Ai Mới Là Bạch Nguyệt Quang?
Chương 1
1
Ngày bạch nguyệt quang của Tuân Sơ trở về, tôi đang giúp anh ta sắp xếp tài liệu.
Cái tên khốn này, tự mình không chuẩn bị tài liệu cho xong, đến lúc nước sôi lửa bỏng lại nhớ đến tôi.
Rõ ràng đã nói hôm nay tôi được nghỉ.
Ai ngờ chưa đến giờ làm, đã bị hắn ta lôi phắt dậy từ trên giường.
Nhét thẳng tôi vào xe, đạp chân ga một cái đưa đến công ty.
Sau đó giao việc cho tôi xong, lại đạp chân ga phóng đi.
Tôi còn tưởng anh ta có hợp đồng mấy trăm tỷ cần bàn.
Đang định bụng khen anh ta làm việc chăm chỉ, ai mà ngờ…
Ai mà ngờ!
Cái tên khốn đó lại đi đón bạch nguyệt quang của hắn.
Tôi ghé sát vào đồng nghiệp, muốn dò la một chút, dù sao ngay cả thư ký thân cận như tôi còn không biết, sao họ lại hay tin được.
“Bạn tôi vừa thấy Tuân tổng ở sân bay, cũng may là tôi hay cho cô ấy xem ảnh, nên cô ấy nhận ra ngay.”
Chủ tâm gì khi mang ảnh của Tuân Sơ cho người khác xem, tôi không nói.
Cô ta đưa điện thoại đến trước mặt tôi, phóng to ảnh ra cho tôi xem.
Cứ như thể tôi bị cận thị nặng lắm vậy.
Thật ra tôi muốn nói, mắt tôi cả hai bên đều 10/10, đeo kính chỉ là để làm màu thôi.
“Thư ký Chung chẳng lẽ không biết lịch trình hôm nay của Tuân tổng sao?”
Tôi đẩy gọng kính, cười giả lả: “Chúng ta là cấp dưới, chỉ phụ trách công việc của sếp thôi, chuyện riêng tư không quản được, cũng không đến lượt chúng ta quản, cô Trương nói đúng không?”
2
Cô Trương bên cạnh đột nhiên bị tôi gọi tên, cả người run lên một cái, đảo mắt nhìn giữa tôi và Từ Tình.
Cô ta ậm ừ cho qua chuyện: “Vâng vâng, thư ký Chung nói đúng.”
Từ Tình thấy tôi không có động tĩnh gì, có chút không phục hừ một tiếng.
“Có người cậy có chút nhan sắc liền tưởng có thể leo lên giường sếp, ai ngờ người ta có bạch nguyệt quang rồi, mình nhiều lắm cũng chỉ là vết muỗi đốt trên tường thôi, xem cô ta còn nghênh ngang được bao lâu.”
Nói xong, Từ Tình trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi sải bước trên đôi giày cao gót tám phân mà đi.
Tôi thờ ơ xoa xoa cái cổ hơi cứng của mình.
Trong công ty sớm đã biết tôi và Từ Tình không ưa nhau, nhưng chỗ làm việc lại kê sát cạnh nhau, đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Mới đầu tôi còn đôi co với cô ta vài câu, sau này thì tôi im lặng luôn.
Chủ yếu là cô ta nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, không đáng để tôi bận tâm.
Chỉ là chuyện hôm nay có chút phiền phức.
Người trong ảnh vừa rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là người mà Tuân Sơ thầm mến thời còn đi học.
Khương Nguyện.
Dáng vẻ quả thật thanh thuần xinh đẹp, trách sao Tuân Sơ nhớ mãi không quên suốt bao nhiêu năm.
Còn cưới một người vợ hoàn toàn trái ngược với Khương Nguyện.
Không sai, tôi chính là người đã bí mật kết hôn với Tuân Sơ.
Rất lâu tôi đã biết Tuân Sơ cưới tôi là vì áp lực từ gia đình.
Lúc đó tôi tuy không thiếu tiền, nhưng ai lại chê tiền nhiều bao giờ.
Vậy nên tôi đã chấp nhận điều kiện của Tuân Sơ, trộm sổ hộ khẩu của mẹ, rồi nhanh chóng cùng Tuân Sơ đăng ký kết hôn.
Bắt đầu cuộc sống hôn nhân bí mật với sếp.
Thấm thoắt đã hơn một năm trôi qua, cuộc sống của tôi và Tuân Sơ vốn dĩ đã hòa hợp gần như hoàn hảo.
Đương nhiên bao gồm cả trên giường.
Bây giờ Khương Nguyện trở về, nhất thời tôi còn chưa biết phải làm sao.
3
Đương nhiên, không phải vì còn lưu luyến Tuân Sơ.
Nếu bây giờ anh ta ném cho tôi một tấm thẻ năm triệu tệ, tôi có thể không chút do dự ký tên ra đi.
Nhưng rõ ràng, Tuân Sơ không phải là kẻ ngốc như vậy.
Dù sao thì lúc kết hôn chớp nhoáng, anh ta cũng tính toán chi tiết từng khoản chi tiêu hàng tháng của tôi, mỗi tháng thanh toán một lần.
Thậm chí còn đúng giờ hơn cả khi tôi nhận lương.
Đúng là gian thương trong số những kẻ gian thương.
“Chị Chung, tan làm rồi, chị còn chưa về sao?”
Cô Trương đã thu dọn đồ đạc đứng dậy, thấy tôi vẫn đang ngẩn người, liền tiện thể gọi tôi một tiếng.
Tôi mới phát hiện, vậy mà đã đến giờ tan làm rồi.
Nguyên tắc của dân công sở, tuyệt đối không lãng phí một phút thời gian miễn phí nào cho công việc.
Đương nhiên, nếu có tiền tăng ca thì tính khác.
Xuống đến lầu dưới, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn WeChat của Tuân Sơ.
Tuân có tiền: Tối nay anh không về ăn cơm, em nghỉ ngơi sớm đi.
Hừ, vội vàng chuẩn bị đi cùng bạch nguyệt quang của mình đến thế sao?
Trong lòng tôi không một gợn sóng, trả lời một câu.
Tôi: Đã rõ, Tuân tổng.
Sau đó tắt điện thoại này, lấy điện thoại cá nhân ra nhắn tin cho hội chị em.
Hội chị em giàu sụ: Tôi: Chị em ơi hẹn hò thôi! Tối nay lão cổ hủ không về nhà!
Rất nhanh, các chị em trong nhóm bắt đầu lên tiếng, hẹn xong thời gian và địa điểm.
Tôi vội vàng về nhà thay một bộ quần áo, xỏ đôi giày cao gót nhỏ rồi ra khỏi cửa.
Đến quán bar tụ tập với các chị em.
“Chồng nhà cô hôm nay sao không về vậy?”
Tôi nhấp một ngụm rượu nhỏ, dựa vào người cô bạn nói: “Vì bạch nguyệt quang của anh ta về rồi, đâu còn thời gian mà quản cái đứa thế thân như tôi, tối nay không say không về!”
Rượu uống đã đời, chỉ là lúc về nhà nhìn thấy người trong phòng khách…
4
Tôi suýt chút nữa thì chân nhũn ra quỳ xuống đất.
Sao Tuân Sơ lại về rồi? Anh ta giờ này không phải nên đang ở trong vòng tay dịu dàng của Khương Nguyện sao?
Tôi vịn vào khung cửa, bị ánh mắt của Tuân Sơ quét qua, cơn say cũng tan đi hơn nửa.
“Sao anh lại về đây?”
Tuân Sơ đứng dậy, vừa xắn tay áo vừa bước về phía tôi.
Chân tôi hơi run, anh ta đi đến trước mặt tôi, quỳ một gối xuống giúp tôi thay giày.
Nếu hôm nay không nhìn thấy ảnh anh ta và Khương Nguyện, tôi đã bị vẻ ngoài này của anh ta lừa rồi.
“Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không được về?”
Tôi há hốc miệng, không nói nên lời.
Kết quả giây tiếp theo, Tuân Sơ đã kéo tôi về phía phòng tắm.
Chết tiệt, quên mất cái người này ghét nhất là tôi đi uống rượu.
Xoa xoa cái eo đau nhức bước ra khỏi phòng tắm, tôi nghĩ, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn!