Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
QUY TẮC THƯỢNG LƯU
END
Tôi bước đến trước mặt Thời Tấn Thanh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng như vậy trên ông ta.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Tôi nhẹ nhàng đáp: "Tôi là Từ Thiện."
Ông ta ngơ ngác nhắc lại cái tên ấy.
Một lúc lâu sau, ông ta nói: "Từ Thiện… không phải đó là tên thật của Thời Kính sao?"
Tôi cầm lấy con dao ăn bên cạnh, kiên nhẫn trả lời: "Ông nói sai rồi, chị ấy không tên là Từ Thiện."
"Thực ra hôm đó tôi không lừa ông, tôi và chị ấy quả thực quen nhau ở cô nhi viện, nên ông không thể tra được bất cứ điều gì về tôi."
"Duy nhất một điều tôi nói dối, đó là tôi chưa bao giờ ghen tị với chị ấy, tôi luôn mong chị ấy hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này."
"Và, người đầu tiên được bốc thăm chọn nuôi, chính là tôi."
Nước mắt tôi bất giác trào dâng.
"Tôi tự cho mình thông minh, nghĩ rằng làm vậy sẽ giúp chị ấy có cuộc sống tốt hơn nên đã lén đổi tên chúng tôi cho nhau."
"Chị ấy tên là Từ Tịnh, chữ 'Tịnh' trong sạch sẽ."
Cuối cùng, tôi khóc nức nở.
Phải.
Chính sự tự cho là thông minh của tôi đã hại chếc chị gái.
Những năm qua, thứ giúp tôi kiên trì bước đi trên con đường báo thù dài đằng đẵng này, ngoài thù hận, còn là nỗi ân hận vô hạn.
Nếu có thể, tôi chỉ mong người chếc là mình.
Tôi không thể tha thứ cho những kẻ tàn nhẫn với chị gái.
Cũng không thể tha thứ cho chính mình - người nhân danh tình yêu nhưng lại đẩy chị vào địa ngục.
Tiếng xăng sực nức lan ra khắp không gian.
Cùng với đó là mùi cháy khét ngày càng nồng đậm.
Thứ nhiên liệu tôi chuẩn bị trước giờ đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Tôi lau khô nước mắt, khe khẽ ngân nga một bài hát, vừa hát vừa đếm: "Một nhát, hai nhát, ba nhát…"
Không có nhát nào chí mạng.
Nhưng đủ để khiến Thời Tấn Thanh đau đớn đến mức chỉ cầu xin được chếc.
Ông ta bật khóc: "Từ Thiện, tha cho tôi đi! Tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền!"
"Không phải cô bảo sống khổ quá rồi sao? Tôi có thể đưa cô ra nước ngoài…"
Tôi cau mày khó chịu, ra hiệu im lặng. "Suỵt, đừng kêu to thế."
"Lỡ chuyện này truyền ra ngoài, cổ phiếu nhà họ Thời lại sập sàn thì sao?"
Nhát dao cuối cùng dứt khoát và gọn gàng.
Thời Tấn Thanh tắt thở, đôi mắt trợn trừng, chếc không nhắm mắt.
Trong đám khách mời, một bóng dáng quen thuộc loạng choạng đứng dậy.
"Thời Kính, tao sẽ giếc mày!"
Gương mặt méo mó của Thời Tinh đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Cô ta cầm theo một vật sắc nhọn, lao về phía tôi ngược chiều ánh lửa.
Tôi mỉm cười.
Tôi sớm đã đoán rằng dù thế nào Tư Thấm cũng sẽ lén đưa Thời Tinh đến đây.
Cũng tốt.
Mọi thứ cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Tôi ngước nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, trong lòng là cảm giác bình yên đã lâu không có.
Chị ơi.
Nếu đêm nay em hóa thành tro bụi.
Kiếp sau, nhất định, nhất định chị phải tìm thấy em trước.
- Kết Cục
Đã gần một năm trôi qua kể từ trận hỏa hoạn kinh hoàng tại nhà họ Thời.
Trong đám cháy đó, có tổng cộng 15 người thiệt mạng.
—— Nghe nói, ngày hôm đó, Thời Kính – đại tiểu thư nhà họ Thời tình cờ cho tất cả người hầu nghỉ phép.
Vì vậy, những người thiệt mạng đều là các nhân vật quyền quý trong giới thượng lưu Bắc Kinh.
Cũng có tin đồn rằng, nhị tiểu thư nhà họ Thời – Thời Tinh vì cú sốc quá lớn từ vụ bê bối một đêm mà phát điên.
Sau khi trốn khỏi đồn cảnh sát, cô ta đã giếc người tại bữa tiệc sinh nhật, còn phóng hỏa thiêu rụi cả ngôi nhà.
Cuối cùng, chính cô ta cũng chếc cháy trong đó.
Người duy nhất sống sót sau trận hỏa hoạn, là đại tiểu thư nhà họ Thời – Thời Kính, người phụ nữ nổi tiếng cứng rắn và quyết đoán.
Kỳ lạ thay, Thời Kính với tư cách là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thời, lại không hề có ý định vực dậy gia tộc.
Ngược lại, cô đã quyên góp toàn bộ tài sản, tuyên bố rằng muốn báo đáp xã hội.
Thời Kính chỉ giữ lại dự án từ thiện "Tầm Tinh", nhưng đổi tên thành "Thiện Tịnh".
Cô nói, đây là điều duy nhất cô muốn làm.
Những năm sau đó, Thời Kính dường như biến mất, không còn bất kỳ tin tức gì.
Chỉ đôi khi có tin đồn rằng, quỹ từ thiện "Thiện Tịnh" đã giúp nhiều gia đình đoàn tụ với con cái thất lạc, còn thành lập nhiều cô nhi viện mang tên "Thiện Tịnh".
Mọi người đều nói, Thời Kính là một người tốt.
Nhưng không ai biết.
Ngày xưa, dù biết rõ Từ Thiện đã giếc con chuột hamster, nhưng Từ Tịnh vẫn sẵn sàng đến gần người đầy gai góc như cô.
Chị ấy muốn trở thành chị gái của Tiểu Thiện.
Muốn chữa lành cô, cứu rỗi cô.
Muốn kéo cô từ địa ngục đầy bùn lầy, từng chút một, bước ra ánh sáng.
Bởi vì Từ Tịnh tin rằng, trên thế gian này vốn không có sự khác biệt giữa con người và quái vật.
Tình yêu, chính là liều thuốc dịu dàng nhất.
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!