Thuần Hóa Đông Cung
Chương 1
Cả kinh thành đều biết, Cố Uyển Lan căm ghét ta đến tận xương tủy.
Chỉ vì ta có bảy phần dung mạo giống nàng.
Nàng xuất thân là tiểu thư đài các, còn ta chỉ là thôn nữ nhà nghèo, nàng cho rằng ta làm ô uế dung mạo cao quý của nàng.
Để chọc giận nàng, Thái tử cố ý mời ta vào cung, trước mặt bao người mà tặng ta tranh quý và thư họa.
Cố Uyển Lan thấy vậy chẳng hề nổi giận, ngược lại còn tỏ ra khinh thường mà nhếch môi:
“Chỉ là một kẻ thế thân, chỉ cần ta ra tay, ngươi há có chỗ dung thân?”
Cho đến khi nghe tin Thái tử muốn cưới ta làm thê, cuối cùng nàng hoảng loạn.
Giữa cơn mưa lớn, nàng đứng trước mặt, mắt đỏ hoe, nước mắt hòa cùng mưa, nguyện ý cùng Thái tử hàn gắn lại tình cảm.
Nhưng Thái tử một tay che ô cho ta, một tay cẩn thận cài dây áo choàng, không thèm để tâm đến nàng.
Để ta xem, nàng làm cách nào để đoạt lại Thái tử …
1
Khi Sở Việt và Cố Uyển Lan cãi nhau, ta ở đó chứng kiến toàn bộ.
Tại yến tiệc Bách Hoa của Trưởng công chúa, Cố Uyển Lan chạy đến bên hồ, cởi giày và đùa nghịch dưới làn nước.
Sở Việt khuyên Cố Uyển Lan chớ hành động như vậy, bởi nếu bị nam nhân khác nhìn thấy, ắt sẽ bị đánh giá.
Cố Uyển Lan giận dữ: “Ở cùng với người, sao lại có lắm quy tắc đến thế?”
"Ta chỉ lo rằng khi nàng trở thành Thái tử phi, sẽ bị người đời chê trách." Sở Việt dịu giọng an ủi, rồi từ trong tay áo lấy ra một cây trâm ngọc trắng, đưa cho Cố Uyển Lan.
"Biết nàng yêu thích hoa sơn trà, ta đặc biệt sai người dùng loại ngọc Hòa Điền thượng hạng để chế thành hình hoa sơn trà, tặng cho nàng."
Nào ngờ, Cố Uyển Lan nhận lấy cây trâm, liền ném thẳng xuống đất: “Thái tử phi gì chứ? Gả cho người rắc rối như vậy, ta không lấy nữa!”
Lúc cây trâm vỡ vụn, Sở Việt không hề nổi giận.
Nhưng khi Cố Uyển Lan thốt ra những lời đó, sắc mặt của Sở Việt lập tức nghiêm lại.
"Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng thực sự không muốn làm Thái tử phi sao?"
“Phải!” Cố Uyển Lan không suy nghĩ mà đáp: “Ta không muốn cả ngày bị gò bó bởi lễ nghi phép tắc! Chức danh Thái tử phi này, ta xin nhường cho người khác, thậm chí tìm Hứa Hoàn Hoàn kia cũng được!”
Nghe bất ngờ nhắc đến tên mình, ta giật mình ngồi thẳng người dậy.
“Nàng tưởng ta không dám sao? Được thôi, Hứa Hoàn Hoàn hôm nay cũng có mặt tại yến tiệc, ta sẽ đi tìm nàng ấy ngay bây giờ.”
Sở Việt lạnh lùng nói.
2
Ta đứng trong thủy tạ, híp mắt quan sát hắn.
Hắn quả nhiên sở hữu dung mạo xuất chúng, dù đang tức giận cũng không mất đi vẻ phong độ, tính tình xem ra cũng không tệ.
Quan trọng hơn… hắn là Thái tử, là công cụ có thể giúp ta leo lên vị trí cao hơn.
Ta rất mong hắn sẽ để ý đến ta.
Trong yến tiệc lần này, ta không cho Sở Việt cơ hội tiếp cận.
Khi thấy hắn tiến về phía mình, ta liền quay đầu nói với biểu tỷ rằng mình không khỏe, cần phải về phủ trước.
Biểu tỷ vội vàng cho phép ta hồi phủ nghỉ ngơi.
Vậy nên, khi Sở Việt đến gần, thứ hắn thấy chỉ là bóng lưng ta đang rời đi.
Đi ngang qua khúc quanh co, ta dừng chân, từ từ ngoảnh đầu lại, trao cho hắn một ánh nhìn hờ hững gây thương nhớ.
Ngay cả góc độ quay đầu, ta cũng đã tính toán kỹ càng.
Từ góc độ này, trông ta vô cùng giống Cố Uyển Lan.
Quả nhiên, Sở Việt đứng ngẩn ngơ ra.
Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Ánh hoàng hôn phủ lên mái tóc ta. Trong khoảnh khắc đó, hắn không thể phân biệt nổi người trước mặt là Hứa Hoàn Hoàn hay Cố Uyển Lan.
Còn ta, không để hắn có thời gian phân định, đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Muốn lại gần nhưng bị lỡ mất, trong lòng hắn hẳn sẽ rất không cam tâm. Ta đoán, Sở Việt sẽ lại đến tìm ta.
Nhưng ta không ngờ, hắn lại chủ động nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, trong cung bất ngờ có một ma ma đến, cung kính hành lễ với ta.
"Thái tử điện hạ nghe nói cô nương tính tình ôn hòa, thông minh lanh lợi, muốn mời cô làm bạn đọc cho Vĩnh Gia công chúa."
Vĩnh Gia công chúa là bào muội của Sở Việt.
Chỉ với một câu nhẹ nhàng như thế, hắn đã đưa ta vào cung.