TA VÀ THÁI TỬ ĐỒNG LOẠT BẠI LỘ

Chương 4



Một món thịt là ngư hương nhục ti, món ta thích nhất.

Món còn lại là tôm om dầu, món Trần Mặc Phong ưa thích.

Ta gắp một miếng, cắn thử…

Ngon đến mức muốn bay lên trời!

Ngay sau đó, một cơn đau ập tới.

Món ngư hương nhục ti này, chỉ có năm mươi văn!

Mà quán kia bán tận sáu mươi tiền bạc trắng!

Tim ta tan nát.

Hóa ra kẻ bị chặt chém nhiều năm qua… chính là ta.

Hồi trước mỗi lần ăn, đầu bếp đều đích thân ra trò chuyện với ta.

Nào là món này cần bao nhiêu công đoạn, gia truyền bí quyết, mỗi sợi thịt đều phải được chế biến theo cổ pháp…

Ta nghe mà phấn khích vô cùng, cảm thấy từng đồng bỏ ra đều rất đáng giá.

Vì thế, ta thường xuyên ghé ăn.

Nhưng bây giờ…

Món trước mặt không chỉ y hệt, mà thậm chí còn ngon hơn.

Ta bật khóc.

Nước mắt lã chã rơi xuống, Trần Mặc Phong tưởng ta chưa từng được ăn ngon bao giờ, vội vàng đưa tay lau lệ cho ta.

Hắn đau lòng nói: "Đừng khóc, chờ vào kinh rồi, ta sẽ đưa nàng đi ăn ngư hương nhục ti mỗi ngày, không, còn đưa nàng ăn những món ngon hơn!"

Ta thuận nước đẩy thuyền, chẳng buồn giải thích, nhân tiện còn than thở về thân phận nghèo khổ của mình.

Sau khi dỗ dành ta xong, Trần Mặc Phong mới bắt đầu ăn.

Khi vừa cắn một miếng tôm om dầu, ánh mắt hắn lập tức sáng rực.

He he, lúc nãy còn tưởng ta chưa thấy đời bao giờ, hóa ra hắn cũng vậy!

Hắn nhìn chằm chằm món tôm, vô thức hỏi ta: "Món này bao nhiêu tiền?"

"… Bảy mươi văn."

Ta có chút lo lắng, sợ hắn tiếc tiền hoặc cảm thấy ta hoang phí.

Quả nhiên.

Mắt hắn trợn to đầy khó tin: "Cái gì?!"

Xong rồi, chắc hắn thấy bảy mươi văn là quá đắt.

Hắn còn không tin, đích thân chạy ra cửa xem bảng giá một lần nữa.

Sau khi xác nhận là đúng thật, hắn quay về.

Ta vỗ vai hắn, an ủi: "A Mặc, ngươi đừng tiếc tiền nữa. Đợi vào kinh thành, đừng nói là bảy mươi văn, ngay cả bảy lượng bạc một món, chúng ta cũng có thể ăn được!"

Ta không muốn bại lộ thân phận, nhưng nhìn bộ dạng hắn như thể bầu trời sụp đổ, ta cũng đành phải khuyên nhủ.

Trần Mặc Phong: "Ta không phải thấy đắt, mà là không ngờ món ngon thế này lại chỉ có bảy mươi văn..."

Hừ, nam nhân sĩ diện.

Ta hiểu lòng tự tôn của hắn.

Thế là ta phối hợp với hắn, nhẹ nhàng an ủi:

"Hiếm khi được ăn ngon, hưởng thụ một chút cũng không sao. Ngươi đọc sách nhiều, ăn thêm chút nữa đi."

Trần Mặc Phong sau đó cùng ta ăn uống thỏa thuê.

Mà trong lúc ăn cơm, đầu óc ta lại phiêu dạt tới một chuyện khác…

Quán ăn này ngon như vậy…

Ta muốn đầu tư!

Rời khỏi quán ăn, ta và Trần Mặc Phong không hẹn mà cùng quay lại nhìn tấm biển hiệu phía trên.

Ta là muốn mua lại quán đầu tư.

Hắn thì có lẽ muốn khắc ghi ký ức về một bữa ăn xa xỉ?

Tóm lại, mỗi người mang một tâm tư khác nhau mà rời đi.

Trên đường, ngang qua một cửa hàng y phục, ánh mắt Trần Mặc Phong dừng lại trên bộ váy vá chằng vá đụp của ta.

Còn ta thì nhìn chiếc áo bạc màu của hắn.

"Hay là... chúng ta mua một bộ mới?"

