TẠM BIỆT ANH TỐNG, HÔN LỄ ĐƯỢC TIẾP TỤC

Chap 2



Ba mẹ mất sớm, một mình anh không chỉ bảo vệ sản nghiệp của gia đình mà còn đưa tập đoàn Kỳ thị lên một tầm cao mới.

Anh là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới nhà giàu.

Tôi và anh quen nhau nhờ một sự cố ngoài ý muốn.

Hồi học xong cấp ba, tôi đến nhà bà ngoại chơi.

Tôi tình cờ cứu anh một lần, sau đó ở lại chăm sóc anh trong thời gian dưỡng thương.

Trước khi rời đi, anh đưa tôi phương thức liên lạc, hứa rằng sau này chỉ cần trong khả năng của mình, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi vô điều kiện.

Sau đó, hai nhà cũng có chút qua lại, tôi và anh dần trở nên thân quen.

Nhưng... Từ khi nào chúng tôi trở nên xa lạ nhỉ?

Hình như từ lúc tôi thẳng thắn với gia đình về chuyện yêu đương với Tống Văn Cảnh, hai ba năm nay, tôi chưa từng gặp lại anh.

Lúc nhắn tin cho anh, thực sự tôi rất lo lắng.

Dù gì, con người anh cũng khó đoán, cao cao tại thượng.

Nhưng nhìn khắp cả vòng tròn bạn bè này, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh.

Thế lực của nhà họ Tống không nhỏ, ngoài anh ra, chẳng ai dám cưới tôi vào lúc này.

Không biết anh có đổi số liên lạc không.

Không biết anh còn nhớ lời hứa năm xưa hay không.

Vậy mà bây giờ, khi nhìn thấy người đàn ông trong bộ âu phục cao cấp trước mặt, có vẻ như vừa vội vàng rời khỏi một sự kiện thương mại nào đó, mắt tôi bất giác đỏ lên.

Tầm nhìn dần dần bị hơi nước che phủ.

Hình như tôi nghe thấy Kỳ Hoài Chi thở dài một hơi.

Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi của tôi.

"Khóc cái gì?"

"Không phải bảo anh đến đăng ký kết hôn sao? Hối hận rồi à?"

Tôi lắc đầu, nắm lấy tay anh, bước vào cục dân chính.

Trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, chúng tôi giao nộp giấy tờ, chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành thủ tục.

Thì ra đăng ký kết hôn nhanh như vậy.

Nhưng chỉ có mười mấy phút như vậy thôi mà Tống Văn Cảnh cũng không thể dành cho tôi.

Hoặc có lẽ, anh ta không muốn để cô thanh mai của mình phải chờ đợi.

3

Đứng trước cửa nhà, tôi nhìn quyển sổ đỏ trong tay.

Tôi hít sâu một hơi.

Vừa bước ra khỏi cục dân chính, Kỳ Hoài Chi liền vội vã rời đi.

Hình như anh đang tham gia một cuộc đấu thầu quan trọng của chính phủ, không thể vắng mặt nên bây giờ phải nhanh chóng đến đó.

Trước khi đi, anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.

"Em yên tâm đi, hôn lễ ngày mai không thay đổi đâu."

Tôi gật đầu.

Khi nhắn tin cho anh, tôi đã nói rõ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Tôi đang cầm điện thoại định gọi tài xế thì bỗng có cuộc gọi đến.

Là Tống Văn Cảnh.

Tôi ấn nút nghe, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

"Niệm Niệm, xin lỗi."

Tôi cứ tưởng anh ta đang xin lỗi vì đã bỏ mặc tôi ở cục dân chính và vì đã hủy bỏ hôn lễ.

Tôi vừa định trả lời thì giọng nói ngọt ngào của Vân Dao vang lên.

"Chị Niệm Niệm, xin lỗi... Em, em vô tình làm hỏng váy cưới của chị rồi."

"Thật sự xin lỗi chị, hu hu~"

Ngay sau đó là giọng dỗ dành dịu dàng của Tống Văn Cảnh.

"Không sao, đừng khóc nữa. Niệm Niệm không phải người để bụng mấy chuyện này đâu."

Sau đó, anh ta mới quay sang nói với tôi.

"Niệm Niệm, dù sao hôn lễ ngày mai cũng hoãn rồi, hôm khác anh sẽ cùng em chọn một bộ váy cưới đẹp hơn nhé."

Tôi không muốn nói gì thêm nữa.

Mệt mỏi, vô lực.

Tôi không hỏi tại sao hai người họ không ở bệnh viện mà lại xuất hiện trong căn phòng tân hôn của tôi, nơi đang treo bộ váy cưới đó.

Tôi cũng không hỏi, liệu anh ta có quên không, rằng bộ váy này là chúng tôi cùng nhau thiết kế khi còn đại học, nó mang ý nghĩa đặc biệt thế nào.

Tôi không muốn hỏi gì nữa.

Vì tất cả đều không còn ý nghĩa gì cả.

Tôi đã kết hôn rồi, đúng không?

Những ngày tháng bên cạnh Tống Văn Cảnh, tôi không phủ nhận rằng có lúc rất vui vẻ, thậm chí thời đại học còn hạnh phúc vô cùng.

Tôi cũng không phủ nhận rằng anh ta từng chân thành với tôi.

Bởi vì ánh mắt sẽ không nói dối.

Nhưng tình cảm chân thành đó không chỉ dành riêng cho tôi.

Từ khi Vân Dao xuất hiện, tôi không còn là người anh ta ưu tiên nhất nữa.

Tôi vẫn còn nhớ, có một lần trong buổi tụ tập.

Vì tửu lượng kém, uống vài ly xong tôi cảm thấy hơi choáng, liền ra ngoài rửa mặt.

Lúc quay lại, đúng lúc nghe thấy câu nói mơ hồ vì men say.

"Anh Cảnh, cả đời này em chỉ gả cho anh thôi."

Cả phòng lặng đi trong giây lát.

Mọi người đều biết Tống Văn Cảnh đã đính hôn.

Có vài người nhanh trí đổi chủ đề để phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Còn tôi thì đứng ngay cửa, nín thở chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Nhưng đáp lại chỉ là một lời nhắc nhở dịu dàng: "Anh đi lấy chén canh giải rượu, lát nữa chắc em sẽ đau đầu đấy, mọi người để ý cô ấy một chút nhé."

Tôi không biết lúc đó mình có cảm xúc gì.

Là thất vọng sao? Hay là gì khác?

Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn được nuông chiều.

Vậy mà những tổn thương và ấm ức lớn nhất trong cuộc đời này đều là do Tống Văn Cảnh mang đến.

Nhượng bộ, thỏa hiệp suốt bao nhiêu năm.

Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là đã quá mù quáng rồi.

Không phải tình yêu dành riêng cho tôi.

Không phải sự ưu ái duy nhất.

Tôi không cần nữa.

"Không sao, nếu đã hỏng rồi thì thôi, vứt đi đi."

Giọng nói của tôi bình thản, không mang theo cảm xúc dao động nào.

Tống Văn Cảnh thoáng sững lại.

Không ghen tuông, không oán trách, không có cuộc tranh cãi như anh ta tưởng tượng.

Lẽ ra anh ta nên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng anh ta lại dâng lên một nỗi hoảng loạn.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Tôi không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này nữa.

Tống Văn Cảnh mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

"Không còn gì nữa."

Ngay khi tôi chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Vân Dao lại vọng đến.

"Anh Cảnh, anh xem, em giúp anh thu dọn mấy bộ quần áo này được không?"

Tôi mặt không biểu cảm, dứt khoát ngắt máy.

Tống Văn Cảnh vội vàng nhìn xuống màn hình điện thoại, thấy cuộc gọi đã bị cắt.

Lòng anh ta bỗng dâng lên nỗi bất an.

Ngẩng đầu, ánh mắt anh ta đầy vẻ khó chịu nhìn về phía Vân Dao.

"Không cần em thu dọn đồ đạc cho anh."

"Anh sẽ tự mang qua, sau khi sắp xếp xong thì anh sẽ quay về."

Đôi mắt Vân Dao lập tức rưng rưng nước mắt.

"Anh Cảnh, em chỉ còn có anh thôi. Ngay cả anh cũng muốn bỏ mặc em sao?"

Ánh mắt của Tống Văn Cảnh thoáng dịu lại.

"Anh sẽ không bỏ mặc em."

"Nhưng Vân Dao, em phải học cách tự lập. Anh đưa em đến nơi rồi anh cũng phải kết hôn nữa."

"Nếu không phải vì vết thương của em nghiêm trọng thì ngày mai anh đã cưới vợ rồi."

Ánh mắt Vân Dao hiện lên một tia đau đớn, sau đó trở nên kiên định hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...