Rể Quý Đương Đạo, Ai Sánh Ngang Ta

Chương 1



Mọi người đều nói rằng ta đã gả cho một tấm chồng tốt, ta nhìn qua bên cạnh, thấy nam nhân vừa mới ăn tối hết sáu bát cơm, giờ lại đang ngủ ngáy như heo, còn vươn tay qua định ôm ta vào lòng.

 

Nghĩ đến trong sách, bên cạnh hắn có nào là biểu muội “trà xanh”, nào là thanh mai “bạch liên hoa”, cùng vô số mỹ nhân gặp nạn các kiểu, đang chờ hắn ra tay tương trợ, rồi cuối cùng cả đám người ấy sẽ chung sống hòa thuận vui vẻ.

 

Cơn giận trong lòng ta bùng cháy.

 

Ai mà ngờ được vị phu quân thật thà chất phác này của ta lại là nam chính trong sách nam tần chứ.

 

Còn ta, ta chính là nguyên phối trong sách, người sẽ qua đời vì bệnh ngay từ chương đầu tiên.

 

Rõ ràng ta khỏe mạnh như vâm, đây chẳng phải là nguyền rủa ta sao.

 

Ôm gì mà ôm, lăn ra đất mà ngủ đi.

 

1

 

Ta tên là Đàm Nguyệt Kiều, là đại tiểu thư độc nhất của một gia đình phú hộ.

 

Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân thương yêu ta hết mực, muốn giữ ta ở bên cạnh, nên định tìm một chàng rể vào ở rể.

 

Cha con ta cùng nhau chọn mấy ngày trời, phát hiện ai đẹp trai một chút thì lại có phẩm hạnh không đoan chính; còn ai trông khó coi thì cũng chẳng ra gì.

 

Phụ thân thở dài: “Hay con chọn đại một người đẹp trai để cho hợp mắt, chí ít cũng được một điểm tốt.”

 

Ta không chịu, ta – Đàm Nguyệt Kiều đây, là người dễ dãi vậy sao?

 

Rồi ta bị thực tế tàn khốc vả cho một bạt tai.

 

Gặp toàn loại hoặc mắt xếch, tự xem mình như đại gia, hoặc là “nam phượng hoàng” với bảy cô tám dì, bắt ta phải nuôi.

 

Ta ủ ê, không tìm nữa.

 

Từ đó, ta chìm đắm trong thế giới của sách vở không lối thoát.

 

Cho đến một ngày, phụ thân ta vui mừng, đẩy cửa phòng.

 

“Nguyệt Kiều, tìm được rồi! Ta tìm được một người đặc biệt đẹp trai cho con!”

 

Ta ngẩng đầu, đôi mắt mỏi nhừ vì đọc sách, lơ đễnh nhìn ông.

 

“Phụ thân, người bị làm sao vậy? Sách nào cũng nói rồi, những chàng rể đẹp trai đều sẽ cuối cùng nuốt trọn gia sản, khiến con và người c.h.ế.t không toàn thây. Phẩm hạnh mới là quan trọng nhất!”

 

Phụ thân kéo ta ra cửa.

 

Tờ cáo thị tuyển rể được dán trước cửa bấy lâu đã bị ai đó xé xuống.

 

Vị công tử áo trắng quay lưng về phía ta, tay nhẹ nhàng nắm tờ cáo thị, đọc thành tiếng.

 

Cáo thị chiêu thân của chúng ta ghi rõ các yêu cầu như sau: Ngoại hình phải tuấn tú, thân hình cao lớn, tính cách ngay thẳng, chung tình, dịu dàng, thiện lương, thấu hiểu lòng người và tuyệt đối không được hôi chân. Phu nhân mắng người thì phải đứng về phía phu nhân, phu nhân đánh người thì phải cầm đao trợ giúp…

 

Ta ngẩn ngơ đứng nhìn. Quả thật là người mang khí chất như lan như ngọc, mái tóc đen như mực, da trắng như ngọc.

