Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Phò Mã Mang Bệnh
Chương 2
Ta nào có mong làm thiếp ai, chỉ muốn theo sát Công chúa.
“Ngươi nói bậy gì thế.”
Công chúa chống nạnh: “Uyển Nguyệt, ta không ngờ nha đầu như ngươi…”
Nàng nhếch môi đầy tinh quái, khúc khích bảo: “Ngươi đã ngủ với một vị Phò mã của ta chưa đủ, còn muốn ngủ thêm một kẻ nữa à. Đừng có dùng đôi mắt rưng rưng ấy nhìn ta. Lần này không được đâu!”
Công chúa lắc ngón tay, chọc lên trán ta: “Bổn Công chúa lần này không tính dẫn ngươi đi theo. Không làm nha đầu thử hôn nữa, chỉ làm đại nha hoàn thôi, được không?”
“Chỉ e không được.” - Công chúa mím môi: “Có kẻ đang nhìn chúng ta kìa, hầy, đáng sợ ghê.”
4
“Lận tiểu tướng quân cứ bám theo hai nữ tử bọn ta, e chẳng hay chút nào.”
Lận Trường Phong từ sau hòn giả sơn bước ra.
Không rõ chàng đã nghe lén bao lâu và nghe được bao nhiêu.
Công chúa vòng quanh chàng một vòng, khẽ chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối.
“Lời đồn quả không đáng tin, bảo Lận tiểu tướng quân mặt mày hung ác tựa Tu La, không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú.”
“Nhưng mà…”
Nàng lắc đầu, thu lại ánh nhìn.
“Ngươi có việc gì?”
“Muốn mượn tỳ nữ của Công chúa một lát.”
Lận Trường Phong giữ chặt cánh tay ta.
Kẻ này xưa nay không biết nặng nhẹ, lần trước nắm tay ta bầm tím một vòng, giờ mới khỏi chưa bao lâu.
Ta cầu cứu bằng ánh mắt, nhưng Công chúa chỉ giả vờ lảng đi, vẻ mặt lấp lánh hứng thú.
“Được thôi, bổn Công chúa cũng vừa khéo muốn đi tìm Tử Thành ca ca, tạm cho ngươi mượn Uyển Nguyệt.”
Ta bị Lận Trường Phong lôi tuột vào sau khối núi giả.
Khoảng không chật hẹp, chỉ có vài tia nắng len lỏi qua kẽ đá, âm u ẩm thấp, hệt sắc mặt chàng lúc này.
Nơi đây quả thực thích hợp để giết người.
Ta rụt cổ, tim đập hỗn loạn.
Lận Trường Phong nghiến răng, kéo ta đến trước mặt chàng.
Ta sợ hãi muốn khuỵu chân: “Lận… Lận tiểu tướng quân tìm ta có chuyện gì ạ?”
“Hừ.”
Chàng khẽ cười, bàn tay to ghìm lấy cằm ta.
Thanh âm chàng như thể muốn cắn xé.
“Ta không ngờ ngươi lại là loại nữ tử như vậy!”
“Loại… loại nào?”
Mặt ta nóng ran như phát sốt.
Đêm ấy dưới ánh đèn leo lét, ta chẳng dám mở mắt nhìn chàng.
Giờ chàng đứng gần thế này, hơi thở phả vào nhau, tim ta như muốn vọt khỏi lồng ngực.
“Ngươi còn muốn làm nha đầu thử hôn cho tân Phò mã? Ngươi có biết thế nào gọi là ‘một đời một kiếp’ hay không?”
Ta run rẩy, nhưng gật đầu kiên định: “Ta sẽ luôn theo Công chúa, ấy chính là một đời một kiếp.”
“Dù làm thiếp cho tân Phò mã?”
Lận Trường Phong cao giọng.
Ta gật đầu thật mạnh: “Dù có làm thiếp của tân Phò mã.”
5
“Muộn rồi!”
Lận Trường Phong cười khẩy, ánh nhìn chợt lạnh lẽo rợn người.
“Chuyện ta có bệnh thầm kín đã lan khắp phố phường. Giờ Kinh thành không nữ tử quý tộc nào dám gả, ngươi nói ta phải làm sao?”
Ta vội vàng hiến kế: “Nghe đồn Thái y Trần rất giỏi trị chứng ấy…”
Lận Trường Phong giận quá hóa cười.
Bàn tay nóng rực của chàng chợt đặt lên bụng dưới của ta.
“Biết đâu giờ này trong bụng ngươi đã mang long thai – dòng giống duy nhất của nhà họ Lận.
“Vậy mà ngươi vẫn mơ mộng làm thiếp của tân Phò mã?”
Ta cảm thấy Lận Trường Phong đã hiểu lầm.
Ta đâu nhất quyết muốn làm thiếp ai, chỉ muốn ở bên Công chúa.
