TÁI SINH: LỬA HẬN RỰC CHÁY

Chap 1



Em gái tôi muốn ăn lẩu nên cả nhà đều đi cùng nó.

Chỉ vì một chuyện nhỏ mà nó lại chỉ vào mũi nhân viên phục vụ rồi mắng người ta té tát.

Nhân viên phục vụ cầm một bình nước sôi hắt thẳng lên mặt nó

Em gái kéo tôi ra chắn phía trước khiến tôi bị bỏng khắp người.

Sau đó bọn họ viết thư bày tỏ tha thứ cho nhân viên phục vụ để giả vờ làm người tốt rồi còn đánh gãy hai chân tôi, mỗi ngày quay video tung lên mạng

Tôi càng thảm thì càng nhiều cư dân mạng quyên tiền, cuối cùng tôi bị họ tra tấn đến chết.

Lần nữa mở mắt ra, em gái vẫn đang mắng nhân viên phục vụ

Tôi không ngăn cản mà vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

1

Ba ruột cầm một nồi dầu sôi đổ thẳng lên người tôi, mẹ và em gái dùng xích sắt khóa chặt tứ chi không cho tôi cử động

“Xèo xèo…” Một mùi thịt cháy xộc lên.

Cơ thể tôi lập tức đỏ rực, vô số mảng da phồng rộp nổi lên.

Tôi gào khóc thảm thiết, van xin họ tha cho tôi.

Em gái vừa cười vừa nói: “Chị à, chị chịu đựng chút đi, chúng ta sắp kiếm được nhiều tiền rồi.”

Mẹ tôi khẽ thở dài: “Không ngờ bọn họ lại thích cảnh càng thảm càng tốt, vết bỏng của con chưa đủ khủng, cắt một cái lưỡi cũng chẳng đáng là bao đâu. Con gái ngoan, chúng ta kiếm thêm 50 triệu nữa rồi dừng tay, con cố gắng chịu thêm chút nữa đi.”

Tôi dồn hết sức hét ầm lên, trong mắt toàn là hận thù, đây chính là gia đình của tôi, là những người tôi đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim.

Ba tát mạnh vào mặt tôi: “Mạng của mày là do tao cho, chỉ đổ chút dầu thôi chứ có lấy mạng mày đâu, la to thế làm gì?”

Tôi trợn mắt căm hờn nhìn ông ta, chỉ ước có thể bò dậy giết chết tất cả bọn họ.

“Con khốn, dám lườm cả ba mày, tao đánh chết mày.”

Ba tôi cầm cây gậy bên cạnh, vụt liên tiếp lên người tôi.

Những mụn nước vừa mới nổi trên người tôi lập tức vỡ ra, máu chảy be bét khắp nơi.

Tôi đau đến không thở được, em gái thì trâng tráo bảo: “Chị ơi, sao chị dám lườm ba thế? Ông ấy cho chị mạng sống, chị không thể ngoan ngoãn một chút à?”

Tôi nhìn chằm chằm họ rồi bị ba ruột đánh đến chết ngay tại chỗ.

Chết cũng được, xem như giải thoát.

Nếu có thể kéo bọn họ xuống địa ngục thì tôi bằng lòng trả giá tất cả.

Lần nữa mở mắt ra, em gái tôi đang chửi nhân viên phục vụ

2

Nhìn nhân viên phục vụ đang cúi đầu, tôi bật cười.

Lần này đến lượt bọn họ phải xuống địa ngục.

Em gái Ngô Gia Kỳ tỏ vẻ cực kỳ khó chịu: “Mắt cô bị mù à? Không thấy nước lẩu cạn hết rồi sao? Ăn lương mà không chịu làm, có tin không tôi bảo chủ quán đuổi việc cô luôn không?”

Ngô Gia Kỳ vĩnh viễn là kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, chưa bao giờ chịu thiệt.

Nhân viên phục vụ lí nhí giải thích: “Xin lỗi cô, bây giờ quán đông khách quá, tôi sẽ vào bếp lấy nước dùng ngay đây.”

Ngô Gia Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Cô như vậy thì cả đời cũng chỉ xứng đáng làm một nhân viên phục vụ thôi. Ngày trước học không ra gì, bây giờ đi phục vụ cũng chẳng xong.”

Nó nói năng đầy vẻ khinh bỉ, như thể đang nhìn một đống rác rưởi.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn Ngô Gia Kỳ một cái rồi quay người đi.

Ngô Gia Kỳ không cam tâm, nó đập bàn yêu cầu nhân viên phục vụ gọi quản lý ra gặp.

Tôi biết lát nữa người đến không phải là quản lý mà là một bình nước sôi sùng sục.

Kiếp trước, Ngô Gia Kỳ kéo tôi che chắn cho nó, khiến diện tích bỏng của tôi lên đến 65%, toàn bộ gương mặt đều bị hủy.

Tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, còn cái gọi là gia đình lại viết thư tha thứ công khai trên mạng, nhận được vô số sự thương cảm rồi trở thành những người nổi tiếng.

Tôi ngẩng đầu nhìn vào bếp, người nhân viên phục vụ đó đang chậm rãi đi ra.

3

Tôi mỉm cười nhìn em gái, cầm điện thoại bên cạnh lên rồi nói: “Con đi vệ sinh một lát.”