 

Khóe môi chàng vương nét cười, ánh mắt phượng đầy mê hoặc nhìn ta.

 

Chỉ với một ánh nhìn ấy, ta lập tức nghĩ đến chỗ để c.h.ô.n ta và phụ thân sau này.

 

Hóa ra sự kén chọn của ta vẫn có thể phá vỡ trước vẻ ngoài này.

 

Hóa ra trước đây là do nhan sắc của bọn họ chưa đủ mà thôi.

 

Ta lập tức kéo tay phụ thân: “Cha, chính là chàng! Sau này, nếu chàng hại người, con nhất định sẽ đốt thêm nhiều tiền giấy cho người.”

 

Phụ thân than thở: “…Có con đúng là phúc khí của ta!”

 

Vị công tử áo trắng ấy từ tốn tự giới thiệu về thân thế của mình.

 

Chàng là công tử thứ xuất của nhà họ Kiều ở kinh thành, tên là Kiều Nhạn Hành.

 

Sau khi đích huynh kế vị, chàng bị ruồng bỏ, bị đuổi ra khỏi nhà, nay không một xu dính túi, lang bạt khắp nơi, trông thấy nhà ta đang chiêu rể nên muốn đến ứng tuyển.

 

Phụ thân ta mặt mày tái mét, thì thầm với ta: “Hỏng rồi, loại người xuất thân từ gia tộc lớn thế này, chắc chắn tâm cơ rất nhiều. Nhà chúng ta đã bị hắn nhắm tới, trốn sao cũng không thoát.”

 

“Ngày mai ta đi chọn một mảnh đất phong thủy tốt, đưa mẹ con về đó, rồi chọn cho con một chỗ cách xa ta, tránh c.h.ế.t rồi còn phải gặp con mỗi ngày.”

 

Lời phụ thân còn chưa dứt, bụng của Kiều Nhạn Hành bỗng nhiên vang lên một tiếng “ục ục.”

 

Mặt chàng đỏ bừng, vội lấy tờ cáo thị che nửa khuôn mặt, khẽ ho khan vài tiếng: “Mấy ngày nay tại hạ không có gì ăn, thật sự là hơi đói…”

 

Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối ấy khiến ta thương xót vô cùng, lập tức mời chàng vào nhà, cùng dùng bữa với chúng ta.

 

Nhìn bàn ăn đầy ắp các món nóng hổi, chàng lại ôm phụ thân ta khóc nức nở.

 

Vừa lau nước mắt, chàng vừa kể lể về hành trình gian khổ, vốn dĩ còn chút bạc trên người, nào ngờ một đêm thức dậy thì đã bị trộm hết sạch.

 

Những ngày qua chàng phải ăn gió nằm sương, còn bộ áo trắng trên người cũng là của một vị thẩm thẩm tốt bụng gần nhà ta tặng.

 

Tốt bụng như thẩm thẩm? Gần nhà ta có người thế ư?

 

Phụ thân hướng miệng về phía nhà thẩm Lý ra hiệu.

 

Ta kinh ngạc! Chẳng phải đó là Lý đại nương ích kỷ đến mức cả chó đi ngang cửa gặm xương cũng bị đuổi đi hay sao.

 

Nhìn lại dung mạo của Kiều Nhạn Hành, ta lập tức hiểu ra.

 

Nhan sắc kinh diễm này quả thật có thể phá vỡ mọi nguyên tắc, mà ta cũng là một trong những nạn nhân.

 

Ta chà chà tay, hơi háo hức: “Ăn đi, ăn đi, ngươi đã trúng tuyển rồi, ăn xong ngày mai chúng ta thành thân luôn.”

 

Kiều Nhạn Hành cảm động đến rưng rưng lệ, nhưng chỉ ăn hết một bát cơm rồi dừng lại.

 

Ta ngơ ngác cầm bát cơm thứ hai lên.

