Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TẠM BIỆT ANH TỐNG, HÔN LỄ ĐƯỢC TIẾP TỤC
Chap 7
Tôi nắm tay Kỳ Hoài Chi, quay người bước về nhà.
"Niệm Niệm."
"Ừm?"
"Đây là lần đầu tiên em chủ động nắm tay anh."
Nghe giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười của anh, vành tai tôi nóng lên, cắn răng nói: "Sao nào? Em không thể nắm à?"
Nụ cười trong mắt anh càng sâu, giọng nói dịu dàng tràn đầy cưng chiều.
"Được chứ. Tay này chỉ để cho em nắm thôi."
Về đến nhà, tôi liền hỏi anh về chuyện mà mẹ tôi kể.
Kỳ Hoài Chi gật đầu.
"Khi đó, anh đã nghĩ, quanh quẩn bên em gần một năm vậy mà em vẫn không thích anh.
Có vẻ như... Anh thực sự không phải gu của em rồi."
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không phải! Chỉ là lúc đó em không dám nghĩ đến anh, cảm thấy anh là người quá tầm với, chắc chắn sẽ không thích em."
Kỳ Hoài Chi bật cười.
Không ghét là được rồi, sau này từ từ vậy.
Hôm đó, tôi còn phát hiện một bí mật.
Lần tôi bị đẩy ngã trên núi, người đã cứu tôi dưới chân núi… Chính là Kỳ Hoài Chi.
Hừ! Còn dám làm chuyện tốt mà không để lại tên nữa!
10
Sau đó, tôi nghe bạn bè nói lại rằng Tống Văn Cảnh nhập viện, sốt cao liên tục.
Tôi nghĩ chắc một thời gian nữa sẽ không gặp lại anh ta.
Nhưng rồi, người giúp việc trong nhà báo rằng, bên ngoài có người đã đứng chờ rất lâu, nói muốn gặp tôi.
Tôi gật đầu, chuyện này cũng nên nói rõ ràng thôi.
"Đưa anh ta vào đi."
Nhìn gương mặt đỏ ửng vì sốt của Tống Văn Cảnh, tôi biết ngay anh ta vẫn còn đang bị bệnh, vậy mà vẫn cố chạy đến đây.
Tôi ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
"Anh có chuyện gì muốn nói không?"
Tống Văn Cảnh liếm đôi môi khô khốc vì sốt.
"Niệm Niệm, nghe anh giải thích. Anh không thích Vân Dao, anh chăm sóc cô ấy hoàn toàn vì ba mẹ cô ấy khi còn sống đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Bây giờ cô ấy chỉ còn một mình, anh chỉ coi cô ấy như em gái."
"Người anh yêu là em, từ đầu đến cuối luôn là em."
Tôi khẽ thở dài, rót cho anh ta một cốc nước.
"Tống Văn Cảnh, quân tử xét hành động, không xét lòng dạ.
Người hủy hôn là anh.
Người để tôi chịu sự chỉ trỏ, dị nghị cũng là anh.
Người bỏ tôi lại để đưa Vân Dao sang Bắc Mỹ, vẫn là anh.
Khi tôi và cô ta tranh cãi, người không cần phân biệt đúng sai đã mắng tôi, bắt tôi xin lỗi, cũng là anh.
Lần đi leo núi, người không tin tôi, ôm cô ta bỏ đi, để tôi lại phía sau… Vẫn là anh.”
"Còn bây giờ, anh đường hoàng chạy đến đây như vậy, đã từng nghĩ đến tình cảnh của tôi chưa?
Nếu Kỳ Hoài Chi không phải người rộng lượng, liệu cuộc sống sau này của tôi sẽ thế nào, anh có biết không?"
Tống Văn Cảnh cứng đờ.
"... Xin lỗi, anh chỉ muốn gặp em."
Sau đó, anh ta lại nói: "Nếu anh ta đối xử với em không tốt, em ly hôn đi, được không? Ly hôn rồi quay lại với anh, vẫn là Niệm Niệm của anh..."
Tôi cảm thấy chắc là Tống Văn Cảnh sốt đến hỏng đầu rồi.
"Anh nghĩ gì vậy? Bây giờ tôi sống rất tốt, tôi sẽ không ly hôn đâu."
Tống Văn Cảnh lẩm bẩm: "Nếu lúc đó anh không đi, em vốn dĩ đã là vợ của anh… Là của anh..."
Tôi đứng dậy.
"Kết hôn không phải trò đùa, Tống Văn Cảnh, anh đi đi.
Chúng ta cứ như thế này thôi."
Nhưng anh ta không chịu, giọng nói khàn đặc, như thể nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
"Vậy Kỳ Hoài Chi là người tốt lắm sao? Sao em lại gả cho anh ta?"
"Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em không tin anh mà lại tin anh ta sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng chữ.
"Không cần biết tôi có tin Kỳ Hoài Chi hay không.
Nhưng tôi sẽ không tin anh nữa."
"Kể từ khi Vân Dao trở về, anh chưa từng một lần kiên định đứng về phía tôi.
Bất cứ khi nào phải lựa chọn giữa tôi và cô ta, người bị bỏ lại luôn là tôi."
"Từ quần áo, túi xách, trang sức.
Từ thời gian của anh, lời hứa của anh.
Đến bộ váy cưới chúng ta cùng thiết kế, đến hôn lễ của chúng ta, đến chính bản thân anh."
Dù mọi chuyện đã qua nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm ức.
Mắt tôi dần đỏ lên.
"Anh có biết không? Anh đã bỏ mặc tôi quá nhiều lần."
"Thậm chí, tôi đã quen với điều đó."
"Vậy nên, Tống Văn Cảnh, anh đi đi.
Tìm Vân Dao hay ai cũng được.
Chỉ cần đừng đến tìm tôi nữa."
Tôi không quan tâm anh ta rời đi lúc nào.
Sau khi Kỳ Hoài Chi về nhà, tôi kể lại chuyện này cho anh nghe.
Anh lẳng lặng lắng nghe, không có phản ứng gì.
Cuối cùng chỉ ừ một tiếng.
Tôi còn tưởng anh sẽ hỏi han nhiều hơn.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh chậm rãi lên tiếng.
"Niệm Niệm, anh hiểu rõ tính cách của em.
Ngay từ khi em nhắn tin cho anh để đi đăng ký kết hôn, anh đã biết em thực sự buông bỏ anh ta rồi.
Sẽ không chọn anh ta thêm một lần nào nữa."
Tôi sững người, sau đó bật cười.
"Vậy sao? Nhưng mà tổng giám đốc Kỳ, anh đang cầm ngược tài liệu rồi kìa."
Kỳ Hoài Chi thoáng khựng lại, sau đó bất đắc dĩ chỉnh lại tập tài liệu, hai chúng tôi cùng bật cười.
11
Mấy ngày sau.
Khi tôi cùng mẹ đi dạo phố mua sắm, tình cờ gặp một vị phu nhân, bà ấy liền kéo mẹ tôi lại, bắt đầu tám chuyện.
Nghe nói, sau khi khỏi bệnh, Tống Văn Cảnh tự nhốt mình trong phòng, uống rượu liên tục.
Dù ai gọi cũng không mở cửa.
Cho đến khi không biết ai đó gửi cho anh ta một đoạn ghi âm —
Chấn thương ở chân của Vân Dao vốn dĩ không hề nghiêm trọng.
Cô ta đã hối lộ bệnh viện để làm giả hồ sơ bệnh án.
Sau khi biết được sự thật, Tống Văn Cảnh nổi trận lôi đình, hai người cãi nhau một trận long trời lở đất.
Anh ta thẳng tay cắt đứt toàn bộ tài sản đã cấp cho Vân Dao, thậm chí còn dùng quyền lực chặn đứng mọi con đường phát triển của cô ta trong ngành.
Vân Dao vốn dĩ vẫn chưa tốt nghiệp ở nước ngoài.
Bây giờ, không có tấm bằng tốt, lại bị phong sát, ngay cả lo cơm ăn áo mặc cũng thành vấn đề.
Ông nội của Tống Văn Cảnh vì quá thất vọng với tính cách thiếu chín chắn, không có mắt nhìn người của anh ta, cảm thấy anh ta đã làm mất mặt gia tộc, liền ra quyết định đày anh ta đến chi nhánh công ty ở một vùng xa xôi để rèn luyện.
Xem như hoàn toàn cắt đứt tham vọng tranh quyền đoạt vị của anh ta trong tương lai.
12
Không ngờ trước khi đi, Tống Văn Cảnh và tôi vẫn còn gặp lại một lần.
Là trong một bữa tiệc.
Tôi cùng Kỳ Hoài Chi tham dự.
Không khí trong buổi tiệc phức tạp và náo nhiệt, Kỳ Hoài Chi thì đang bận xã giao.
Tôi liền tự mình ra ngoài hít thở không khí.
Không lâu sau, Tống Văn Cảnh xuất hiện bên cạnh tôi.
Anh ta gầy đi trông thấy, cả người tiều tụy hẳn.
"Niệm Niệm, hai ngày nữa anh sẽ đi rồi. Hôm nay anh đến đây chỉ muốn gặp em lần cuối thôi."
"Ừm, chúc anh thuận lợi."
Đôi mắt Tống Văn Cảnh đỏ hoe, giọng khàn đặc.
"Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh sai lầm quá lâu rồi, khiến em phải chịu nhiều ấm ức như vậy."
"Xin lỗi, Niệm Niệm, thật lòng xin lỗi."
Tôi gật đầu.
"Ừm, mọi chuyện đã qua rồi, anh nói xong chưa?"
Tống Văn Cảnh mím môi, giọng nghẹn lại.
"Ừm."
Im lặng rất lâu.
Hồi đại học, chúng tôi luôn có vô số chuyện để nói cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi lần ở bên nhau, chỉ có tôi thao thao bất tuyệt.
Bây giờ, khi tôi không còn muốn nói nữa, anh ta cũng không biết phải nói gì.
Cuối cùng, vẫn đi đến bước lặng im không còn gì để nói.
Tôi xoay người rời đi.
Đi trên con đường của riêng mình.
Đi đến cuối con đường, nơi ánh sáng rực rỡ.
Ở đó, một người đàn ông khoác bộ vest bạc xám được may đo chỉnh chu, lười biếng tựa vào tay vịn cầu thang.
Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu.
Ánh mắt vốn lạnh nhạt bỗng chốc hóa thành dịu dàng như nước.
Tôi nghĩ...
Mình vẫn là người may mắn.
13
"Tút... tút..."
"Nói."
"Kỳ tổng, là anh bảo tôi quay lại, dụ dỗ Tống Văn Cảnh.
Bây giờ tôi bị phong sát, rơi vào hoàn cảnh thế này, anh không thể không lo cho tôi được!"
"Lúc đó, tôi chỉ chỉ cho cô một con đường, còn cô tự đi thế nào là chuyện của cô."
Giọng nói anh đầy giễu cợt.
"Tốt nhất nên giữ miệng cho cẩn thận, nếu không..."
Sau khi cúp máy, người đàn ông xoay người, ôm lấy người phụ nữ đang say ngủ, khẽ hôn một cái.
"Đừng mà... Buồn ngủ quá..."
Giọng nói mềm mại, hơi khàn khàn.
Ánh mắt người đàn ông tràn đầy ý cười, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, bảo bối ngoan, ngủ đi."
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!