Ngô Gia Kỳ bĩu môi, bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm, như thể nó là tiên nữ, chưa bao giờ đi vệ sinh vậy.

Tôi mở ứng dụng ghi âm, nhanh chóng bước về phía nhà vệ sinh.

Vừa đến cửa phòng nhà vệ sinh, tôi đã nghe tiếng thét thảm thiết của Ngô Gia Kỳ.

Thảm thật đấy!

Còn to hơn cả tiếng gào của tôi kiếp trước nữa.

Tôi không quay lại ngay, bình tĩnh đi vào trong.

“Ngô Tiểu Khê, mau quay lại đây!” Đó là tiếng mẹ tôi đang gọi.

Quay lại làm gì chứ, tôi còn phải đi vệ sinh nữa.

“Cứu với… cứu tôi với… giết người rồi!” Ngô Gia Kỳ gào thét đến khản giọng.

Bên ngoài hỗn loạn hết cả lên, tôi bình tĩnh xả nước lạnh lên mặt.

Không vội, cứ từ từ.

Những đau đớn đời trước tôi phải gánh, bây giờ tôi sẽ trả lại cho họ từng chút một.

Tôi ngẩng đầu nhìn gương, thiếu nữ trong gương rất xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lại vô cùng tàn nhẫn.

4

Đợi tôi bước ra, Ngô Gia Kỳ đang khóc lóc thảm thiết, mẹ tôi thì ngồi đè lên người nhân viên phục vụ ra sức đánh, quản lý thì không ngừng xin lỗi ba tôi.

Kiếp trước, họ không kích động đến thế, ít nhất người nhân viên phục vụ kia không bị đánh, họ chỉ lớn tiếng đòi bồi thường mà thôi.

Thấy tôi đi tới, Ngô Gia Kỳ liền cầm nồi lẩu hất vào người tôi.

Nó gào lên: “Ngô Tiểu Khê, sao mày dám bỏ đi chứ? Tại sao chỉ có tao bị bỏng, tao không chịu!

Tôi lập tức chạy né qua một bên: “Cô là ai? Một con quỷ xấu xí từ đâu chui ra mà dám làm loạn, chắc hẳn đầu óc có vấn đề rồi. Để tôi gọi điện bảo bệnh viện tâm thần đến bắt cô ngay.”

Cuối cùng tôi cũng có thể chửi nó là đồ xấu xí.

Trước kia nó vừa đánh vừa chửi tôi.

Biết chắc nó sẽ không cam lòng, tôi né rất gọn.

Nhưng người đứng sau lưng tôi lại gặp xui xẻo.

Nước lẩu đỏ rực, nóng sôi sùng sục đổ hết lên một bà cụ.

“Á… đau quá! Cứu tôi với…” Vừa kêu xong, bà ấy liền ngất lịm.

Đi sau bà ấy là hai người phụ nữ trung niên, họ gào lớn: “Mẹ ơi!”

Sau đó, một người ở lại chăm bà cụ, một người chạy đi gọi người thân.

Chẳng mấy chốc, bốn người đàn ông khỏe mạnh bước đến đứng trước mặt Ngô Gia Kỳ.

5

Ngô Gia Kỳ sợ hãi lùi lại mấy bước.

Ba mẹ tôi lập tức chắn trước nó, cả hai đều lườm tôi đầy ác ý.

Ngô Gia Kỳ bất mãn hét lên: “Ngô Tiểu Khê, tại sao mày phải né? Rõ ràng tao hắt nước lẩu vào mày mà, tất cả là do mày, nếu mày không trốn thì bà ta đâu có bị thương chứ?”

Nó quay qua bốn người đàn ông kia: “Bắt nó bồi thường đi, nó xinh đẹp, bán được nhiều tiền lắm đấy.”

Tôi chẳng hề ngạc nhiên với việc nó nói mấy lời như thế, nó vốn là loại người đó mà.

Tôi nhàn nhạt đáp: “Tôi không quen người đàn bà mặt mũi biến dạng này đâu, các anh mau báo cảnh sát đi. Đúng rồi, ở đây có camera đấy, có rất nhiều người quay video, ai là người hắt thì xem chút là rõ rành rành thôi.”

Nó muốn phủi sạch cũng không xong.

Bố tôi hừ lạnh, mẹ thì khóc lóc nói: “Tiểu Khê, Gia Kỳ đã rất đáng thương rồi. Con tha thứ cho nó một lần được không?”

Tha thứ cái gì chứ, tôi nở nụ cười: “Không đời nào. Chính nó không có ý tốt, gieo gió gặt bão, đáng đời!”

Vừa dứt lời, xe cứu thương bên ngoài đã tới nơi.

Bọn họ vội vàng theo xe đến bệnh viện, tôi không đi theo

Ba mẹ chỉ tay vào mặt tôi mà mắng, tôi cũng mặc kệ.

Trong đầu tôi toàn hiện ra cảnh họ trói tôi, đánh tôi, từng thước phim họ phát trực tiếp khi cho tôi uống thuốc ngủ.

Họ phơi hết những vết bỏng trên người tôi cho cư dân mạng xem, để lấy sự thương hại của thiên hạ, lại còn lập vô số nhóm, ngày nào cũng đăng những bức ảnh thảm hại của tôi.

Chương tiếp
Loading...