Công chúa cần một tỳ nữ trung thành và ta là lựa chọn không thể tốt hơn.
Không hiểu sao lại không nói rõ được với Lận Trường Phong.
Công chúa nói không sai, người cầm quân đều chẳng thích nói đạo lý.
Trước lúc đi, chàng có vẻ rất giận, còn buông lời bảo ta cứ đợi đấy.
Đúng là nhỏ mọn.
Đường đường là tướng quân mà còn giận dỗi với một tỳ nữ bé nhỏ như ta.
Ta bĩu môi, chợt nhớ ra Công chúa nhẫn tâm bỏ ta lại, liền vội xách váy đi tìm nàng.
Ta đã quyết tâm phải ở bên Công chúa.
Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ đi cầu xin Hoàng hậu.
6
Thế nhưng chiều hôm ấy, thánh chỉ tứ hôn cho Công chúa và ý chỉ Hoàng hậu ban hôn cho ta lại cùng lúc đến Ngọc Hoa Cung.
Lúc này ta mới rõ ý “cứ chờ đấy” của Lận Trường Phong nghĩa là gì.
Chàng đã xin Hoàng hậu chỉ hôn, muốn cưới ta để chia cắt ta và Công chúa hoàn toàn.
Ta ôm thánh chỉ khóc nức nở.
Ta hỏi Công chúa: “Người thật sự không cần nô tỳ nữa sao?”
Công chúa nhéo trán ta: “Làm phu nhân tướng quân không tốt ư?”
“Một kẻ là tướng quân, một kẻ là nô tỳ, chúng ta không môn đăng hộ đối.”
“Ai nói thế, Uyển Nguyệt nhà ta rất xứng đáng.”
Công chúa nghiêm túc nhìn ta: “Trước kia, nếu Lận Trường Phong muốn cưới ngươi, chỉ e khó khăn chồng chất. Giờ hắn chẳng phải vô dụng rồi sao, vừa khéo. Hai chủ tớ ta cùng ngày xuất giá.”
Ta càng khóc to hơn.
Thánh chỉ của Hoàng hậu ta đâu dám cãi.
Công chúa chuẩn bị cho ta sính lễ rất hậu hĩnh, lại còn tự tay viết bức thư hai trang gửi Lận Trường Phong.
Nàng dặn chàng phải đối tốt với ta, nếu không nàng sẽ đích thân đến tận cửa tính sổ.
Ta khóc đến lem luốc trong kiệu hoa, tim quặn thắt.
Lận Trường Phong bước vào động phòng, người nồng nặc mùi rượu, kéo khăn voan của ta xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Sao vậy, lấy ta uất ức cho ngươi lắm ư?
“Còn muốn gả cho tân Phò mã?”
Ta cúi gằm, không thốt nên lời, lòng chua xót vô cùng.
Ta trách chàng lẳng lặng xin chỉ hôn từ Hoàng hậu, ta chưa hề muốn gả cho chàng.
Ta giận chàng chia rẽ ta và Công chúa.
Ta không muốn nói chuyện với chàng.
Lận Trường Phong cười nhạt, chàng rút trâm cài trên đầu ta, cúi xuống hôn tới tấp.
Ta không rõ cơn giận trong lòng chàng là gì, chỉ biết động tác của chàng thật thô bạo.
Cho dù bị chàng làm đau, ta vẫn nghiến răng không rơi lệ.
Nhưng Lận Trường Phong đột nhiên dừng lại.
Tấm lưng căng cứng của chàng từng chút một thả lỏng, giọng nói cũng trở nên ôn hòa.
“Thật không biết phải làm sao với ngươi. Dù sao ngươi cũng đã thành thân với ta, nhớ nhung kẻ khác được gì đâu.”
Chàng chạm nhẹ vào chiếc bụng phẳng của ta: “Đói bụng rồi phải không?”
Ta lắc đầu, không rõ vì sao nước mắt bất giác rơi xuống.
“Ta không nỡ rời Công chúa.”
7
Ta ở trong cung trọn mười năm, chưa từng có một ngày rời xa Công chúa.
Lận Trường Phong xoa đầu ta: “Phủ Tướng quân và phủ Công chúa cách nhau không xa, nàng muốn gặp Công chúa lúc nào cũng được.”
Ta mắt sáng rỡ: “Thật ư?”
Lận Trường Phong tâm trạng vui vẻ, khẽ hôn lên má ta: “Tất nhiên.”
Ta mỉm cười trong nước mắt: “Lận Trường Phong, chàng đúng là người tốt.”
Ánh nhìn của chàng dần trở nên nóng bỏng: “Giờ động phòng được chưa, nương tử?”
Ta chống tay lên ngực chàng, cảm thấy có chỗ không đúng: “Chẳng phải chàng không được hay sao?”