 

“Ngươi ăn có chút xíu thế à? Còn không bằng con Vượng Tài nhà ta! Ăn thêm đi!”

 

Chàng ngước lên, trong mắt ánh lên tia khó tin: “Ta thật sự… có thể… ăn tiếp sao?”

 

“Ăn đi, đã là con rể nhà ta rồi, làm sao để ngươi đói được, sau này cứ yên tâm mà ăn.”

 

Nhìn dáng người gầy yếu của chàng, ta thương xót vô cùng.

 

Nếu có thể quay ngược thời gian, ta thật muốn trở về đánh cho bản thân một cái, rồi ngắm kỹ dung nhan của Kiều Nhạn Hành thêm vài lần.

 

Bởi vì vẻ đẹp ấy, theo tốc độ ăn kinh hoàng của chàng mà dần tan biến.

 

Khi chàng ăn đến bát thứ tám, ta đỡ cằm mình lên, lại tốt bụng đỡ cằm cho nha hoàn Thu Nhung và cả phụ thân.

 

Vượng Tài tức đến mức sủa inh ỏi, vì thịt cho nó cũng chẳng còn miếng nào.

 

2

 

Chớp mắt đã hai năm sau ngày thành thân, Kiều Nhạn Hành bây giờ đúng là một người đàn ông trắng trẻo, hiền lành nhưng béo ú.

 

Dấu vết của nhan sắc chỉ còn lại làn da trắng như ngọc và một nốt ruồi đỏ nơi chân mày trái.

 

Lý đại nương cũng thay đổi thái độ với hắn một trăm tám mươi độ.

 

Trước đây đi ngang, bà nhất định kéo hắn vào nhà ăn cơm, giờ thì vừa thấy bóng chàng từ xa đã đòi thu phí “tổn thương tinh thần”.

 

Chàng ấm ức ôm ta than thở, còn ta thì nhàn nhạt lật từng trang sách trong tay.

 

Dạo này sách vở ngày càng thiếu những câu chuyện ngọt ngào đôi lứa.

 

Ta cầm cuốn sách hiện đang rất thịnh của tác giả “Điền Viên Tiếu Tiếu Sinh”.

 

Nam chính trong truyện vừa ra khỏi nhà mười bước đã có đại mỹ nhân nhào vào lòng, hắn chỉ nở một nụ cười ngạo nghễ rồi thu nạp từng người vào hậu viện.

 

Đọc được vài trang, ta đã không mấy hứng thú, đặt cuốn sách xuống.

 

Con "chó trắng mập mạp" bên cạnh đang làm nũng đòi ăn bánh. Ta liếc qua cái cằm đôi tròn trĩnh của hắn.

 

Hắn đã trải qua quãng đời khổ sở trước kia. Trong nhà họ, để giữ phong thái công tử, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mà bữa nào cũng chỉ được ăn lót dạ đôi chút.

 

Về nhà ta rồi, không còn giới hạn, ăn uống tự do, nửa năm sau đã béo tròn như quả cầu.

 

Muốn hắn giảm cân, nhưng nhìn đôi mắt rưng rưng của con "chó trắng mập" này lại thật đáng thương.

 

Nhưng có đôi lúc ta vẫn nhớ về nhan sắc của hắn ngày xưa.

 

Đặc biệt là ta chưa từng ngắm kỹ, mỗi khi nghĩ đến lại cảm thấy đau đớn, tiếc nuối.

 

Sau khi ăn xong bánh ngọt, Kiều Nhạn Hành giúp phụ thân ta tính toán sổ sách. Hắn tuy ăn nhiều nhưng đầu óc thực sự rất tốt, nhờ hắn mà sản nghiệp nhà ta đã mở rộng gấp năm lần.

 

Phụ thân giờ thường cẩn trọng, ngầm nhắc nhở Kiều Nhạn Hành: "Sản nghiệp đều để lại cho con, sau này nhớ chừa cho cha con ta một cái x.á.c toàn vẹn là được."

 

Kiều Nhạn Hành nhíu mặt tròn trĩnh như chiếc bánh bao, khó hiểu nói: “Phụ thân, Nguyệt Kiều mê mẩn sách truyện thì không nói, sao người cũng tin vậy? Con thật lòng yêu Nguyệt Kiều, cũng thật lòng xem cha là phụ thân của mình!”

 

Ta liếc xuống quyển sách đột ngột xuất hiện trong tay, tựa đề *Rể Quý Đương Đạo, Ai Sánh Ngang Ta*.

 

Ừm, câu nói này của nam chính trong sách chẳng phải giống hệt như lời Kiều Nhạn Hành vừa nói sao.

 

Lại nhìn kỹ, ngay cả tên của nam chính cũng không khác.

 

Hả? Ta mở to mắt nhìn thêm lần nữa.

 

Sao thê tử c.h.ế.t yểu của nam chính cũng có tên giống hệt ta?

 

Ta thức thâu đêm đọc nửa cuốn sách rồi giận dữ nhìn kẻ đang ngáy vang cạnh mình.

 

Không muốn thấy hắn, ta một cước đá hắn xuống giường.

 

May mà thảm dày, hắn chẳng tỉnh, lăn hai vòng ôm chặt cái ghế miệng vẫn gọi “Nương tử” tình tứ.

 

Ta kìm nén cơn giận trong lòng, tự nhủ phải bình tĩnh, phải kiên cường.

 

Câu chuyện của Kiều Nhạn Hành trong sách đúng là giấc mộng của mọi nam nhân.

 

Hắn là công tử thứ xuất mồ côi mẹ, bị đích huynh đuổi khỏi nhà, lang bạt rồi được phú hộ tốt bụng thu nhận làm rể.

 

Không bao lâu, con gái phú hộ qua đời vì bệnh, phú hộ xuất gia. Hắn thừa kế toàn bộ gia sản, quay về trả thù đích huynh.

 

Nào là biểu muội, thanh mai, chỉ cần cứu giúp ai trên đường đều là đại mỹ nhân tài năng, nguyện lòng hy sinh vì hắn.

 

Hậu viện hoa nở muôn nơi, giàu sang tột đỉnh, ngay cả hoàng đế cũng ngưỡng mộ.

 

Điều khiến ta phẫn nộ nhất là sau khi ta qua đời, hắn còn đưa Thu Nhung vào phòng.

 

Bình thường ta hay đùa rằng hắn sẽ lợi dụng ta làm bàn đạp, nhưng khi chuyện xảy ra thật, ta rất quý mạng mình.

 

Hơn nữa, Thu Nhung không giống người khác.

 

Nàng chỉ là một nha hoàn trong phủ, thường ngày đối đãi như tỷ muội với ta.

 

Thu Nhung mới gả cho người nàng yêu không lâu, vậy mà trong truyện, đợi khi phu quân nàng qua đời, hắn lại ép nàng về bên mình.

 

Cái c.h.ế.t của ta trong sách cũng đầy uẩn khúc.

 

Chỉ mấy chữ sơ sài: Đàm Nguyệt Kiều vì bệnh mà thổ huyết qua đời, c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Nhưng rõ ràng ta khỏe mạnh như trâu, từ nhỏ chưa hề ốm đau gì.

 

Ta đọc tới đọc lui, nghi ngờ mình bị thanh mai bạch liên hoa giỏi y thuật của hắn đầu độc mà c.h.ế.t.

 

Bởi vì trong truyện, nàng ta và biểu muội của hắn đã tìm đến trước khi ta c.h.ế.t, hàng ngày cùng hắn đong đưa tình tứ.

 

Tính toán một hồi, ngày mai bọn họ sẽ đến.

 

Cuốn sách ấy thật kỳ quái, ta chưa đọc xong kết cục đã đột nhiên biến mất, không để lại chút dấu vết.

Chương tiếp
Loading...