TA VÀ THÁI TỬ ĐỒNG LOẠT BẠI LỘ

Chương 1



Trên đường hồi kinh, ta tình cờ gặp một chàng công tử tuấn tú, vừa chạm nhau ánh mắt ta đã thấy có một sức hút kì lạ. 

Hắn nói mình là thư sinh nghèo, lên kinh ứng thí.

Ta bảo mình là cô nhi đáng thương, lên kinh nương nhờ thân thích.

Hắn vùi đầu đọc sách, ta thức đêm thêu thùa, mỗi người đều nỗ lực vì tiền đồ tươi sáng.

Sau này, tại yến tiệc trong cung, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Hắn là Thái tử.

Ta là vị Thái tử phi sắp bị từ hôn.

Ta: "???"

1

Đường hồi kinh xa xôi, ta bèn tìm một người bạn đồng hành – Trần Mặc Phong.

Hắn dung mạo phong nhã, lại tài hoa xuất chúng.

Những bài văn hắn viết, ngay cả một kẻ ngoại đạo như ta cũng phải trầm trồ thán phục.

Chỉ là... có chút nghèo.

Vậy nên hắn quyết tâm lên kinh dự thi, mưu cầu tiền đồ.

Phải thừa nhận rằng hắn thực sự có diện mạo ưa nhìn.

Nhưng ta vốn xuất thân danh môn, hành tẩu giang hồ, điều ta theo đuổi chính là sự cẩn trọng.

Ta sợ bị lừa tiền, lừa sắc, nếu chẳng may bị bắt cóc, e rằng còn liên lụy đến mẫu thân.

Thế thì ta thật đáng tội chết!

Vậy nên ta không thể tiết lộ thân phận thật.

Chỉ bảo mình là một cô nhi đáng thương, dựa vào việc bán thêu thùa để kiếm lộ phí, nay muốn vào kinh tìm thân thích.

Thế nhưng đường vào kinh xa xôi, một nữ tử như ta lại đi một mình ắt sẽ có nhiều bất tiện, chính vì thế ta muốn có một người đồng hành đoan chính như hắn 

Trần Mặc Phong vui vẻ đồng ý.

Hắn nói hắn lên kinh một mình vốn đã cô quạnh, có thêm người chuyện trò cũng tốt.

Ta khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hắn chắc chắn vừa gặp ta đã động lòng.

Đương nhiên, ta cũng... vừa gặp đã thích.

À không.

Là vừa thấy dung mạo đã động lòng!

Thế nên hai chúng ta ngầm hiểu ý nhau, cùng nhau vào kinh.

Hắn thắp đèn đọc sách thâu đêm, ta giả vờ chăm chỉ thêu thùa, định bụng chỉ cần có lệ là được.

Nào ngờ, trước lúc đi ngủ, hắn lại ghé sát tới.

Trần Mặc Phong: "Để ta xem thử túi thơm nàng thêu."

Ta muốn giấu đi, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.

Rõ ràng ta thấy đồng tử hắn khẽ rung động.

"Hả… nàng… nàng thêu ra thứ này cũng coi như nghệ thuật đấy nhỉ?"

Ta nhìn xuống mảnh thêu trong tay, chỉ thấy một đám chỉ rối rắm, màu sắc lộn xộn.

Ta vội vàng giải thích: "Là khách hàng cũ của ta yêu cầu. Nàng ấy nói muốn một chiếc túi thơm mang chủ đề tâm tư thiếu nữ."

"Những tâm tư của thiếu nữ, đại khái chính là như vậy."

 Ưu điểm lớn nhất của Triệu Thiên Tịch ta chính là khả năng nói dối không chớp mắt. 

Chỉ cần thần thái đủ bình tĩnh, thái độ đủ kiên định...

Thì kẻ xấu hổ chính là người khác!

Trần Mặc Phong vẫn giữ phong thái nho nhã, chỉ là ánh mắt của hắn đã nói rõ "ta không hiểu nhưng ta tôn trọng".

2

Ta và Trần Mặc Phong lần đầu gặp gỡ, tình huống chẳng khác nào tình tiết trong thoại bản anh hùng cứu mỹ nhân.

Lúc ấy, ta bị sơn tặc chặn đường cướp bóc.

Hắn thấy chuyện bất bình liền hét lớn một tiếng, chỉ vài ba chiêu đã có thể bắt bọn chúng quỳ rạp xuống đất.

Rõ ràng là một thư sinh nho nhã thanh tú.

Không ngờ võ công cũng không tầm thường.

"Đa tạ công tử! Nếu không có công tử ra tay tương trợ, e rằng ta đã..."

Ta làm bộ lo âu, nhưng thực chất đã ra hiệu cho đám tiêu sư bảo vệ quanh ta rút lui.

Không sai, nếu Trần Mặc Phong ra tay chậm một chút thôi...

Thì mười tám tiêu sư lực lưỡng của ta đã nghiền nát đám sơn tặc thành tro bụi rồi!

Trần Mặc Phong đắc ý nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như gió thoảng mây trôi.

"Chỉ là mấy tên sơn tặc cỏn con, cô..."

Cô?

Lời hắn bỗng chốc khựng lại.

Ta nghiêng đầu, thắc mắc vì sao hắn đột nhiên mắc nghẹn.

Chỉ thấy ánh mắt hắn khẽ thay đổi, rất nhanh liền điều chỉnh lại rồi mở miệng nói tiếp: "Xem như luyện tay mà thôi."

Từ đó, chúng ta đồng hành cùng nhau.

Tán gẫu đôi câu, ta biết được rằng, hiện nay Đại Tống văn võ đều trọng.

Muốn đỗ Trạng nguyên, không chỉ phải dùi mài kinh sử, mà còn phải tu thân luyện võ.

Chỉ đọc sách thâu đêm thôi là không đủ.

Ta đảo mắt một vòng rồi thuận thế nói một câu: “Vậy công tử có thể dạy ta võ nghệ không? Xem như luyện tay vậy!"

Ban đầu ta còn lo hắn bận rộn ôn tập, chẳng có thời gian đoái hoài đến ta.

Nào ngờ, hắn mỉm cười đồng ý. 

Quả nhiên, sức hút của ta thật sự đáng sợ.

Dĩ nhiên, nam nhân có thể lọt vào mắt xanh của ta, cũng phải có sức hút không tầm thường!

3

Chúng ta từ Giang Nam ngược hướng Tây Bắc tiến về kinh thành.

Lộ trình dài dằng dặc, vốn dĩ ta có tiêu sư hộ tống, cưỡi tuấn mã phi như gió, nhanh như chớp.

Nhưng lần này trở về kinh, là để thực hiện hôn ước.

Ta và Thái tử có một mối hôn sự.

Song từ nhỏ ta đã lớn lên tại nhà ngoại ở Giang Nam, đối với vị hôn phu chưa từng gặp mặt kia, ta chẳng có chút cảm tình nào.

Ta mong muốn được gả cho người mình ái mộ chứ không phải là hôn ước tầm thường kia. 

Kiểu hôn nhân do mai mối sắp đặt này, ta chỉ mong có thể trì hoãn càng lâu càng tốt.

Nhưng nói gì thì nói...

Đi bộ thế này có phải quá chậm rồi không?

Ta định bàn với Trần Mặc Phong một phen, nhưng ngẫm lại, người bình thường muốn mua một cỗ xe ngựa cũng không dễ dàng gì, huống hồ ta chỉ là một nữ tử thêu thùa kiếm sống, làm sao có bạc để sắm xe?

Ta suy nghĩ một hồi, không bằng bịa ra một câu chuyện "nhặt được" xe ngựa vậy.

Ta có thể nói, trên đường đi, một vị lão gia nào đó nhất quyết ép ta nhận xe ngựa, ta không muốn nhận nhưng lão gia đã vội vã bỏ đi mất, khiến ta chẳng còn cách nào khác ngoài nhận lấy nó.

"..."

Không được, quá hoang đường!

Phải thực tế lên. 

Thế là ta quyết định tự biên tự diễn một màn kịch trước mặt Trần Mặc Phong.

Ta mua chuộc một xa phu, trả tiền trước cho hắn.

Ta dặn dò: "Đến lúc đó, ngươi chỉ cần nói nhà mình vừa phát tài, trên đường ngẫu nhiên chọn một người có duyên tặng xe, vậy nên xe này ta mới có được."

Xa phu dù không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng sự kỳ lạ của ta.

Dù sao ta cũng đã trả gấp đôi tiền.

"Diễn cho tốt, ta sẽ thưởng thêm."

Hắn hớn hở đáp: "Không giấu gì cô nương, ta từng có một giấc mộng... đó là trở thành kép hát!"

Ta vỗ vai hắn, khích lệ: "Cơ hội lên sân khấu đã tới rồi!"

Xa phu nghe xong, mắt sáng rực.

"Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Ta vốn là người không giấu nổi chuyện gì, vậy nên trước khi diễn còn "nhá hàng" với Trần Mặc Phong một chút.

Ta chống cằm nhìn hắn đang đọc sách.

Chương tiếp
Loading...