Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TA VÀ THÁI TỬ ĐỒNG LOẠT BẠI LỘ
Chương 5
Nhưng lại không thể chỉ ra cụ thể chỗ nào sai.
Hôm sau.
Trần Mặc Phong nói muốn ra ngoài mua bút và giấy.
Ta thì nói muốn đi dạo một vòng, xem có cách nào kiếm thêm chút bạc lẻ hay không.
Thế nhưng...
Hai chúng ta lại chạm mặt ở Như Ý Quán.
Không khí lập tức trở nên im lặng.
Trầm mặc như dòng sông đêm dưới ánh trăng.
Chủ quán định mở miệng giải thích rằng ta đến để mua quán.
Ta lập tức lao tới, bịt miệng hắn lại.
Rồi quay đầu tươicười với Trần Mặc Phong, giả bộ như không có gì xảy ra: "Ta chỉ đến hỏi xem chủ quán có cần đồ thêu trang trí không! Ta có thể thêu hình món ăn, làm thành linh vật của quán!"
Trần Mặc Phong thoáng trầm ngâm, sau đó ánh mắt hơi dao động, gật đầu tỏ vẻ hiểu: "À, còn ta... ta chỉ đến tìm cảm hứng thôi."
Hai chúng ta nhìn nhau một lúc, sau đó mỉm cười đầy thấu hiểu.
À ha, thì ra là vậy!
Chủ quán đúng là người biết điều, không vạch trần ta.
Ta chỉ đành hẹn ông ta gặp lại vào lúc khác để bàn chuyện mua quán.
Trên đường về.
Không hiểu vì sao, bầu không khí giữa ta và Trần Mặc Phong lại có chút kỳ lạ.
Rõ ràng chẳng ai làm gì sai, vậy mà vẫn cứ âm thầm lúng túng.
8
Gió đêm hiu hiu thổi, chúng ta dạo bước trên con phố nhộn nhịp.
Đêm ở Vân Châu vô cùng náo nhiệt, đúng lúc gặp chợ đêm.
Chúng ta vừa đi vừa ăn.
Đồ ăn vặt ở chợ đêm ngon rẻ, ta vốn đã quen thuộc vì thường xuyên đến đây.
Nhưng Trần Mặc Phong thì khác.
Lần đầu tiên hắn nếm thử đậu hũ thối, ban đầu còn bịt mũi ghét bỏ, cuối cùng lại ăn mà xuýt xoa “thơm quá!”
Đến khi thử xiên que cay, hắn nhíu mày chê cay, nhưng chỉ một lát sau, đôi mắt lại sáng rực như sao.
...
Đứa nhỏ đáng thương.
Rốt cuộc nghèo đến mức nào mà ngay cả đồ ăn vặt ven đường cũng chưa từng nếm qua?
Bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên.
Trên bầu trời, pháo hoa rực rỡ bừng sáng.
Xung quanh ồn ào, tiếng cười nói tràn ngập trong không khí tràn đầy hân hoan.
Lúc này, một bé gái chạy đến trước mặt chúng ta, tươi cười nói với Trần Mặc Phong: "Công tử, mua một bó hoa tặng nương tử của ngài đi!"
"Đây là Mặc Bách Hợp đặc trưng của Vân Châu! Nếu tặng cho ý trung nhân, hoa thần sẽ phù hộ hai người bách niên giai lão đấy!"
Mặt ta thoắt cái đỏ bừng, vội vàng quay đi hướng khác.
Nhưng Trần Mặc Phong lại mở miệng: "Bao nhiêu tiền?"
"Một tiền bạc một bó ạ!"
Một tiền bạc?
Hoa này có phải phát sáng không đấy?
Bé gái như thể đoán được suy nghĩ của ta, cười híp mắt giải thích: "Loài hoa này được lấy từ miếu Hoa Thần, nên mới có giá cao như vậy."
Ta nghĩ, với tính tiết kiệm của Trần Mặc Phong, hắn chắc chắn sẽ không chịu chi số tiền này.
Không ngờ, hắn sảng khoái trả tiền, sau đó đưa bó hoa đến trước mặt ta.
Ta nhìn chằm chằm bó hoa, rồi lại nhìn hắn.
Hắn khẽ cười, giọng nói ôn hòa:
"Tặng nàng."
Ta nhận lấy hoa, trong mắt lấp lánh những tia sáng.
Khoảnh khắc này…
Cũng có chút muốn gả đi rồi.
