Phu Quân Đạm Mạc Như Cúc, Nhưng Lại Làm Mê Luyến Tình Trường
Chương 1
Phu quân ta là người đạm mạc tựa như đóa cúc nhã nhặn.
Có kẻ vô ý làm vỡ tượng đất ta tặng cho chàng, chàng chỉ nhàn nhạt bảo: “Không sao.”
Khi thấy ta cùng nam tử khác trò chuyện vui vẻ, chàng cũng chỉ mỉm cười: “Nàng vui là được.”
Ta từng nghĩ, chàng chắc hẳn là không thích ta nên mới chẳng bận lòng đến vậy.
Không ngờ, vào một đêm khuya, ta bất chợt thấy chàng ôm lấy tượng đất vỡ nát kia, miệng nguyền rủa nam tử ấy, trốn trong chăn nức nở khóc.
Kể từ hôm ấy, ta bỗng nhiên có thể nghe được tiếng lòng của chàng.
Khi ta nói muốn ra ngoài dạo chơi, chàng gật đầu bình thản: “Đi đi.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: 【!!! Lại ra ngoài nữa! Lại có kẻ gian nào dụ dỗ ngọc ngà nhà ta rồi đây! Hu hu hu, đừng đi mà, đừng đi!】
Chàng giữ vẻ ngoài phong thái nhẹ nhàng tựa mây khói, xoay lưng rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng chàng, chẳng nhịn được mà mỉm cười.
Thế nhưng ta không ngờ, phu quân cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của ta.
Câu đầu tiên chàng nghe thấy chính là:【Chà, nhìn từ phía sau, vòng eo của Trần Quân quả thật vừa gầy nhưng lại đầy cơ bắp nha.】
Chàng quay đầu, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía ta - người trong lòng chàng vẫn luôn dịu dàng ngoan hiền, đáng yêu dịu ngọt.
1.
Trần Quân là người đạm mạc như hoa cúc, thanh nhã, cao khiết.
Ta cùng chàng thành thân đã ba ngày, nhưng chàng vẫn giữ một vẻ mặt lạnh lùng, hàng ngày pha trà, tập viết, chẳng hề gần gũi ta.
Trong mắt chàng, dường như ta chỉ là một con chim nhốt trong hậu viện, khi hót thì hơi phiền nhưng cũng chẳng cần bận tâm, bởi ta chẳng thể thoát khỏi chiếc lồng này, nên cũng không cần lấy lòng hay để ý.
Đôi khi chàng đến gặp ta nhưng hôm nay là lần đến rất không đúng lúc.
Ta vội vàng tháo chiếc váy bị xé rách, che vết đỏ trên cổ, rồi nhanh chóng khoác lên người chiếc váy La Tùng mới, cuối cùng kịp lúc chàng bước vào, ta đã uyển chuyển tựa vào cạnh bàn, nở nụ cười dịu dàng hướng về phía chàng.
“Phu quân, hôm nay oi nóng, chi bằng uống một chút trà hoa cúc để giải nhiệt nhỉ?”
Trần Quân gật đầu, ngồi xuống thưởng trà. Ta tranh thủ chỉnh lại tóc mai, còn hít hà kiểm tra xem người mình có phảng phất mùi hương lạ nào không.
Xác nhận mọi thứ ổn thỏa, ta mới e lệ ngồi xuống bên cạnh, rót trà cho chàng.
“Phu quân, uống từ từ thôi, cẩn thận kẻo bỏng. Dạo trước ta đã bảo lão nô thu tiền từ điền trang về, ghi chép lại thành sổ sách, mời chàng xem qua.”
Trần Quân đáp: “Được.”
Ta lại mỉm cười nói: “Gần đây vài cửa hàng cần được chú ý nhiều hơn. Ta đã chuẩn bị bữa tối cho chàng, nhưng tối nay ta có việc phải ra ngoài, không dùng bữa cùng chàng được.”
Bàn tay đang nâng chén trà của Trần Quân khẽ ngừng lại.
Đôi mắt nâu sâu thẳm của chàng từ từ hướng về phía ta, sau đó mới nuốt ngụm trà, bảo: “Được.”
Nhìn thấy vẻ mặt của chàng, ta vội vàng ân cần hỏi: “Phải chăng trà đã nguội rồi sao?”
Trần Quân vốn nhiều điều kiêng kị, trà pha lâu không uống, nhiệt độ nước quá nóng hoặc quá lạnh đều không vừa ý, thậm chí dùng nước giếng để pha trà cũng không được.
Chàng cúi đầu, lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Ta nhìn thấy giờ hẹn đã sắp đến, bèn bảo a hoàn hầu hạ Trần Quân.
Lúc rời đi, tay ta chạm đến trong ống tay áo, chợt phát hiện tượng đất nhỏ cộm lên, ta liền tặng cho Trần Quân trông có vẻ uể oải kia.
“Phu quân, hôm qua ta mua được ở chợ, đặc biệt tặng chàng.”
Trần Quân vẫn mặt không biểu cảm, dường như chẳng bận tâm. Nhưng ta luôn có cảm giác, dường như chàng bỗng chốc lại vui vẻ đôi chút.
Ta bèn gật gù rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa đến nơi, ta tránh qua cửa hàng cần đến, đi theo lối nhỏ, vòng qua cửa sau, lên tầng ba của một khách điếm.
Vừa mở cửa ra.
Ta nhìn nam tử bên trong, bảo: “Còn lề mề cái gì nữa, mau cởi áo ra nào!”
2.
Ngô Thất Lang cười hì hì: “Đại tỷ, sáng nay tỷ làm chuyện đó gọn ghẽ thật, huynh đệ đều khâm phục không ngớt.”
Hắn tay tháo bộ đồ của kẻ gánh thuê bên ngoài, lộ ra bên trong là y phục dạ hành cùng dao nhỏ ở thắt lưng.
Ta cũng cởi ngoại bào, để lộ trang phục gọn gàng bên trong.
Ta vừa chỉnh lại áo vừa nói: “Suýt chút nữa. Vệ binh của 'hàng' có chút tài cán, sáng nay hắn giáng một quyền vào cổ ta, may mà ta tránh được nhanh, nếu không thì đâu chỉ để lại dấu vết.”
Ta cầm lấy thanh đao, thắt lại tay áo, thấy Ngô Thất Lang như muốn khen thêm, vội ngăn lại: “Thôi, làm việc đi.”
Ta là con gái thứ của nhà họ Lâm.
Vì một thánh chỉ, ta được gả cho nhà họ Trần.
Trước khi xuất giá, phụ thân căn dặn, đây là ân sủng của thánh thượng, cũng là hy vọng cho nhà họ Lâm đạt được quyền thế sau này. Ta phải nhu mì hiền thục, hầu hạ công tử nhà họ Trần thật tốt, không để chàng tìm ra bất kỳ sai sót nào.
Mẫu thân lén kéo ta qua một bên, dặn dò: “Sảnh Kim Đường của nhà họ Bạch chúng ta hiện vẫn phải dựa vào con giữ gìn. Sau khi gả đi, đừng để thanh đao của con bị rỉ sét.”
Bà ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói: “Năm xưa ta từng g.i.ế.t ba mươi tư tham quan, con là con gái của ta, con phải mạnh hơn ta nữa mới đúng.”
Chính vì thế, với kỳ vọng khác biệt từ phụ thân và mẫu thân, ta có hai gương mặt.
Với Trần Quân, ta dịu dàng thân thiện.
Nhưng khi dẫn dắt thuộc hạ của Sảnh Kim Đường, ta là một ác quỷ g.i.ế.t chóc không khoan nhượng.
Cuộc ám sát hôm nay không thuận lợi, Ngô Thất Lang đạp trúng một viên ngói, khiến kẻ đuổi theo tăng lên gấp đôi. Chúng ta phải vòng qua vòng lại mấy vòng mới hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng.
Ta gấp rút trở về khách điếm, suýt nữa cài nhầm váy.
Ngô Thất Lang tò mò hỏi ta: “Đại tỷ, sao gấp gáp thế?”
Ta nghe tiếng canh báo bên ngoài, nhíu mày: “Hỏng rồi, ta đã trễ mất một canh giờ so với hẹn, phu quân của ta e là sẽ nghi ngờ.”
Ngô Thất Lang cười hề hề: “Yên tâm, để ta cầm cương xe ngựa, cầm vừa nhanh vừa êm, đảm bảo để đại tỷ về nhà sớm nhất.”
Ta ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý, không kịp nói thêm lời nào, vội dẫn hắn ra xe ngựa.
Ngô Thất Lang theo sau, vui vẻ bảo: “Đây là lần đầu tiên đệ được đi dạo phố cùng đại tỷ! Dù chỉ dạo nửa con đường.”
Ta không nhịn được bật cười, tên tiểu tử này nói năng thật thô kệch.
Ngô Thất Lang phấn chấn, lải nhải kể về những chuyện hắn thấy trên phố dạo gần đây.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa phóng nhanh lướt qua, Ngô Thất Lang để bảo vệ chiếc túi có đựng thủ cấp bị truy nã, bèn nép sang một bên, nhưng vô tình va phải một người đứng đờ đẫn bên lề đường.
“Xin lỗi—”
“Bốp.”
Một tiếng vỡ giòn tan, người đó ngẩn ngơ nhìn những mảnh vỡ dưới đất.
Ngô Thất Lang kêu lên: “Ôi chao,” rồi lớn tiếng bảo: “Xin lỗi xin lỗi, ta không cẩn thận làm rơi tượng đất của ngài, vị huynh đài này, không biết ngài mua bao nhiêu tiền, ta đền gấp đôi.”
Ta nghe động tĩnh phía sau, dừng bước, quay lại nhìn, sợ tình hình có chuyện gì rắc rối.
“Không sao.”
Hai chữ ấy, nhẹ nhàng, bình thản, nhưng lại mang theo một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Ta bất giác dừng bước, dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn kỹ người trước mặt —
Quả nhiên, người đó chính là Trần Quân.
3.
Chàng mang vẻ mặt vô tư, chỉ nhàn nhạt liếc qua mảnh tượng vỡ dưới đất, rồi xoay người định rời đi.
Khi chàng sắp bước ngang qua ta, tựa như vừa phát hiện ra sự hiện diện của ta, liền ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn.