Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
QUY TẮC THƯỢNG LƯU
Chap 7
Ông ta quá hiểu cách thao túng truyền thông, biến chúng thành công cụ quyền lực nhất của mình.
Hướng dư luận trên mạng gần như hoàn toàn nghiêng về phía Thời Tấn Thanh, coi ông ta như một người cha đáng thương bị con gái kéo lùi.
Mỗi lần nhìn thấy những bình luận ngu ngốc này, tôi đều muốn bật cười.
Thời Tấn Thanh là chó sao? Còn phân biệt được chân trước hay chân sau à?
Thực tế, ông ta đúng là một con chó.
Bề ngoài, Thời Tinh đang bị điều tra.
Nhưng sau lưng, Thời Tấn Thanh đã viện cớ vấn đề tâm thần để bảo lãnh cô ta ra ngoài.
Ông ta hỏi ý kiến tôi.
Tôi đề nghị đưa Thời Tinh vào viện dưỡng lão thuộc sở hữu của nhà họ Thời.
Thực chất, nơi đó chẳng khác gì một bệnh viện tâm thần.
Dù Thời Tinh có phát điên thật ở đó cũng không sao, vì chẳng còn ai quan tâm đến cô ta nữa.
Người duy nhất vẫn thương xót Thời Tinh, có lẽ chỉ còn lại mẹ ruột cô ta – Tư Thấm.
Tư Thấm luôn lén lút đến viện dưỡng lão thăm Thời Tinh.
Mỗi lần trở về, rõ ràng bà ta vừa khóc xong nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi biết, Tư Thấm căm hận tôi.
Tôi giả vờ không nhận ra ánh mắt đầy oán độc của bà ta, trong lòng âm thầm tính toán về cái ngày càng gần kề kia.
26
Sau nhiều năm, tiệc sinh nhật của “công chúa nhỏ kinh thành" Thời Kính lại một lần nữa khuấy động toàn bộ Bắc Kinh.
"Tiểu Kính, trong buổi tiệc sinh nhật này, ba sẽ công bố việc giao toàn quyền quản lý dự án ‘Tầm Tinh’ cho con."
"Đây sẽ là sân khấu đầu tiên của con, đừng làm ba thất vọng."
Nhớ lại lời hứa của Thời Tấn Thanh, tôi bật cười.
Ông ta muốn thể hiện sự tin tưởng với tôi, nhưng lại không dám giao quá nhiều quyền lực.
Dù sao thì như vậy là đủ rồi.
Buổi tiệc sinh nhật này, tôi chỉ chuẩn bị 12 vị trí khách mời danh giá.
Toàn bộ chương trình được giữ bí mật, không công khai với bên ngoài.
Thậm chí, tôi còn không mời bất kỳ phương tiện truyền thông nào.
Những vị trí này được bán đấu giá trong giới thượng lưu – ai trả giá cao nhất sẽ được tham gia.
Thời Tấn Thanh rất hài lòng với cách làm này.
Dù sao thì người giàu luôn bị hấp dẫn bởi những trò chơi tiền bạc như vậy.
Dường như việc trở thành khách mời tại những nơi xa hoa như thế này là biểu tượng cho đẳng cấp của họ.
Những kẻ giàu có trong trang phục lộng lẫy, vừa cười vừa nói, lần lượt bước vào sảnh tiệc.
Theo quy định, họ phải giao nộp điện thoại, sau đó nhận mặt nạ được chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi tiệc.
—— Khi buổi tiệc gần bắt đầu, Tư Thấm mới cuống quýt xuất hiện.
27
"Bảo bối, mẹ suýt chút nữa đến muộn, thật xin lỗi con."
Tôi nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán bà ta, hiểu rõ lý do bà ta đến muộn.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười: "Mẹ, mẹ không để tâm đến con như vậy, có phải vì con không phải con ruột của mẹ không?"
Bàn tay Tư Thấm đang đeo mặt nạ khựng lại: "Con đang nói gì vậy? Mẹ chỉ đến trễ một chút thôi."
"Hay là con nghĩ bây giờ mình có chỗ dựa roi nên dạy mẹ cách làm việc sao?"
Ánh mắt bà ta ngày càng lạnh lùng, hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ giả dối trước đây.
Tôi nhận lấy chiếc mặt nạ trên tay Tư Thấm, nụ cười càng thêm dịu dàng: "Con chỉ đùa chút thôi, mẹ đừng giận nhé."
Nhìn ánh mắt tràn ngập thù địch của bà ta, tôi không khỏi nhớ đến chị gái mình.
Ngày trước, khi chị nói về gia đình, trong giọng nói luôn không giấu được niềm hạnh phúc.
"Tiểu Thiện, hôm nay là lần đầu tiên chị được uống canh mẹ nấu."
"Lúc cầm bát lên, chị không kìm được đã rơi nước mắt."
"Thì ra đây chính là cảm giác có ba mẹ. Dường như không cần đạt được thành tích gì, họ cũng sẵn lòng yêu chị vô điều kiện."
"Chị cảm ơn họ đã yêu chị, chị cũng muốn trở thành niềm tự hào của họ."
Chị gái ngốc của tôi.
Chị không biết rằng, những gì họ ban tặng cho chị đã âm thầm được gắn mác giá cả – và chị phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Tôi chợt hỏi Tư Thấm một câu: "Mẹ, mẹ còn nhớ ngày đầu con đến nhà họ Thời, mẹ đã nấu canh gà cho con không?"
Tư Thấm thoáng sững sờ, rồi cười nhạo tôi: "Cô biết nhiều thật đấy, đồ giả mạo."
"Có phải con bé mồ côi đó kể cho cô không? Con bé thật sự tin tưởng cô nhỉ."
Bà ta cười nhạo thêm: "Thật ra tôi chưa bao giờ tự nấu ăn."
"Canh gà hôm đó là phần thừa cho chó, ai ngờ con bé đó lại coi như bảo bối!"
Bà ta cười đến rơi nước mắt.
"Có những kẻ vốn dĩ sinh ra đã mang mệnh thấp hèn, dù được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có, trong xương tủy vẫn là loại bần tiện…"
Lời bà ta ngưng bặt.
Tôi cúi đầu nhìn con dao ăn trong tay mình.
"Bà nói đủ chưa?"
Tư Thấm ôm lấy vết cắt dài trên khóe miệng, hét lên: "Thời Kính! Cô đúng là một con điên!"
Tôi lạnh lùng nói: "Một kẻ phản bội bạn đời của mình cũng xứng đáng mắng người khác thấp hèn sao?"
"Là gia đình tồi tệ của các người không xứng với chị ấy, chứ không phải chị ấy không xứng với các người!"
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.
Tôi cúi xuống gần Tư Thấm, nâng gót chân dẫm mạnh lên tay bà ta.
Tư Thấm hét lên đầy đau đớn.
"Mẹ, hôm nay con mặc chiếc váy thuộc bộ sưu tập mẹ thiết kế với chủ đề mẹ và con gái."
"Con mặc có đẹp không?"
"Đáng tiếc, trước khi phế bỏ đôi tay này, mẹ không thể tự tay cắt cho con gái và chồng mình một bộ đồ đẹp nhất để làm áo quan."
Tôi ngẩng đầu, chỉnh lại váy.
Nhìn Tư Thấm đã ngất xỉu dưới chân mình, giọng tôi đầy vẻ tiếc nuối.
28
Khi buổi tiệc bắt đầu, Thời Tấn Thanh qua lại giữa đám danh nhân thượng lưu, đẩy không khí lên cao trào.
Kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ.
Tôi thay một bộ váy đỏ rực, bước lên sân khấu, nâng ly bắt đầu bài phát biểu: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi."
"5 năm trước, cũng chính ở đây, mọi người đã cùng nhau xem buổi phát sóng trực tiếp vụ bắt cóc của tôi."
Khóe môi tôi nhếch lên, ánh mắt lướt qua 12 gương mặt "cũ kỹ" phía dưới.
Không sai.
Hôm nay, dưới danh nghĩa buổi tiệc sinh nhật, tôi đã giăng bẫy, tụ tập đủ cả 12 người từng xem trực tiếp cảnh chị tôi bị hành hạ, cùng với Thời Tấn Thanh và Tư Thấm.
Không ai biết, tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi.
"Sau khi buổi phát sóng bị cắt đứt, chắc hẳn các vị đều tò mò chuyện gì đã xảy ra, đúng không?"
"Phương Cảnh Minh đã tàn nhẫn giếc chếc chị ấy."
"Người thuê anh ta là Thời Tinh, nhưng người rút đơn kiện và kẻ nhân cơ hội kiếm lợi, hôm nay cũng đều có mặt tại đây."
Sắc mặt Thời Tấn Thanh biến đổi dữ dội, ông ta gầm lên từ dưới khán đài: "Thời Kính! Mày đang nói bậy bạ gì vậy?"
Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra mình bất lực ngồi trên ghế, ngay cả tay cũng khó nhấc lên.
Các vị khách khác cũng hoảng sợ phát hiện tình trạng tương tự.
—— Vì tôi đã lén bỏ một thứ vào rượu.
"Còn các người? Chỉ là một lũ khán giả vô cảm."
"Có kẻ cười đùa ha hả trước ống kính, có kẻ lén lưu video năm đó để thỉnh thoảng lấy ra xem lại, thậm chí dùng nó để thỏa mãn dục vọng."
Tôi dần lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói lại càng sắc nhọn: "Dựa vào đâu mà tất cả các người có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình, còn chị tôi phải mãi mãi dừng lại ở tuổi 20?"
"Điều đó không công bằng."
"—— Tất cả các người đều đáng chếc."