Ta dò hỏi.

Hắn gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay khi ta chuẩn bị bước vào cửa hàng lại bất ngờ gặp người quen.

Không ai khác chính là bạn thuở nhỏ của ta – Thôi Yến Nhi.

Vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền nhướng mày, lớn tiếng gọi: "Ngươi sao lại đến Vân Châu mà không báo trước cho ta một tiếng?!"

Thôi Yến Nhi là người khá phô trương.

Bản thân nàng vốn là con gái của thương nhân giàu thứ hai Giang Nam, lại gả vào Hà gia – ba đời làm hoàng thương.

Thế nên, nàng luôn ăn mặc đẹp đẽ, rực rỡ lóa mắt, bộ dáng y như một nhành hoa đung đưa trong gió xuân.

Với dáng vẻ xa hoa như thế, nếu nói là bạn thân của ta, chắc chắn sẽ khiến người khác sinh nghi.

Ta lập tức cúi người, hạ thấp thái độ, kéo tay nàng: "Phu nhân, lần trước món thêu ta làm có hợp ý phu nhân không?"

Không chờ nàng trả lời, ta đã vội vã quay sang giải thích với Trần Mặc Phong: "Trước kia ta thường làm đồ thêu cho Hà phu nhân, nàng đối xử với ta rất tốt."

Trần Mặc Phong khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Thôi Yến Nhi một cái.

Ta nhân cơ hội kéo nàng sang một bên, đơn giản kể lại tình hình.

Nghe xong, Thôi Yến Nhi bật cười.

"Giỏi lắm, Triệu Thiên Tịch, ngươi còn biết chơi trò này cơ đấy?!"

Nàng lại nhìn về phía Trần Mặc Phong, lẩm bẩm: "Nhìn cũng đẹp mắt đấy, nhưng không hiểu sao... lại thấy có chút quen mắt..."

Ta không để tâm, liền quay lại chuyện chính:

"Ngươi đã từng ăn ở Như Ý Quán chưa?"

Thôi Yến Nhi lắc đầu: "Ngươi cũng biết, ta chỉ ăn ở Mộng Hương Trai."

"Vậy ngươi giúp ta liên hệ với chủ quán Như Ý Quán, ta muốn mua lại. Giá cả không thành vấn đề, thậm chí ngang bằng với Mộng Hương Trai cũng được."

Thôi Yến Nhi: "?"

Không chờ nàng phản ứng, nàng bỗng nhướng mày, ánh mắt sáng lên vì hứng thú: "Phu quân ta tới rồi."

Ta nghiêng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Hà Bạch Niên đang bước nhanh về phía này, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.

Gì đây? Gặp bạn của thê tử mà căng thẳng như gặp nhạc phụ à?

Rõ ràng là đã thành thân rồi mà?

Nhưng rất nhanh ta phát hiện, hắn không phải căng thẳng vì ta.

Mà là vì Trần Mặc Phong!

Chỉ thấy hắn tỏ ra cực kỳ cung kính, đi đến trước mặt Trần Mặc Phong.

"Thái..."

Chữ thứ hai còn chưa kịp thốt ra, đã bị Trần Mặc Phong chặn đứng.

"Trước đây ta từng giúp Hà công tử viết vài bài văn thôi."

Hà Bạch Niên sờ sờ sau gáy, ánh mắt trong sáng mà ngờ nghệch.

Trần Mặc Phong quay sang ta, dường như muốn giải thích rõ ràng hơn: "Trước kia, ta có viết giúp Hà công tử vài bài luận."

À, hiểu rồi.

Hóa ra ta và hắn đều từng giúp đỡ cặp phu thê này.

Xem ra, hai chúng ta thực sự có duyên phận lạ kỳ.

Hà Bạch Niên vẫn sờ gáy, nhìn nhìn Trần Mặc Phong, rồi khẽ run lên một cái.

Haizz, Hà Bạch Niên cái gì cũng tốt, chỉ là… quá nhát gan.

Sao cứ đứng trước Trần Mặc Phong lại run rẩy như cầy sấy thế kia?

7

Trần Mặc Phong lại nói gì đó.

Ta không nghe rõ lắm.

Chỉ thấy trên gương mặt ngờ nghệch của Hà Bạch Niên thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó là sợ hãi, rồi cuối cùng là cố gắng chấp nhận sự thật.

Sau đó, hắn bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, gật gật đầu với ta, nói: "Đúng vậy, trước đây Thái... thái độ rất tốt."

Ta cảm thấy có gì đó sai sai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...