ chứ?"
Bị ta khích cho mất lý trí, hắn vung kiếm lao thẳng về phía ta. Ngay khoảnh khắc đó, một mũi tên lông vũ từ ngoài cửa bắn tới, đánh bay thanh kiếm trên tay hắn.
Ba vạn cấm vệ quân bao vây toàn bộ hoàng cung. Số thân binh mà Đại hoàng tử mang theo, chẳng đáng để nhắc tới.
Đợi khi hoàng hậu và Đại hoàng tử bị cấm vệ quân bắt giữ, ta đến ngồi bên cạnh hoàng đế, khẽ nhếch môi cười nhạt.
"Biết vì sao các ngươi khắp nơi mượn binh mà không ai đồng ý không?"
Hoàng hậu trừng mắt nhìn ta, nhưng không cam lòng vẫn cất tiếng hỏi: "Vì sao?"
Ta đáp: "Ta đã nói rồi, thiên hạ không bao giờ chấp nhận một kẻ bất nam bất nữ làm quân vương."
Từ khi Đại hoàng tử còn chưa biến thành thế này, ta đã sai bọn ăn mày, lưu dân rải tin khắp nơi. Chờ đến khi hắn thực sự biến thành như vậy, tin đồn liền thành sự thật, lan truyền khắp thiên hạ.