Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
TẠM BIỆT ANH TỐNG, HÔN LỄ ĐƯỢC TIẾP TỤC
Chap 6
Nói rằng nếu con đã có người mình thích thì thôi vậy, không cần nói với con, từ đó cũng không lui tới nhà mình nữa nhưng quà tặng vẫn gửi đầy đủ."
"Con nói xem, có một người tốt như vậy ở ngay trước mắt, sao con lại đi chọn cái thằng họ Tống đó chứ?
Ngoài gương mặt dễ nhìn một chút thì nó có gì hơn người đâu?
Làm việc không dứt khoát, dễ bị lung lay, quan hệ gia đình lại rối ren.
Nếu không phải vì thấy nó đối xử với con cũng không tệ, ba mẹ đã không để nó bước chân vào cửa rồi."
"Nhưng con xem nó có chút ưu điểm nào đáng nhắc không?
Rốt cuộc cũng chỉ vì con nhóc Vân Dao kia mà hủy hôn lễ của con!"
Tôi vốn định khoe khoang một chút, nào ngờ lại nghe được chuyện này.
Bảo sao khi tôi và Kỳ Hoài Chi đi đăng ký kết hôn, ba mẹ không ngạc nhiên chút nào mà còn có vẻ như đã biết từ trước.
Nhưng bây giờ hay rồi, thành cuộc "phê bình" dành cho tôi luôn.
Nhìn mẹ tôi càng nói càng kích động, tôi vội vàng tìm cách chuyển hướng chú ý của bà ấy.
Chợt lóe lên một ý tưởng, tôi chỉ về phía cửa.
"Kỳ Hoài Chi!"
Quả nhiên, mẹ lập tức im bặt.
Tôi nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Nhìn quanh một vòng, không thấy ai trong đại sảnh, tôi liền bước ra ngoài.
Thấy Kỳ Hoài Chi và ba tôi đang ngồi uống trà trong đình nhỏ ở sân, tôi liền đi tới.
Tôi không nói lời nào mà kéo anh đứng lên.
Kỳ Hoài Chi không hiểu gì nhưng vẫn thuận theo lực kéo của tôi, đứng dậy, quay đầu nhìn ba tôi.
Ba tôi phất tay.
Anh liền đi theo tôi.
Tôi khoác tay anh, Kỳ Hoài Chi nhìn ra tâm trạng tôi không tốt, liền nhẹ giọng hỏi: "Giận à?"
Tôi lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
Anh giơ tay ôm tôi vào lòng.
Ngay lúc đó, một giọng nói đầy tức giận vang lên.
"Hai người đang làm gì vậy!?"
9
Tôi quay đầu liền nhìn thấy Tống Văn Cảnh vội vã trở về.
Ánh mắt anh ta gắt gao khóa chặt vào bàn tay của Kỳ Hoài Chi đang ôm lấy tôi.
Tôi không nói gì, nhìn thấy vệt tơ máu trong mắt anh ta, lại nhìn cô gái dịu dàng đứng phía sau anh ta — Vân Dao, tôi liền vùi mặt vào lòng Kỳ Hoài Chi, không muốn nhìn nữa.
Kỳ Hoài Chi ôm tôi vào lòng, ánh mắt nhìn hai người trước mặt thoáng hiện ý cười giễu cợt.
"Việc tôi làm không liên quan gì đến Tống tam thiếu cả, đúng không?"
Tống Văn Cảnh tiến lên, muốn nắm lấy tay tôi, định kéo tôi ra khỏi vòng tay Kỳ Hoài Chi.
Nhưng Kỳ Hoài Chi chỉ cần nhẹ nhàng xoay người, liền tránh được động tác của anh ta, đồng thời cũng buông tôi ra.
Bàn tay Tống Văn Cảnh run rẩy, vội vàng đứng chắn trước mặt tôi.
"Niệm Niệm, em đừng sợ, có anh ở đây."
Giọng nói anh ta cố gắng kìm nén sự bức bối.
"Niệm Niệm là vợ chưa cưới của tôi.
Tổng giám đốc Kỳ, anh ôm vợ chưa cưới của tôi, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?"
Nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt tôi, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Bao nhiêu lần trong suốt hơn một năm qua, hễ chúng tôi tranh cãi vì Vân Dao, anh ta cũng từng đứng trước mặt cô ta, nói với tôi những lời như thế này.
Niệm Niệm, đừng gây chuyện.
Niệm Niệm, mau xin lỗi đi.
Niệm Niệm, em không nên như vậy...
Anh ta chưa bao giờ đứng về phía tôi cả.
Kỳ Hoài Chi nheo mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén.
"Anh Tống, anh muốn một lời giải thích từ tôi sao?"
"Vậy anh có muốn giải thích trước không?
Anh đã nhờ biết bao nhiêu người chăm sóc, bảo vệ cô thanh mai bé nhỏ của mình, ngay đêm trước hôn lễ thì đột ngột hủy hôn, bỏ lại vợ chưa cưới trong tình cảnh bị cả giới thượng lưu bàn tán.
Bây giờ lại cùng cô ta trở về, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Tống Văn Cảnh cứng đờ, quay sang nhìn tôi, nắm chặt tay tôi.
"Niệm Niệm, không phải như em nghĩ đâu, anh có lý do của mình, anh... Anh có thể giải thích."
Kỳ Hoài Chi dứt khoát gạt tay anh ta ra.
"Anh Tống, xin tự trọng, đừng động tay động chân với vợ tôi."
Tống Văn Cảnh trợn mắt, không thể tin được mà nhìn anh.
"Vợ anh? Không thể nào! Niệm Niệm là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn rồi!"
Giọng anh ta đột nhiên khàn đi, đôi mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy mong đợi, môi mím chặt như thể chờ tôi phủ nhận tất cả.
Nhưng sự mong đợi của anh ta không thành hiện thực.
Tôi bước đến bên cạnh Kỳ Hoài Chi, đứng sát vào anh.
"Tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, tôi thực sự là vợ của anh ấy."
Nghe tôi nói vậy, Tống Văn Cảnh đứng sững tại chỗ, mất một lúc vẫn không nói nổi một câu.
Cả người anh ta lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, may mà Vân Dao đỡ lấy.
Cô ta cất giọng nói mềm mại: "Chị Niệm Niệm đúng là chuyển hướng nhanh quá..."
Lời mỉa mai như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng tôi chẳng buồn để tâm, thậm chí còn lười nhìn cô ta một cái.
Chỉ một ánh mắt từ Kỳ Hoài Chi, Vân Dao lập tức câm nín.
Tống Văn Cảnh hất tay cô ta ra, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, trán nổi đầy gân xanh.
"Vậy nên, hôn lễ không hề bị hủy? Chỉ là đổi chú rể thôi sao?"
"Ninh Niệm! Em dám! Dám gả cho người khác ngay trong hôn lễ của chúng ta sao!?"
Nhìn dáng vẻ anh ta tức giận đến phát run.
Tôi khẽ gật đầu.
"Tôi đã kết hôn rồi, khi anh đưa Vân Dao đến Bắc Mỹ, chính là ngày tôi làm cô dâu."
Cả một tuần không liên lạc.
Chỉ cần anh ta gọi cho bất kỳ ai trong nước thì đều sẽ biết chuyện này.
Chỉ cần anh ta quan tâm tôi một chút, cũng sẽ không đợi đến hôm nay mới phát hiện ra.
Nhưng anh ta không làm thế.
Anh ta ở bên kia bờ đại dương, chăm sóc cô thanh mai nhỏ của mình, lo lắng cho cô ta, chân thành hết lòng hết dạ.
Lúc này, trái tim Tống Văn Cảnh đau đớn đến tê dại.
Giống như có một bàn tay đang bóp nghẹt trái tim, khiến nó rỉ máu từng giọt.
Làm sao có thể như thế này chứ?
Sau khi sang Bắc Mỹ, điện thoại của anh ta bị mất, tình thế gấp rút nên chưa kịp làm lại, tạm thời dùng điện thoại địa phương.
Anh ta cũng đã nghĩ đến việc gọi cho Niệm Niệm, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị công việc trì hoãn.
Anh ta từng nghĩ, chắc chắn Niệm Niệm sẽ rất giận.
Vậy nên anh ta đã quyết định rồi — chờ chữa khỏi chân cho Vân Dao, anh ta sẽ lập tức về nước, bù đắp cho Niệm Niệm một hôn lễ còn hoành tráng hơn.
Anh ta biết, lần này Niệm Niệm đã chịu ấm ức.
Sau này anh ta nhất định sẽ bù đắp cho cô gấp bội.
Còn về Vân Dao, anh ta sẽ không lo cho cô ta nữa.
Đã làm đủ rồi, anh ta sẽ cho cô ta một khoản tiền, xem như trả ơn ba mẹ cô ta ngày trước đã giúp đỡ anh ta.
Niệm Niệm yêu anh ta như vậy...
Anh ta không thể để cô chờ đợi thêm nữa.
Nhưng kết quả thì sao?
Quá sốc, lại thêm lệch múi giờ, anh ta chưa kịp điều chỉnh.
Anh ta đứng đó, đột nhiên ngã quỵ xuống.
Tài xế của nhà họ Tống vẫn luôn đứng gần đó, thấy vậy lập tức chạy tới cùng Vân Dao đỡ anh ta lên xe.
Không một lần quay đầu lại.