TA VÀ THÁI TỬ ĐỒNG LOẠT BẠI LỘ

Chương 2



Nam nhân này, lông mày rậm rạp, phong tư lỗi lạc, quả thực tiêu sái phi phàm.

Tiêu một ít bạc cũng không đáng tiếc.

"Ngươi nói xem, nếu trên trời rơi xuống một khoản tiền thì tốt biết bao, như vậy chúng ta sẽ không phải cuốc bộ nữa, hoặc có thể bỏ bạc thuê xe đi đoạn đường này."

Ta bắt đầu thả thính trước.

Trần Mặc Phong ngước lên nhìn ta, nhíu lông mày: "Ngươi rất muốn có một cỗ xe ngựa?"

Ta: "?"

Sao hắn lại hiểu sai ý vậy?

"Không phải ta, mà là chúng ta! Ta đi bộ không nổi nữa, còn ngươi thì vốn dĩ cần thời gian đọc sách ôn bài. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy xe ngựa là vô cùng cần thiết!"

Trần Mặc Phong gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy tối nay ta sẽ cầu nguyện với ánh trăng, ngày mai chúng ta nhất định sẽ có xe ngựa."

Hắn nói với vẻ quá đỗi kiên định, kiên định đến mức ta suýt nghi ngờ hắn biết kế hoạch của ta.

Ta không nghĩ nhiều, chỉ cười nhẹ rồi cũng gật đầu theo.

Sáng hôm sau khi vừa thức giấc, ta đã thấy Trần Mặc Phong đang nhìn ta chằm chằm.

Ta dụi mắt, ngái ngủ hỏi: "Có chuyện gì vui sao?"

"Haha, ngươi có lẽ không tin nổi đâu." Hắn hớn hở nói, "Sáng nay ta ra ngoài mua đồ ăn sáng cho ngươi, bất ngờ gặp một xa phu. Hắn bảo nhà mình vừa phát tài, nhìn ta thuận mắt nên nhất quyết tặng ta một cỗ xe ngựa."

"Ta từ chối, nhưng hắn đã nhét dây cương vào tay ta rồi chạy mất."

"Nguyện vọng tối qua quả nhiên linh nghiệm!"

Ta: "..."

Sao câu chuyện này quen thế nhỉ?

Sao lại giống y như phương án đầu tiên của ta vậy?

Có lẽ vì ta im lặng quá lâu, vẻ hớn hở trên mặt Trần Mặc Phong có chút nhạt dần.

"Sao thế..."

Ta suy nghĩ một hồi, cẩn trọng hỏi: "Vậy, vị xa phu kia trông thế nào, ngươi còn nhớ không?"

"Hắn có một nốt ruồi lớn bên cánh mũi."

... Không sai rồi.

Xa phu mà ta thuê hôm qua, chính là người có nốt ruồi bên cánh mũi đó.

Không ngờ tên này diễn nhập tâm quá, thậm chí còn tự động tìm đúng người mà ta đồng hành để diễn xuất trước.

Ta nhìn bộ dạng Trần Mặc Phong hớn hở khoe khoang, xem ra diễn cũng khá lắm, tiền boa đáng được thưởng đây.

Thế là ta lập tức phối hợp, tỏ ra kinh hỉ.

"Chao ôi! Chúng ta thật là may mắn!"

Trần Mặc Phong thoáng sững sờ vì phản ứng bất ngờ của ta, sau đó mím môi cười nhẹ: "Đúng vậy!"

Này, hắn còn đắc ý nữa chứ.

Ta vui vẻ chạy ra xem xe ngựa, thực chất là muốn nhân cơ hội này khoe một chút vẻ ẩn danh cao nhân trước mặt Trần Mặc Phong.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ngựa trước mặt, ta sững người.

Đây không phải cỗ xe ta mua hôm qua.

Mà là loại xe tốt nhất!

Ngựa kéo trông giống thiên lý mã chạy xa vạn dặm không mệt.

Thùng xe làm bằng gỗ đàn hương đỏ, trên đó còn chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Hôm qua xa phu đưa cho ta nhiều lựa chọn.

Chiếc xe đắt nhất cần đến sáu mươi lượng bạc.

Nhưng ta cảm thấy mua loại quá đắt sẽ khiến câu chuyện khó tin, vậy nên đã chọn loại nhì – bốn mươi lăm lượng bạc.

Nhưng bây giờ...

Đây là ý gì?

Tặng quà cảm ơn vì ta đã trả gấp đôi tiền sao?

Nhưng thế này sẽ khiến kế hoạch của ta đổ bể mất!

Ta quay lại nhìn Trần Mặc Phong.

Hắn vẫn vui vẻ vuốt ve con ngựa, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.

Được rồi, một nam nhân thiếu kiến thức cũng tốt, sau này cứ dùng hàng tốt mà giả vờ ngây thơ trước mặt hắn là được.

Đang mải suy nghĩ, chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cô nương, ta thấy cô có duyên, vậy nên muốn tặng cỗ xe này cho cô."

Cả người ta cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

Tầm mắt rơi xuống nốt ruồi đen to bằng hạt đậu kia.

Rồi dời sang cỗ xe phía sau.

Chiếc xe đó, ta nhận ra ngay...

Chính là cỗ xe ta mua hôm qua.

Nghĩa là sao đây?

Giao nhầm hàng rồi muốn trả lại à?

Nên giờ phải diễn lại từ đầu?

Cái này... quá giả dối rồi!

4

Sắc mặt ta tái lại, nhìn qua Trần Mặc Phong cũng chẳng khá hơn.

Ta nghĩ, lý do khiến hắn nghiêm túc thế này, đại khái là vì...

Ban đầu hắn cứ ngỡ có thể nhận không một cỗ xe ngựa.

Nhưng bây giờ, chủ nhân thực sự lại xuất hiện.

Liệu có nên hoàn trả hay không đây?

Đây đúng là một bài kiểm tra nhân phẩm đầy cam go.

Nhưng điều ta không ngờ tới là—

Xa phu nhìn ta rồi lại nhìn Trần Mặc Phong.

Sau đó, sắc mặt ông ta lập tức đại biến!

Biểu cảm của ông ta so với chúng ta còn nghiêm trọng hơn gấp bội.

"?"

Xa phu nhìn ta.

Rồi lại nhìn Trần Mặc Phong.

Tiếp đó, ông ta liếc về cỗ xe sau lưng Trần Mặc Phong rồi lại ngoái đầu nhìn cỗ xe sau lưng mình.

Càng nhìn, vẻ mặt ông ta càng rối bời hơn.

Chắc hẳn, ông ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Chỉ thấy ông ta trầm mặc giây lát, sau đó như thể đã ra một quyết định vô cùng khó khăn.

Ông ta bước tới, nghiêm túc nói với ta: "Nếu cô nương đã có xe ngựa rồi, vậy chi bằng tại hạ hoàn trả số bạc tương đương."

Nói rồi, ông dứt khoát lấy ra chín mươi lượng bạc, y như số tiền ta đã đưa cho hắn hôm qua rồi hoàn trả lại ta. 

Ta: "?"

Trần Mặc Phong: "?"

Sau đó, đúng như những gì hắn vừa nói—

Xa phu vung chân chạy trốn, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu.

Ta và Trần Mặc Phong cúi đầu nhìn đống bạc nặng trịch trong tay, hai mắt nhìn nhau có chút khó sử. 

5

Ta hỏi Trần Mặc Phong: "Ngươi nói xem, số bạc chín mươi lượng này, chúng ta nên xử lý thế nào?"

Hắn trầm ngâm thật lâu rồi nói: "Hay là... thuê một xa phu?"

"Chúng ta đúng là tâm linh tương thông!"

Mắt ta sáng lên. 

Ta vẫn luôn đau đầu tìm cách đưa thị nữ thân cận bên mình.

Hôm sau, ta dắt theo Bích Đào, còn Trần Mặc Phong thì dẫn theo một tiểu đồng da trắng. 

Hai chúng ta trầm mặc.

"Đừng thấy Bích Đào là nữ tử mà xem thường, nàng ấy cưỡi ngựa từ nhỏ, kỹ thuật cưỡi ngựa rất giỏi."

Ta ra sức thuyết phục.

Trần Mặc Phong cũng lập tức khen ngợi người mình mang đến.

"A Khởi cũng học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, sư phụ của hắn là Công Tôn Hổ đấy!"

Công Tôn Hổ?

Không phải đó là danh sư số một về cưỡi ngựa bắn cung ở kinh thành sao?

Ta nghĩ thầm, tiểu đồng này chắc chắn đang khoác lác.

Chương trước Chương tiếp
Loading...