Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Anh Không Phải Mẫu Người Lý Tưởng Của Tôi
Chương 3
Vậy nên, lúc tôi ngủ, Tần Qua đã ở cùng một người phụ nữ khác.
Cơ hội đến rồi.
Tôi rất muốn cười, nhưng phải nhịn lại.
Tần Qua từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy tôi ngồi trên giường, đôi vai khẽ run rẩy.
Hắn luống cuống, có chút chột dạ:
"Sao thế? Bảo bối, em khóc à?"
Nghe vậy, tôi véo mạnh vào đùi mình, ép ra hai giọt nước mắt.
Sau đó, tôi ném điện thoại sang một bên, nghẹn ngào nói:
"Anh đã làm gì, tự anh biết rõ."
Tần Qua nhận ra vấn đề, lập tức cầm điện thoại lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn muốn ôm tôi, nhưng tôi đẩy ra.
Tôi lặng lẽ xuống giường, bắt đầu mặc quần áo, thu dọn hành lý.
Tần Qua hoảng hốt, đứng phía sau tôi xin lỗi:
"Xin lỗi, anh chỉ là nhất thời bốc đồng, anh thề sẽ không có lần sau..."
Tôi quay người, nước mắt từng giọt rơi xuống, đôi môi run run, thất vọng nhìn hắn.
Tần Qua nhìn thấy dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của tôi, ngây người tại chỗ.
Tôi nghẹn ngào nói:
"Tần Qua, anh làm tôi thấy ghê tởm."
Hắn lập tức biến sắc.
Tôi nhìn hắn, đau đớn nói:
"Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ thay đổi. Sao anh có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy?"
Nghe vậy, Tần Qua cười lạnh một tiếng.
"Tôi vô liêm sỉ? Thế em đã bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi chưa?"
"Vì em chưa sẵn sàng, tôi đã nhẫn nhịn suốt hai năm mới được chạm vào em. Nhưng lần nào em cũng vô cùng nhạt nhẽo, chẳng bao giờ chủ động chiều tôi cả."
Tôi cười lạnh trong lòng.
Nhưng bề ngoài vẫn giả vờ kinh ngạc, khó tin.
"Vậy nên, chỉ vì thế mà anh phản bội tôi?"
Tần Qua im lặng một lúc, châm thuốc hút một hơi thật sâu rồi đáp:
"Tống Ý, em biết không? Em luôn làm giá quá. Ở bên em bao năm nay, tôi chưa từng có một lần thực sự thỏa mãn."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa, Minh Châu khoác áo choàng tắm đứng trước mặt tôi.
Cô ta mặt mày hồng hào, dáng vẻ đầy quyến rũ.
Minh Châu nhìn tôi, thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, lại nhìn Tần Qua vẻ mặt bực bội, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô ta kinh ngạc che miệng, đi đến bên Tần Qua, giả vờ khuyên nhủ:
"Hai người cãi nhau à? Có chuyện gì thế? Kể tôi nghe đi nào!"
Tôi nghĩ, vẫn thiếu một ngọn lửa, mà bây giờ đã có người mang củi đến đốt rồi.
Tôi lập tức chặn giữa cô ta và Tần Qua, nhìn hắn cầu xin:
"Anh đừng qua lại với cô ta nữa, chuyện này em có thể coi như chưa biết, được không?"
Nghe vậy, Minh Châu không vui:
"Tống Ý, sao cô có thể nói như vậy?"
Tôi nhìn cô ta đầy thù địch:
"Cô không biết xấu hổ, tôi cần nói ra sao?"
"Đủ rồi!"
Tần Qua quát lớn, dập mạnh điếu thuốc, nhìn tôi nói:
"Chia tay đi!"
Tôi ngây người nhìn hắn, vẻ mặt đầy hoang mang.
Hắn có vẻ chắc chắn rằng tôi không thể rời khỏi hắn, dù sao thì suốt mấy năm bên nhau, hắn luôn cưng chiều tôi hết mực.
