Anh Không Phải Mẫu Người Lý Tưởng Của Tôi

Chương 1



1

Ngày phát hiện Tần Qua ngoại tình, cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Tôi bắt chuyến tàu cao tốc gần nhất đến thành phố nơi hắn đang sống.

Thời tiết rất lạnh, tôi đứng chờ ngoài ga suốt một tiếng, Tần Qua mới thong thả xuất hiện.

Mái tóc đỏ rực của hắn vô cùng nổi bật. Tôi kéo hành lý bước tới.

Hắn mở miệng, giọng đầy mất kiên nhẫn:

"Lần sau muốn đến thì báo trước, đừng đợi đến lúc sắp đi mới gọi điện cho tôi."

Tôi đã quen với sự lạnh nhạt này, chẳng buồn đáp lại, chỉ lẳng lặng nhét vali vào cốp xe.

Năm năm trôi qua, tình cảm của Tần Qua dành cho tôi đã không còn nồng nhiệt như trước.

Lúc đầu, để theo đuổi tôi, hắn làm náo động cả trường. Bây giờ tốt nghiệp rồi, bạn bè vẫn hay đùa rằng không biết khi nào hắn sẽ cầu hôn tôi.

Nhớ lại những lời đó, tôi nhìn thoáng qua nét cau có trên mặt Tần Qua, chỉ thấy buồn cười.

Hắn có vẻ chưa từng nghĩ đến chuyện cầu hôn tôi.

Gió lạnh buốt đến tận da thịt, tôi chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng vào xe sưởi ấm.

Nhưng khi theo thói quen mở cửa ghế phụ, tôi lại thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi đó.

Khoảng ba mươi tuổi, tóc xoăn môi đỏ, dáng người quyến rũ xinh đẹp.

Tôi nhíu mày:

"Cô là ai?"

Người phụ nữ nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi quay sang Tần Qua cười khẽ:

"Tiểu Tần Qua, em quên giới thiệu rồi à?"

Tần Qua thắt dây an toàn, hờ hững đáp:

"À, cô ấy là bạn gái tôi, tên là Tống Ý."

Nói xong, hắn mới quay sang tôi:

"Đây là chị Minh Châu, bạn của chị gái anh."

Minh Châu khẽ cười:

"Tiểu Ý à, chị dễ say xe lắm, em ngồi ghế sau nhé!"

Tôi cau mày:

"Tôi say xe rất nặng, không thể ngồi phía sau."

Lời vừa dứt, Tần Qua đã bực bội thúc giục:

"Đừng có làm quá, Tống Ý. Xe này mấy chục triệu tệ chứ có phải mấy cái xe rẻ tiền em hay đi đâu, sao dễ say thế được?"

Gió rét len qua cổ áo, tôi rùng mình, im lặng chui vào ghế sau, kéo khẩu trang che mặt rồi nhắm mắt lại.

Trên đường đi, Minh Châu tỏ ra đặc biệt tò mò về quá khứ của tôi và Tần Qua.

"Này, Tiểu Tần Qua, chị nhớ hồi trước em vì Tiểu Ý mà suýt nữa cãi nhau với ba em đó nha!"

Nhắc đến chuyện cũ, Tần Qua "chậc" một tiếng, bực bội rít một hơi thuốc rồi đưa tay ra ngoài cửa sổ phủi tàn thuốc.

"Hồi đó còn trẻ dại, đừng nhắc nữa, toàn làm chuyện ngu ngốc thôi."

Minh Châu hài lòng với câu trả lời đó, cười khẽ.

Lúc này, dường như Tần Qua mới nhớ ra tôi đang ngồi ghế sau. Hắn quay đầu liếc tôi một cái.

Tôi hờ hững hé mắt nhìn lại. Tôi biết sắc mặt mình chắc chắn không dễ coi chút nào.

Hắn thoáng ngập ngừng, nhưng rồi làm như không có gì, quay mặt đi.

Minh Châu cũng không tiếp tục đề tài đó nữa, chỉ mỉm cười hỏi tôi:

"Tiểu Ý, nghe nói nhà em nghèo lắm, chắc quen với Tần Qua cũng được lợi không ít nhỉ? Nhìn bộ quần áo em mặc bây giờ, tự em chắc không mua nổi đâu ha?"

Chạy xe chưa được bao lâu, cơn say xe của tôi đã bắt đầu kéo đến.

Nghe lời cô ta nói, tôi vừa thấy nực cười vừa chẳng muốn đôi co.

Đúng là khi yêu nhau, Tần Qua có chuyển tiền cho tôi, mua đồ cho tôi. Nhưng số tiền hắn gửi, tôi chưa từng động đến, tôi cũng hay mua quà đáp lễ với giá trị tương đương.

Tôi có công việc, có nghề tay trái, thu nhập cũng chẳng tệ.

Chưa kịp để tôi đáp, Minh Châu đã tự nhiên quay sang Tần Qua tiếp tục trò chuyện:

"Tiểu Ý thì hiền lành đấy, nhưng sau này em tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, cô ấy nhút nhát thế chắc không ứng phó được đâu nhỉ?

"Ba em có giới thiệu cho em một cô gái, nhà người ta làm về trang sức, cuối tuần này đi gặp thử đi?"

Tần Qua không đồng ý, cũng chẳng từ chối, chỉ nói:

"Minh Châu, Tiểu Ý say xe rồi, để cô ấy ngủ một lát đi!"

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng có chút khó chịu.

Tôi nhớ lại hồi đi học, nhà Tần Qua giàu có, dù cả đời chẳng làm gì, hắn vẫn có thể sống sung túc.

Vì thế, hắn chẳng buồn học hành, quanh năm đội sổ.

Tần Qua có một gương mặt đẹp ngông cuồng, tóc nhuộm vàng chói, hay đánh nhau, trốn học, mê nhạc, thích xăm trổ, là nhân vật nổi bật trong trường.

Còn tôi, ngoài thành tích tốt thì chẳng có gì đặc biệt.

Lẽ ra, giữa tôi và hắn không có chút liên hệ nào. Nhưng không hiểu sao tôi lại lọt vào mắt xanh của Tần Qua.

Sau đó, hắn điên cuồng theo đuổi tôi.

Ban đầu, tôi từ chối, nói hắn không phải mẫu người lý tưởng của tôi. Hơn nữa, đang học lớp 12, không thích hợp để yêu đương.

Nhưng Tần Qua chẳng hề để tâm, chỉ nói muốn cho tôi thấy thành ý của hắn. Rằng hắn thực sự thích tôi.

Vậy là năm đó, vào sinh nhật tôi, hắn lái chiếc Maserati đậu dưới khu tập thể cũ kỹ của tôi, bắn một màn pháo hoa chỉ dành riêng cho tôi.

Hắn chuẩn bị đủ quà từ năm một tuổi đến năm mười tám tuổi, mỗi món đều đắt đỏ mà đầy tâm ý.

Sau khi ba hắn quyên góp tiền cho trường, hắn lên phát biểu với tư cách đại diện học sinh, rồi công khai tỏ tình với tôi trước toàn trường.

Cả hội trường vỡ òa trong tiếng la hét phấn khích, mọi người đều nói tôi gặp may mắn mới quen được một chàng trai như bước ra từ tiểu thuyết.

Bạn cùng bàn trêu tôi:

"Trước đây chẳng phải cậu bảo thích đàn anh Hứa Triều Sinh sao? Kiên quyết sẽ không thích Tần Qua? Xem ra, gặp đúng người, mọi tiêu chuẩn đều không quan trọng nữa nhỉ?"

Xe chạy qua một đoạn hầm tối. Tôi lơ mơ mở mắt, đúng lúc thấy Minh Châu nắm lấy tay phải của Tần Qua, đặt lên đôi chân đi tất lưới của cô ta.

Tần Qua không rút tay về, còn chậm rãi vuốt ve dọc theo chân cô ta.

Tôi lạnh lùng lên tiếng:

"Mân mê đủ chưa?"

2

Cả hai người họ bị tôi dọa đến giật mình.

Minh Châu ngượng ngùng rụt chân lại, còn Tần Qua thì mất kiên nhẫn liếc tôi một cái, sau đó mạnh chân đạp ga.

Lực quán tính đột ngột khiến tôi không kịp đề phòng, đập mạnh vào lưng ghế trước. Cơn đau làm tôi hít vào một hơi lạnh, cảm giác buồn nôn vì say xe càng trở nên dữ dội. Tôi cố nén khó chịu, mở cửa sổ xe để hít thở chút không khí trong lành.

Minh Châu lập tức phàn nàn: "Tiểu Ý, lạnh quá! Mau đóng cửa sổ lại đi!"

Tôi chẳng thèm để tâm, chỉ mở hé một chút, cô ta khoác cả áo lông mà còn sợ lạnh chết sao?

Thấy tôi không nghe lời, Minh Châu dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Tần Qua, ngay sau đó, cửa sổ xe bị khóa chặt. Cảm giác khó chịu trong tôi càng dâng lên dữ dội.

Chương tiếp
Loading...