Tình Mẹ và Lòng Hận Thù
Chương 1
Em gái nuôi được mẹ hết mực yêu thương vì mắc phải căn bệnh xơ cứng teo cơ tiến triển.
Khi tôi thử nghiệm lâm sàng phương pháp chữa trị căn bệnh này trên em ấy, em ấy đã tử vong ngay trên bàn mổ.
Tôi giải thích rằng thất bại xảy ra do em gái không nghe lời dặn dò trước ca phẫu thuật, cứ nhất định uống nước.
Nhưng mẹ lại khăng khăng tin rằng tôi chính là thủ phạm giết chết em ấy: “Làm sao tôi lại sinh ra một đứa con gái độc ác như cô? Cô giết chết chính em mình mà vẫn xứng đáng sống tiếp sao?”
Để báo thù cho em gái nuôi, mẹ đánh gãy chân tôi, tiêm vào cơ thể tôi một lượng lớn dược phẩm thử nghiệm.
Khi chứng kiến tôi run rẩy, tiểu tiện mất kiểm soát thì mẹ hiện lên vẻ mặt mãn nguyện của một kẻ đã trả thù thành công.
“Cô đáng phải chịu như vậy!”
“Cô đi mà đền mạng cho em ấy đi!”
Trong tuyệt vọng, tôi cũng đã được tái sinh.
Kiếp này, mẹ đã ngăn cản hoàn toàn khả năng em gái nuôi tham gia vào thí nghiệm của tôi.
Cho đến khi một bệnh nhân khác mắc căn bệnh teo cơ tiến triển trải qua thí nghiệm thành công và tôi được đề cử giải Nobel Y học.
1
“Cái thí nghiệm chết tiệt này ai muốn làm thì làm! Con gái tôi không tham gia đâu!”
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập căm thù.
Bà xé nát tờ thông báo thí nghiệm ghi tên em gái nuôi của tôi rồi ném thẳng vào mặt tôi.
Thấy vậy, người nhà bệnh nhân khác vội lên tiếng: “Bác sĩ Trịnh, hãy để con tôi tham gia trước. Chúng tôi sẵn sàng hợp tác!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi cũng sẵn sàng hợp tác. Chúng tôi đã phải chờ đến lượt hơn mười mấy người rồi, không biết đến bao giờ mới được?”
Căn phòng bệnh viện trở nên hỗn loạn.
Các bệnh nhân cùng người nhà của họ đều hớn hở chạy đến trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng sống sót.
Chỉ riêng mẹ tôi ngồi yên tại đó, lớn tiếng cười nhạo: “Các người đúng là đang đẩy con cái mình vào chỗ chết mà!”
“Cái thí nghiệm lâm sàng của bác sĩ Trịnh này hoàn toàn chưa hoàn thiện. Bây giờ chẳng qua chỉ là đang tìm chuột bạch để nghiên cứu. Bệnh nhân chắc chắn sẽ chết!”
“Đến lúc đó, khi thí nghiệm được cải thiện thành công thì danh vọng đều thuộc về cô ta. Ai còn nhớ đến các người, những kẻ ngu xuẩn tự nguyện làm chuột bạch chứ?”
Nghe những lời đó, người nhà bệnh nhân đều sững lại, đồng loạt lùi một bước.
“Bà… chúng tôi dựa vào đâu để tin bà?”
“Dựa vào việc tôi là mẹ ruột của Trịnh Yên Nhiên!”
Nói xong câu đó, cả căn phòng náo loạn.
Những ánh mắt đầy nghi ngờ và oán trách ngay lập tức hướng về phía tôi.
Mẹ tôi càng nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn hận.
Không biết ai đó đột nhiên hét lên: “Thì ra là một tên lừa đảo! Đuổi cô ta ra ngoài đi.”
“Đuổi ra! Đuổi ra!”
Tôi bị người ta xô đẩy ra khỏi phòng bệnh, lưng đập mạnh vào tường, đau đến nhíu chặt mày.
Mẹ tôi ngồi trên giường bệnh, nở nụ cười hài lòng.
Bà mấp máy môi nói với tôi: “Trịnh Yên Nhiên, lần này con đừng hòng làm tổn thương đến con gái ta một sợi tóc.”
Chân tôi dường như lại đang âm ỉ đau đớn.
Cảm giác bỏng rát từ lồng ngực lan ra khắp cơ thể.
Vào kiếp trước, mẹ tôi cũng đã cười như vậy.
Vì cô con gái nuôi mà bà yêu thương nhất, bà đã đưa đứa con ruột của mình vào địa ngục.
2
Vì em gái nuôi Lâm Lục Nhan, mẹ tôi gần như đánh đổi tất cả.
Người đầu tiên trong danh sách thí nghiệm lẽ ra không phải Lâm Lục Nhan.
Cô ấy chỉ mới phát bệnh nhẹ, chưa cần thiết phải phẫu thuật ngay lập tức.
Nhưng kiếp trước, để Lâm Lục Nhan được điều trị sớm nhất, mẹ tôi đã hạ mình cầu xin đứa con ruột mà bà luôn coi thường.
Khi bị tôi từ chối, bà thậm chí còn dọa tự sát để gây áp lực.
Sống cùng mẹ tôi bao nhiêu năm, dù bà không thích tôi nhưng tôi vẫn là con ruột của bà và cũng từng có lúc bà yêu thương tôi.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, tôi vẫn nhớ mãi trước khi tôi mười tuổi, khi bố mẹ tôi còn chưa ly hôn, mẹ luôn xem tôi như bảo bối trong lòng.
Khi đó, bà sẽ đưa tôi đi công viên, mua cho tôi váy đẹp, ôm tôi vào lòng và dỗ dành mỗi khi tôi buồn bã.
“Yên Nhiên, mẹ luôn ở đây, mãi mãi ở đây!”
Lúc đó, tôi không bao giờ ngờ được, người mẹ dịu dàng ngày nào sẽ thay đổi hoàn toàn khi phát hiện bố tôi ngoại tình.
Sau khi ly hôn, mẹ thấy tôi quá giống bố, liền đem hết mọi tức giận và oán hận trút lên tôi.
Khi họ yêu nhau, tôi là kết tinh tình yêu. Khi không còn nữa, tôi lại trở thành gánh nặng.
Mãi cho đến một năm trước, khi mẹ nhận nuôi con gái của mối tình đầu, Lâm Lục Nhan, bà mới trở lại làm người mẹ dịu dàng như trước kia.
Dĩ nhiên, bà chỉ dịu dàng với Lâm Lục Nhan.
Cuối cùng, sau khi nghe mẹ thuyết phục, tôi vẫn để Lâm Lục Nhan trở thành bệnh nhân thử nghiệm lâm sàng đầu tiên mắc bệnh teo cơ tiến triển.
Trước ca phẫu thuật, tôi đã dặn đi dặn lại tuyệt đối không được ăn hay uống bất kỳ thứ gì.
Nhưng Lâm Lục Nhan khát không chịu được mà uống nước.
Cô ấy nói: “Mẹ ơi! Con khát chết đi được, chịu hết nổi rồi, chỉ là một cốc nước lọc thôi mà, có phải nước ngọt đâu.”
Người mẹ bao dung đó gật đầu bảo: “Hình như Trịnh Yên Nhiên không nói không được uống nước lọc.”
Lâm Lục Nhan cạn sạch một cốc nước.
Rồi ca phẫu thuật thất bại.
Cô ấy chết.
Khoảnh khắc tấm vải trắng phủ lên gương mặt cô ấy, mẹ tôi khóc lóc đau đớn, tiếng khóc xé lòng chấn động cả trời đất.
Nhìn mẹ gào khóc, ai cũng nghĩ cô ấy mới là con gái ruột của mẹ.
Đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm nhìn tôi với ánh mắt cảm thông rồi lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng cho tôi và mẹ.
Nhưng không ai ngờ rằng, mẹ tôi lại giật lấy ống thuốc thử nghiệm gần đó rồi bất ngờ tiêm vào người tôi khi tôi chưa kịp đề phòng.
Những loại thuốc thử chưa biết rõ tác dụng đã trở thành công cụ giải toả cơn điên cuồng của mẹ.
Tất cả đều bị bơm vào cơ thể tôi.
Tôi run rẩy, mất kiểm soát mà tiểu tiện, sau đó hoảng sợ ngã khuỵu.
Mẹ còn lấy ghế đánh mạnh vào chân tôi.
Cơn đau thấu xương ngay lập tức kéo đến, mẹ nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu đầy căm thù: “Trịnh Yên Nhiên, mày biết rõ thí nghiệm chưa hoàn thiện, tại sao còn đem thử nghiệm lên người con gái tao? Vì danh vọng mà mày coi mạng người như rác, đúng là ghê tởm!”
“Mày cố ý! Mày ganh ghét Lâm Lục Nhan nên mới hại chết nó!”
“Mày cũng phải nếm trải cảm giác không thể đứng lên là thế nào!”
Mẹ tôi hoàn toàn mất lý trí, điên cuồng trả thù.
Tôi không ngừng giải thích: “Tại sao nó lại uống nước? Tôi đã dặn…”
Nhưng đổi lại chỉ là sự trả thù ngày càng tàn bạo hơn.
Bà cầm dụng cụ đánh lên đầu tôi, hét lên: “Đến nước này mà mày còn viện cớ! Uống nước thì ảnh hưởng gì đến phẫu thuật? Là thí nghiệm của mày chưa hoàn thiện!”
Sau khi hành hạ tôi đến chết, mẹ cũng tiêm một liều thuốc tự kết liễu đời mình.
Khi nhắm mắt, bà vẫn thì thầm: “Lục Nhan, mẹ đến với con đây…”
Từ đầu đến cuối, mẹ tôi không hề nhớ.
Tôi mới là con gái ruột của bà…
3
Quay trở lại thực tại.