"Tống Ý, trước đây tôi vui vẻ dỗ dành em, bây giờ tôi không muốn nữa. Sau này chuyện như thế này vẫn sẽ xảy ra, nếu em không chịu nổi thì đi đi."
Tôi rơi hai giọt nước mắt, nhịn cười, giọng run rẩy đáp:
"...Được."
Lời vừa dứt, sắc mặt Tần Qua hơi thay đổi.
Thấy tôi kéo hành lý định ra ngoài, hắn vội vàng nói phía sau:
"Tống Ý, bước ra khỏi cửa này rồi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý quay lại với em!"
Bước chân tôi hơi dừng lại, hắn dường như thở phào, dịu giọng nói:
"Đừng làm mình làm mẩy nữa, chỉ cần em ngoan hơn một chút, tôi có thể—"
Tôi không quay đầu lại.
"Rầm!"
Cánh cửa đóng lại.
4
Rời khỏi khách sạn, tôi bắt taxi thẳng đến sân bay, kịp lên chuyến bay gần nhất đến thành phố A.
Xuống máy bay, tôi lập tức chặn hết mọi liên lạc của Tần Qua, sau đó về nhà trang điểm thật tỉ mỉ, chuẩn bị đến một nhà hàng Pháp.
Tôi vẫn luôn theo dõi hoạt động trên mạng xã hội của Hứa Triều Sinh.
Anh ấy cập nhật rất ít, phần lớn là tin tức thời sự tiên phong, chỉ có một số rất ít về cuộc sống thường ngày.
Chỉ một giờ trước, tôi thấy anh ấy đăng một bức ảnh, món ăn trong đó chính là món đặc trưng của nhà hàng Pháp này.
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi lất phất. Tôi ngồi trong nhà hàng, qua lớp kính quan sát từng cử động của Hứa Triều Sinh.
Anh ấy so với sáu năm trước không có nhiều thay đổi, vẫn chỉn chu và lịch thiệp như vậy.
Làn da rất trắng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt phượng lạnh lùng, bờ môi mỏng, cả người toát lên vẻ trầm tĩnh xa cách.
Anh ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, vóc dáng cao ráo, rắn rỏi, trên sống mũi là một cặp kính viền vàng.
Rất nhanh, anh ấy thanh toán xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thấy vậy, tôi lập tức né khỏi tầm mắt của anh ấy, sau đó đợi lúc anh ấy bước ra cửa, tôi mang giày cao gót, vội vã bước ngang qua trước mặt anh ấy.
Rồi giả vờ bị vấp, khẽ va vào người anh ấy.
Hứa Triều Sinh theo phản xạ đỡ lấy cánh tay tôi. Tôi lập tức giữ thăng bằng, hơi hoảng hốt lùi lại, ngẩng đầu lên vội vàng nói:
"Xin lỗi."
Anh ấy thu tay lại, cụp mắt nhìn tôi, nhẹ giọng đáp:
"Không sao."
Tôi hiểu rõ, với người như Hứa Triều Sinh, một ngoại hình chỉn chu và tinh tế là điều kiện cần để lọt vào mắt anh ấy.
Nhưng tôi không trông mong chỉ một lần chạm mặt đã khiến anh ấy ghi nhớ tôi sâu sắc.
5
Về nhà, tôi dùng tài khoản phụ lặp đi lặp lại xem lại mọi bài đăng của Hứa Triều Sinh trong sáu năm qua, thu thập từng mẩu thông tin nhỏ lẻ từ bạn bè và đồng nghiệp của anh ấy.
Hứa Triều Sinh lớn hơn tôi hai tuổi. Khi tôi học lớp mười, anh ấy học lớp mười hai. Lần duy nhất tôi được tiếp xúc gần với anh ấy là khi cùng tham gia một cuộc thi vật lý.
Lúc đó, anh ấy là đàn anh từng đoạt nhiều giải thưởng, được mời đến để truyền đạt kinh nghiệm cho các đàn em.
Tôi đã mượn cớ cuộc thi để thường xuyên tìm anh ấy thảo luận bài tập.
Anh ấy rất ít cười, khi giảng bài thì ngắn gọn, súc tích, trên người luôn phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng.