Phù Ta Lăng Vân Chí
Chương 1
Ngày mẫu thân ta hạ sinh hài tử, một vị cao tăng đã phán mệnh.
“Sinh nữ sẽ làm Hậu, sinh nam sẽ làm Tướng, duy chỉ có sinh đôi là điềm xấu, ắt phải trừ khử một trong hai.”
“Đại nhân, chuyện này liên quan đến tiền đồ của phủ tướng quân, ngài có chắc chắn không?”
Phụ thân ta tuyệt vọng nhìn hai đứa trẻ nằm trong tã, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt thốt lên: “Một nam một nữ, đúng là một chữ ‘hảo’!”
Mọi người đều chúc mừng phụ thân ta có được quý nữ, tương lai nhất định tiến vào Đông Cung làm thái tử phi, chuyện này đã như đinh đóng cột.
Phúc phận như thế, lẽ ra ta cũng nên vui mừng theo.
Chỉ tiếc kẻ được người đời ngưỡng mộ ấy không phải ta mà là tiểu thư của phủ Tướng quân.
1
Ta và tỷ tỷ là song sinh, từ nhỏ đã tranh giành dữ dội.
Chúng ta chào đời cùng lúc, chỉ có điều thân thể tỷ tỷ yếu ớt, tuy nặng hơn ta một cân sáu lạng nhưng vẫn cứ mong manh.
Ngày còn bé, cả hai cùng khoác y phục chạy khắp nơi, ai cũng không phân biệt được đâu là công tử, đâu là tiểu thư phủ Tướng quân.
Quãng thời gian đó e rằng là lúc ta vui vẻ nhất.
Ta biết gọi “mẫu thân” trước tỷ tỷ, khiến tỷ ấy tức giận khóc suốt một ngày.
Tỷ tỷ không cam lòng, nhân ngày sinh thần của mẫu thân đã lặng lẽ hái một đóa hoa tặng người.
Ta nhìn xuống bùn đất trên tay mà tức đến mức bôi đầy lên cổ áo tỷ
Cuộc tranh giành vị thế xưa nay vẫn vậy!
Vốn dĩ những ngày tháng ấy cũng khá thú vị, cho đến khi ta sáu tuổi, phụ thân thắng trận khải hoàn hồi phủ.
Người xách cổ áo ta, quăng thẳng đến giáo trường.
Tỷ tỷ được mẫu thân đưa tới phòng cầm kỳ, bên trong là người thân cận của Hoàng hậu nương nương, nghe nói tinh thông cầm kỳ thư lễ đủ cả.
Ta không phục, lớn tiếng oán trách phụ thân thiên vị: “Cớ chi chỉ mình ta phải đến giáo trường! Tỷ tỷ ốm yếu, càng nên để tỷ luyện tấn mã một canh giờ mới đúng!”
Phụ thân tức giận, vỗ mạnh một cái vào sau đầu ta.
Ta buộc phải ở lại giáo trường suốt một ngày.
Lúc trở về, ta ủ rũ chán nản, vừa hay bắt gặp tỷ tỷ cũng không vui vẻ chi.
Lâu lắm rồi mới cảm nhận được tình thân như vậy.
Ta rưng rưng mắt: “Tỷ tỷ!”
Tỷ tỷ liền đập bốp một cái lên đầu ta: “Lăng Vân! Muội chạy đi đâu thế?”
“Phụ thân đưa muội ra giáo trường, muội bảo người dẫn cả tỷ đi cùng, người nhất quyết không chịu, tỷ mau mắng người đi!”
Tỷ ta: “…”
Câu sau chỉ là nói đùa, nhưng câu trước thì hoàn toàn là thật lòng.
Từ khi có ký ức, ta chưa bao giờ rời xa tỷ tỷ.
Vậy mà lần này, mặc ta giở trò mè nheo, phụ thân vẫn kiên quyết chia rẽ chúng ta.
Ta giận dỗi, đứng dầm mưa nguyên một ngày ở giáo trường, cuối cùng bị người ta kéo lê về phủ.
Mẫu thân vừa lo vừa giận, túm tai phụ thân mà mắng.
Họ không dám mời Thái y, chỉ dám triệu đại phu đáng tin trong phủ đến.
Ta mơ hồ nghe mẫu thân lẩm bẩm bên giường.
Rồi ta nghe thấy tiếng khóc của tỷ tỷ, tay tỷ hơi lạnh nhưng lệ còn lạnh hơn.
Tỷ ấy nói: “Lăng Vân, tỷ xin lỗi.”
Lần đó ta mới biết, hóa ra chúng ta không hề giống nhau.
Ta sinh ra là để luyện võ, vài năm nữa sẽ phải lên chiến trường.
Phủ Tướng quân to lớn chỉ có hai tỷ muội ta.
Tỉnh lại, vừa mở mắt đã trông thấy phụ thân, ta nhìn người bằng vẻ mặt phức tạp.
Người thở dài một tiếng: “Song thai là điềm xấu, yêu nữ họa quốc, ắt phải tru diệt.”
“Lăng Vân, nếu việc này bị phát giác, sẽ có rất nhiều kẻ phải chết, phụ thân sẽ gắng hết sức bảo vệ hai con.”
“Nhưng nhớ cho kỹ, con chính là nhi tử của Tiêu Diễn ta, là Hộ Quốc Tướng Quân tương lai.”
Đầu óc ta không được nhanh nhạy, lúc nào cũng chậm hơn tỷ tỷ nửa nhịp.
Nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao ta lại biến thành nữ nhi?
Nhưng nếu thân phận bị bại lộ, e rằng cả nhà ta đều toi mạng.
Đêm đó, ta ôm chăn chạy sang tìm tỷ, nước mắt tỷ dường như muốn nhấn chìm ta.
Ta cười hì hì, chùi khô giọt lệ trên mi tỷ.
“Đừng ghen tỵ nữa, thân thể này của tỷ làm sao ra võ trường được.”
“Muội nói tỷ nghe, đánh nhau thích lắm, sau này muội làm Đại tướng quân, ai dám ức hiếp tỷ thì muội sẽ đánh chết bọn họ!”
Tỷ tỷ khẽ mỉm cười nhưng nơi đáy mắt vẫn ngân ngấn lệ.
“Lăng Vân của chúng ta thật lợi hại.”
2
Ta dường như bỗng chốc trở nên hiểu chuyện hơn.
Ngày trước, chuyện gì ta cũng tranh giành với tỷ, nay tỷ ngày ngày ngồi trong phòng học cầm kỳ thi họa, còn ta thì ở võ trường dốc sức luyện tập, cứ vài hôm lại có thêm một vết thương trên người.
Tỷ không để người khác chạm vào vết thương của ta, mỗi lần đều cùng mẫu thân tự tay bôi thuốc, chăm sóc ta.
Tiêu Ánh Tuyết, người ở trước mặt người ngoài luôn đoan trang vô ngần, lúc ấy lại nghiêm giọng nhìn ta: “Thân thể nữ nhi quý giá, ngoài tỷ ra không được để ai khác nhìn thấy, ngay cả nữ nhân cũng không được.”
Ta liền gật bừa cho qua.
Năm mười tuổi, tỷ vào cung làm bạn đọc cho Minh Dương Công Chúa, ta thì bị phụ thân tống vào quân doanh huấn luyện, ba ngày mới được về phủ Tướng quân một lần.
Hôm ấy hồi phủ, ta thấy trên mặt tỷ sưng vù.
Mẫu thân nổi giận đùng đùng, lạnh giọng giải thích đầu đuôi.
Hóa ra mẫu thân đưa tỷ đến dự yến ở phủ Tể tướng, vị tể tướng kia là huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương, còn nữ nhi của lão, Sở Minh Chương chính là ngoại điệt nữ của Hoàng hậu.
Tuy mới mười tuổi nhưng ả ngày nào cũng đeo bám theo Thái tử điện hạ.
Cả kinh thành đều biết tỷ tỷ ta mai sau sẽ thành Thái tử phi, ả không cam lòng, liền giơ tay đánh tỷ một bạt tai.
Tỷ hít sâu một hơi, ngồi yên cho mẫu thân bôi thuốc, đồng thời len lén chấm nước mắt cho ta: “Khóc cái gì chứ, tuy Sở Minh Chương tát ta một cái, nhưng ta cũng đã đạp thẳng một cước vào tim ả, chính là chiêu muội dạy ta đó…”
Tỷ bảo thân là trưởng nữ phủ Tướng quân, dĩ nhiên không thể để người khác ức hiếp.
Nhưng ta biết, nguyên cớ là vì ả nói sau này ta sẽ thành Tướng Quân, sớm muộn chết ở chiến trường.
Ta là nam nhi, chẳng tiện ra tay với ả.
Vì thế, ta chọn ngày khác để xông đến tràng đá cầu của bọn họ.
Ca ca ả là Sở Dục cũng có mặt, gã thấy ta chân tay gầy còm thì tỏ vẻ khinh ghét, chậc một tiếng: “Ai chẳng biết tiểu công tử họ Tiêu ngày ngày ở giáo trường nhà mình vật lộn, còn rảnh rỗi đến đây chơi đá cầu, không sợ bị phụ thân bắt về sao?”
Phụ thân sợ ta bại lộ thân phận nữ nhi nên xưa nay không cho ta giao du cùng đám thiếu gia thế gia.
Hôm nay dĩ nhiên là ta lén trốn ra.
Song trên mặt ta chẳng có chút chột dạ nào, còn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Sao, các ngươi sợ à?”
Đám thiếu gia này không chịu được khích tướng, lập tức nổi giận.
Thế là suốt cả buổi ta chẳng màng ghi bàn, chỉ chuyên tâm đuổi theo Sở Dục mà đấm cho gã kêu rên thảm thiết.
Chúng vốn chỉ biết đọc sách, nào đã nếm cảnh bị đánh ác liệt đến thế, thành ra la hét ầm ĩ.
Cuối cùng không ai đá cầu nữa mà đều đổ xô vào can ngăn.
Ta không cần biết ai là ai, hễ xông đến cản liền coi như bè cánh của Sở Dục mà đập tuốt!
Sở Dục mặt mày sưng bầm, ta cũng dính vài vết thương.
Cuối cùng, ta phun ra một ngụm máu, còn gã dưới đất thì mắt đã rưng rưng.
“Nam tử hán đại trượng phu, đừng cứ giở trò hèn mè nheo.”
“Sau này, nếu muội muội ngươi ức hiếp tỷ tỷ ta một lần, ta sẽ đánh ngươi một trận, rõ chưa?”
Nói xong, ta quay người rời đi, thực ra vết thương đang đau đến nghiến răng nghiến lợi, lén chùi giọt lệ nơi khóe mắt.
Về nhà, tất nhiên ta lại bị phụ thân nện cho một trận.
Đau chết đi được!
3
Sau trận ấy, ta bị phụ thân đánh đến nằm liệt giường ba hôm, nhưng cũng giúp người nghĩ ra một cách hay.
Người ngày đêm lo lắng ta bị phát hiện thân phận nữ nhi.
Nhưng nếu ta ba ngày đánh một trận nhẹ, năm ngày đánh một trận nặng, ai lại nghi ngờ một kẻ chuyên gây họa khắp nơi như vậy là nữ nhi chứ?
Tỷ lén mang chút điểm tâm vào thăm ta.
Ta lập tức chuyển từ gương mặt nhăn nhó đau đớn sang vẻ dửng dưng.
Thấy tỷ lấy bánh ra, ta còn hừ khẽ: “Mấy thứ ngọt lịm này, nam tử như ta làm sao ăn nổi?”
Tỷ đưa ngón tay ấn vào vết thương của ta, lập tức ta kêu lên như heo bị chọc tiết.
Tỷ nép vào góc giường, ánh mắt trĩu nặng u buồn.
“Lăng Vân, sau này muội tính sao? Chẳng lẽ thật sự muốn làm Tướng Quân để ra trận giết địch ư?”
Ta tức tối: “Đi đánh trận thì đã sao? Phụ thân chúng ta chinh chiến một đời, chính là đại anh hùng, sau này Tiêu Lăng Vân ta cũng sẽ trở thành đại anh hùng!”
Tỷ thở dài, vầng trán cau lại đủ kẹp chết một con ruồi.
“Phụ thân đánh trận suốt đời nhưng rốt cuộc cũng đâu cứu nổi hai nữ nhi chúng ta.”
Ta lặng im.
Mười tuổi khi ấy, ta vẫn ngây thơ nghĩ rằng tỷ ta đã là Thái tử phi tương lai, mai sau sẽ trở thành Hoàng hậu, rồi Thái hậu.
Dù ta đánh trận chẳng giỏi bằng phụ thân nhưng người vẫn là Đại Tướng Quân, tỷ vào cung cũng không sợ bị ai ức hiếp.
Có điều ta nào biết, ngày mai hay bất trắc mới là thứ đến trước.
Sau sự việc đó, phụ thân bí mật tung tin ta thân thể cường tráng, một đấm đánh gục hai tên tiểu tử vô liêm sỉ, nhưng lại là một kẻ hỗn xược chuyên gây họa.
Cả kinh thành đều biết Tiêu Diễn có một nam một nữ: Nữ nhi dung mạo khuynh thành, đoan trang ôn nhu, nhi tử thì từ nhỏ đã nghịch ngợm, là một gã thô lỗ không ra gì.
Phụ thân yên tâm, rồi lại tiếp tục khoác giáp ra trận.
Năm ta đến tuổi cập kê, Hoàng Thượng lâm trọng bệnh, trong cung cần hỉ sự để xua điềm xấu.