9
Chúng ta dạo một lúc, ta sợ làm lỡ việc học của hắn, nên quyết định quay về khách điếm.
Bầu trời đêm không biết từ khi nào đã chìm vào bóng tối.
Phía xa, ánh nến le lói phản chiếu một vầng sáng nhẹ nhàng.
Có lẽ do khung cảnh xung quanh, bầu không khí bỗng trở nên ám muội.
Ta cảm thấy tim mình đập rất nhanh, có một thứ cảm giác rất kỳ diệu len lỏi vào lòng.
"Ngươi..."
"Ngươi..."
Hai chúng ta cùng cất lời một lúc.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.
Ánh mắt giao nhau, như thể có tia lửa bùng lên trong đêm.
Chúng ta vội vàng quay đi.
Mặt ta nóng rực, tim cũng lỡ mất một nhịp.
"...Ngươi muốn nói gì?"
Ta lắp bắp hỏi.
Hắn chậm rãi đáp: "Nếu có thời gian... có thể thêu cho ta một cái không?"
Hả?
Ý hắn là gì đây?
Không biết rằng tặng túi thơm là một kiểu định tình sao?
Ta cúi đầu nhìn bó Mặc Bách Hợp trong tay, khẽ mím môi.
"Được, ngươi muốn hình thêu gì?"
Trần Mặc Phong hơi trầm ngâm, sau đó đáp:
"Phượng hoàng đi."
Ta khẽ gật đầu.
Thái hậu Đại Tống vốn rộng rãi, không có quy định giới hạn về hình phượng hoàng.
Chắc hẳn Trần Mặc Phong cảm thấy phượng hoàng là điềm lành, nên mới đặc biệt chọn hình này.
Nhưng đến khi bắt tay vào thêu...
Ta đau đầu rồi.
Ta thật sự không biết thêu!
Bình thường, ta vẫn nhờ nha hoàn thêu hộ rồi giả vờ như mình làm.
Nhưng túi thơm này là tặng cho Trần Mặc Phong, ta không muốn giả tạo.
Vậy nên, sau mấy ngày chật vật, túi thơm hoàn thành.
Trần Mặc Phong cầm lấy, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi im lặng.
"...Tại sao... lại là một con gà?"
Ta nhìn ra phía khác, ánh mắt lảng tránh: "Công tử chắc chắn là đọc sách nhiều quá, mắt mờ nên nhìn nhầm phượng hoàng thành gà rồi."
Chợt nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên.
"Ừ, là ta nhìn nhầm."
"Dù sao thì con phượng hoàng này chỉ là hơi béo một chút, vẫn có thể nhận ra hình dáng mà."
Ta không nhịn được mà bật cười, ánh mắt cũng bất giác rơi vào hình thêu trên túi thơm.
Quả thực, con phượng hoàng tròn như quả bóng, nhìn kiểu gì cũng thấy giống gà mái mẹ.
Nhưng ta không có kỹ thuật thêu tinh xảo, nên chỉ có thể thêu theo lối đơn giản.
Một khi đường thêu quá rộng, phượng hoàng liền biến thành mẫu kê.
Dù vậy, nhìn dáng vẻ Trần Mặc Phong trân trọng cất kỹ, xem ra hắn rất thích túi thơm này.
10
Lúc chúng ta rời khỏi Vân Châu, Thôi Yến Nhi và Hà Bạch Niên đến tiễn.
Thôi Yến Nhi kéo tay ta, trên mặt tràn đầy ý cười, chúc phúc: "Chúc ngươi và phu quân bách niên giai lão."
Mặt ta đỏ bừng, hai tai cũng nóng ran.
Nhưng rất nhanh, ta lại sinh nghi.
Rõ ràng trước đây Thôi Yến Nhi còn khuyên ta đừng vì nhan sắc mà mờ mắt, nói làm từ thiện không phải con đường đúng đắn.
Vậy mà bây giờ, sao lại thay đổi thái độ?
Thôi Yến Nhi cười híp mắt, nhẹ nhàng giải thích: "Ta chỉ cảm thấy, hai người các ngươi cùng đồng hành trên đường vào kinh, đây chính là một loại duyên phận hiếm có. Đã là duyên trời ban, vậy chắc chắn sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, ân ái trọn đời thôi!"
Ta ho khẽ một tiếng, lẩm bẩm: "Chữ nào cũng chưa có đâu..."